Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 351: 351: Tôi Bán






Tiếng chuông điện thoại vào buổi sáng đã đánh thức Vũ Đình, cô mê mang tỉnh dậy, nhìn thấy mình nằm ở bệnh viện cũng hiểu là chuyện gì vừa xảy ra rồi.
" Xin chào, cho hỏi là ai vậy?" Cô lấy điện thoại và bắt máy.
" Chào cô Vũ, tôi gọi đến từ bệnh viện nhi, tiền viện phí của con trai cô đã quá ngày thanh toán, hi vọng cô mau chóng đến đóng tiền cho cho bệnh viện!"
" Thật xin lỗi, tôi đến ngay đây!"
Vũ Đình nghe xong vội vàng ngồi dậy, cô thay đồ và rời khỏi bệnh viện, dù cho cơ thể vẫn còn đang suy yếu.
Bên ngoài cổng, một chiếc xe màu đen bóng loáng đang dừng ở đó, có lẽ đã đổ từ đêm qua.

Lục Thần Vũ ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong, thấy Vũ Đình đi ra, cả người hắn có chút thở không không.
" Đình Đình!" Hắn vui mừng gọi tên cô.

Chỉ là mong chờ lắm, nhớ nhiều lắm, nhưng vẫn chưa thể nào đứng trước mặt cô ngay lúc này được.
Đêm qua hắn đã liên lạc với Long Duật rồi, thi thể bốn năm trước cũng đã điều tra qua, quả nhiên là không phải cô.


Cho nên hắn đã chắc chắn, người ở trước mắt hắn chính là Vũ Đình bằng xương bằng thịt, không thể lầm được.
Hắn khởi động xe chạy chậm theo cô, hắn muốn biết cô đang làm gì, hoặc chỉ đơn giản là muốn nhìn cô lâu thêm một chút nữa.
Vũ Đình đến ngân hàng rút tiền, số tiền viện phí quá lớn, cô phải dồn tất cả tiền tiết kiệm của mình lại.

Bao nhiêu vẫn chưa đủ, nhìn số tiền trong tay Vũ Đình chỉ muốn khóc, cô phải làm thế nào đây?
Cô bước ra khỏi ngân hàng, đi đến trạm xe buýt gần đó ngồi xuống thở dài.

Đôi mắt đỏ ửng nhìn xa xăm, sau đó cô lấy trong túi ra một chiếc hộp nhung, cầm trên tay suy nghĩ gì đó.
Mà Lục Thần Vũ vừa nhìn đã nhận ra, đây không phải là hoa tai gia bảo hắn đã tặng cho cô sao? Hắn không nghĩ là cô đã giữ nó đến bây giờ, sau những lời nói tàn nhẫn của hắn.
Vũ Đình mở hộp ra, cô nhìn chiếc hoa tai thật cẩn thận, rồi dứt khoát đứng lên đi thẳng.

Kỉ niệm gì chứ? Mạng sống của con trai cô bây giờ quan trọng hơn, chỉ cần con cô khỏe mạnh, những thưa khác có hay không, không quan trọng.
Cô bước vào một tiệm đá quý gần đó, là muốn bán đi chiếc hoa tai này." Ông chủ, phiền ông xem giúp tôi, chiếc hoa tai này có thể bán bao nhiêu tiền?" Vũ Đình đặt chiếc hộp lên tủ kính hỏi.
Ông chủ cửa hàng nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, rồi mới đưa tay cầm chiếc hoa tai lên xem thử.

Với một người có kinh nghiệm lâu năm như ông ta, vừa nhìn đã biết đây là đồ tốt, ông ta lại đưa mắt nhìn Vũ Đình.

Thấy cô có vẻ không hiểu biết nhiều, ông ta là muốn ép giá.
" Cái này đá quý cũng chỉ là loại bình thường thôi, cao nhất tôi có thể trả cho cô là năm ngàn đô!"
" Ông chủ, ông xem lại giúp tôi đi! Có thể trả cao hơn một chút không?" Vũ Đình lo lắng hỏi lại.
" Không được, chỉ có thể trả cho cô năm ngàn thôi!" Ông ấy kiên quyết đáp.
Vũ Đình mím môi suy nghĩ, cô không có lựa chọn khác, chỉ có thể chấp nhận số tiền này.


Vả lại trước đây Lục Thần Vũ có nói qua, chiếc bông tai này cũng chỉ là đồ bình thường, nên cô không cảm thấy nghi ngờ ông ta.
" Tôi bán!" Cô nhỏ giọng nói.
Nhận được tiền, cô liền bắt xe để đến bệnh viện, dù trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Lục Thần Vũ thấy cô rời đi rồi, hắn mới xuống xe, để vào trong tiệm đá quý.

Ông chủ nhìn thấy hắn thì rất niềm nở, trái ngược với lại Vũ Đình.

Bởi vì trên người hắn là tây trang đắt tiền, nhìn vào đã biết là người có quyền có thế.
" Chào quý khách, không biết anh cần tìm gì?"
" Cô gái lúc nãy vào đây làm gì?"
" À, cô ấy đến đây để bán đồ, là một chiếc hoa tai!"
" Tôi muốn chiếc hoa tai đó, ông bán lại cho tôi đi! Cứ ra giá!"
Ông chủ tiệm mừng như bắt được vàng, xem ra thần tài đã gõ cửa rồi." Một triệu đô! Anh cũng biết đó, chiếc hoa tai này là đồ hiếm, lại được làm thủ công bởi nghệ nhân nổi tiếng.

Cho nên cái giá này không hề đắt, anh xem thử đi, viên đá quý này là hàng cực kỳ có giá trị!" Ông ta đưa chiếc hoa tai cho Lục Thần Vũ, miệng lưỡi luyên thuyên nói.

" Tôi dĩ nhiên biết nó giá trị, bởi nó là của tôi!" Hắn lạnh lùng nhìn ông ta nói.
" Vậy, cô ta là kẻ trộm sao?" Ông chủ giật bắn mình, giọng run rẩy hỏi.
" Không phải, cô ấy là người nhà của tôi!"
" Nói thử xem, lúc nãy ông đã trả cho cô ấy bao nhiêu?" Lục Thần Vũ cao giọng hỏi, ánh mắt đầy đe dọa.
" Cái...cái đó, đây là chuyện riêng tôi không thể nói!" Ông ta lắp bắp đáp.
" Cửa hàng của ông xem ra cũng khá là lâu đời rồi, chắc là đến lúc nên dẹp đi là vừa!" Hắn cầm chiếc hoa tai, rồi đảo mắt nhìn xung quanh, giọng uy hiếp lên tiếng.
" Cậu, cậu muốn làm gì?" Ông ta bắt đầu sợ hãi.
" Muốn làm gì? Chờ người của tôi tới dở cửa hàng của ông, là ông biết tôi muốn làm gì ngay thôi!"
" Cậu là người của Lục Gia, Lục Thần Lôi?" Ông ta lúc này mới nhận ra người trước mặt là ai, bởi danh tiếng của Lục Gia đâu phải chỉ ở nước Y.
" Biết thì tốt rồi! Nói nghe thử xem, vừa rồi ông trả cô ấy bao nhiêu?"
" Là năm ngàn đô! Nhưng đó là bởi vì tôi không biết cô ấy là người nhà của cậu!" Ông ta hoảng loạn nói.