Lục Cảnh Diễn trở về nhà trong tâm trạng tức tối, ông ta không ngờ Lục lão phu nhân lại xuất hiện vào lúc này.
" Thật đáng chết! Đang yên đang lành lại trở về, phá tan mọi thứ mình dốc sức để làm!" Ông ta đá mạnh vào ghế sô pha rống lên.
" Có chuyện gì vậy? Sao lại nổi cáu lên rồi, mọi chuyện không thuận lợi sao?" Lý Liên Nhu đang ngồi xem tin tức trên mạng, liền nhíu mày hỏi.
" Mọi chuyện vốn rất thuận lợi, nếu như mẹ không trở về! Bây giờ thì hay rồi, cổ phần thì lấy lại, còn bị đuổi cổ ra khỏi Lục thị, hỏi làm sao tôi không tức giận đây?"
" Ông nói cái gì? Mẹ về rồi?" Lý Liên Nhu kinh sợ hỏi lại.
" Đúng vậy! Ngay lúc đang chuẩn bị bỏ phiếu, bây giờ thì thua hoàn toàn rồi! Ngay cả chuyện bắt ép Lục Thần Vũ trở về, bà ấy cũng biết cả rồi!" Ông ta xoa đầu nói.
" Không thể như thế được? Mẹ thương thằng nghịch tử đó như vậy, nhất định sẽ chỉnh chết chúng ta mất!" Bà ấy lo sợ đáp.
" Tôi cũng đang rất đau đầu đây! Chờ mẹ trở về, nhất định phải lên tiếng xin lỗi, nếu như không muốn bị tống ra khỏi nhà!" Ông ta thở dài nói, gương mặt rầu rĩ thật sự.
Hai vợ chồng hiện tại cực kỳ căng thẳng, bọn họ không biết Lục lão phu nhân chuẩn bị làm gì hai người họ đây? Lúc này đột nhiên điện thoại vang lên, ông ta nhanh chóng bắt máy.
" Ai vậy? Có chuyện gì không?"
" Lục lão gia, ông biết tin gì chưa? Hôm nay thư ký Trọng vừa mang đến cho chúng tôi một hợp đồng chuyển nhượng của lão phu nhân, trong đó bao gồm 10% cổ phần Lục thị, và một số tài sản quý giá khác!" Bên kia luật sư của Lục Gia liên lạc với ông ta báo cáo.
" Cái gì? Người nhận là ai, là kẻ nào hả?" Ông ta tức giận hét lớn.
" Người nhận là một cô gái tên Vũ Đình! Lão phu nhân có vẻ rất quý cô ta, nên đã mang những thứ quý giá như vậy chuyển cho cô ta!"
" Khốn kiếp! 10% cổ phần của Lục Thị, đó là một con số rất lớn! Ngay cả tôi là con trai ruột mà chỉ có 15%, cô ta dựa vào đâu mà được đến 10% cổ phần chứ?" Ông ta tức đến nổi muốn phát điên lên.
" Cảm ơn cậu đã báo tin cho tôi, tôi sẽ tìm cách lấy lại những thứ tài sản đó!"
Điện thoại cắt đứt rồi, trên trán Lục Cảnh Diễn vẫn còn nổi gân xanh, ông ta hung hăng ném mạnh điện thoại xuống sàn." Bốp!"
" Có chuyện gì vậy? Lại xảy ra chuyện không hay nữa sao?" Lý Liên Nhu càng thêm lo lắng hỏi.
" Mẹ đã mang tài sản đem cho con nhỏ tiện nhân kia rồi! Là 10% cổ phần Lục Thị, một thứ không hề nhỏ!"
" C...cái gì hả? Mẹ thật sự làm vậy sao?"
" Đúng vậy!"
" Không thể như vậy? Chúng ta không thể để con nhỏ đó có được cổ phần, cần thiết phải xử lý nó rồi! Thằng ngốc kia quả thật chỉ biết đem phiền phức đến cho chúng ta! Sớm biết nó xúi quẩy như vậy, tôi đã bóp mũi nó từ lúc sinh ra rồi!" Bà ta nghiến răng gầm nhẹ.
Lục Cảnh Diễn rơi vào trầm mặc, ông ta đưa mắt nhìn xa xăm.
Nhớ lại cái ngày mà Lý Liên Nhu sinh con, bà ấy đau như chết đi sống lại, nhưng cuối cùng vẫn có thể sinh ra hai tiểu bảo bối đáng yêu.
Nhưng mọi chuyện lại thay đổi, Lục Thị lúc đó xảy ra chuyện, bọn họ gần như muốn phá sản.
Không thể tìm ra nguyên nhân, bọn họ liền đi tìm thầy bói giúp đỡ, và ông ta đã phán Lục Thần Vũ chính là khắc tinh của hai vợ chồng.
Trở về Lục Gia, cả hai người bắt đầu thay đổi thái độ với hai đứa trẻ, một thì cưng chiều, một thì ghét bỏ ghẻ lạnh.
Những chuyện này không qua mắt được Lục lão phu nhân, bà ấy đã phải lên tiếng trước hành động phân biệt đối xử của hai người.
Chỉ là bà ấy đã cố gắng, nhưng vẫn không thể thay đổi bọn họ, mà càng khiến hai người thêm ghét cay ghét đắng Lục Thần Vũ.
" Hừ, nó tưởng tiền của Lục Gia dễ ăn lắm sao? Cứ chờ đó đi!" Ông ta siết chặt tay nói.
Lục lão phu nhân thăm nom hai đứa trẻ liền trở về, bà ấy lên chuyên cơ về nước Y, chuẩn bị thanh lý môn hộ hai vợ chồng kia.
Trước đây vì bà ấy cũng không thích Lã Ninh, nên mới phải thuận theo ý của họ để Lục Thần Vũ rời đi, nhưng bây giờ thì sẽ không như vậy.
Nhìn chuyên cơ lăn bánh bay lên không trung, Lục Thần Vũ ánh mắt nuối tiếc.
Hắn đã lâu không gặp qua bà nội, nên muốn ở cạnh bà nhiều hơn.
" Bà nội! Cảm ơn người!" Hắn nhỏ giọng nói.
Sau ngày đó, không còn ai nhìn thấy Lục Cảnh Diễn và Lý Liên Nhu tác oai tác quái nữa, bọn họ đã bị đuổi đến biệt thự trên núi để sám hối.
Dù sao cũng là con trai và con dâu, bà ấy không thể bắt bỏ tù hay dùng vũ lực được.
Đuổi cổ họ ra khỏi Lục Gia là cách hay nhất.
Mà Lục Thần Lôi chân cũng dần khỏe lại, hắn đã có thể quay lại điều hành Lục Thị rồi.
Chia tay mọi người, hắn cùng Nam Cung Phi Yên đưa hai đứa trẻ về Lục Gia.
Thấm thoắt đã hai tháng trôi qua, Minh Nhật cũng đã khỏi hẳn, cậu bé đã có thể sống bình thường như những đứa trẻ khác.
" Tiểu Nhật, hôm nay chúng ta có thể đến công viên trò chơi rồi, con có thích không?" Vũ Đình thay quần áo cho cậu, cô mỉm cười hỏi.
Như lời Lục Thần Vũ đã hứa, sau khi Tiểu Nhật khỏi bệnh, hắn sẽ đưa ba mẹ con đến công viên, bây giờ nên thực hiện lời hứa rồi.