Một nhà ba người lúc này ai cũng rưng rưng nước mắt, bọn họ cuối cùng cũng được con cháu tha thứ rồi.
" Ninh Hinh, bà nội xin lỗi con! Chỉ mong con hãy tha thứ cho những chuyện hồ đồ trước đây của bà!" Trương Nga cũng thấp giọng nói.
" Bà nội, con không giận! Bà đừng suy nghĩ nhiều như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe!" Lạc Ninh Hinh hiểu chuyện đáp, cô nắm tay bà ấy bằng tất cả sự trân trọng.
" Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Trương Nga mừng rỡ kêu lên, bà ấy ôm chầm lấy cô.
Chỉ có Lâm Văn Thành là cảm thấy hổ thẹn, ông ấy có lỗi với cô rất nhiều, nên bản thân cũng không dám mong mỏi điều gì.
" Ba!" Lạc Ninh Hinh đột nhiên đi đến trước mặt ông ấy, cô dùng âm thanh dịu dàng cất lên.
Một tiếng gọi ba thế này, làm cho Lâm Văn Thành vỡ òa trong cảm xúc.
Ông ấy vẫn chưa thể tin được, con gái cuối cùng đã gọi ông ấy là ba rồi.
Nước mắt không thể ngăn lại được, từng giọt từng giọt rơi xuống, lần đầu tiên ngươi ta thấy ông ấy khóc đến thương tâm như vậy.
" Ninh Hinh, ba xin lỗi! Là ba không tốt, ba đã không thể bảo vệ được con khi con vừa chào đời! Ba là một kẻ khốn nạn, là ba đã khiến con trở thành trò cười trong mắt mọi người! Ba thật xin lỗi!"
" Chuyện đã qua lâu rồi, con cũng không để tâm nữa đâu! Ba đừng tự trách như vậy!" Lạc Ninh Hinh không biết lúc nào nước mắt cũng tuôn theo, cô lấy khăn giấy đưa cho ông ấy.
Lâm Văn Thành nghe con gái nói mà cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Con gái ông còn có thể hiểu chuyện như vậy, mà ông ta lại là một kẻ hồ đồ không ra gì.
Chỉ nghe vài lời xấu xa của Lâm Như Tuyết, đã tự tay đẩy con mình rơi vào vực sâu, chịu nhiều sỉ nhục của người đời.
Thời gian qua, ông ấy cũng đã tìm hiểu về cuộc sống của cô rất nhiều.
Nghĩ đến con gái mình bị bắt nạt ở Lạc Gia nhiều năm như vậy, ông ta lại càng thêm tự trách.
Giá như lúc đó ông ta có thể bảo vệ cô khỏi Hứa Vân Du, thì cô có lẽ đã có thể sống hạnh phúc như những đứa trẻ khác rồi.
Sau khi đem thức ăn cho Lê Như Nhã và Lucy, Lạc Ninh Hinh lại đến phòng bệnh của Khương Bạc.
" Chị dâu, chị mang cơm đến cho em sao? Ngày nào cũng được ăn cơm chị nấu thật là hạnh phúc, biết vậy em đã để mình bị thương sớm hơn một chút rồi!" Thấy cô vừa đến cửa, hắn vui vẻ nói chuyện rôm rả.
" Cậu bị ngốc sao? Tôi cuối cùng đã biết Tư Thần lây bệnh từ ai rồi, hai người nên chữa trị ngay đi!"
" Haha, chị dâu thật là!"
Lạc Ninh Hinh nhìn hắn mà đau lòng, từ một người vui vẻ năng động, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường bất động thế này.
" Tôi đỡ cậu dậy!" Ở đây không có hộ lý, Lạc Ninh Hinh muốn giúp hắn ngồi dậy.
" Chị dâu, dừng lại! Cửu ca sẽ giết em chết đó, chị cứ gọi hộ lý giúp em là được rồi!" Hắn vội vàng ngăn cản.
" Vậy được rồi, để tôi gọi người đến!"
Lạc Ninh Hinh vừa ra khỏi phòng, sắc mặt Khương Bạc đã trầm xuống, hắn nhìn tay chân của mình mà thở dài.
" Khốn kiếp thật mà! Mình không muốn trở thành một phế nhân!" Hắn bật khóc nói khẽ.
Lạc Ninh Hinh đứng sau cửa nghe thấy, nhưng cô không thể đi vào trong khuyên nhủ, làm như thế Khương Bạc sẽ tổn thương.
Hắn chính là không muốn bị người khác thương hại, tự tôn của hắn không cho phép điều đó.
Trở về phòng Âu Dương Tư Thần, mặt của cô lộ rõ vẻ không vui, trận chiến này tuy nói giành thắng lợi, nhưng cũng mất mát quá nhiều đi.
" Tư Thần, Khương Bạc không thể hồi phục sao?" Cô không nhịn được liền hỏi.
" Có thể, chỉ là mất rất nhiều thời gian thôi!" Âu Dương Tư Thần đáp.
" Hi vọng là vậy!"
Anh gấp quyển sách trong tay lại, rồi kéo cô đến ngồi bên cạnh." Yên tâm, anh nhất định sẽ tìm người chữa trị cho hắn! Em không cần phải lo lắng đâu!"
" Em chỉ là không muốn phải nhìn người bên cạnh đau khổ mà thôi, Khương Bạc lúc nãy đã khóc! Em rất lo cho hắn!"
" Chuyện này anh sẽ xử lý!"
Buổi chiều Âu Dương Tư Thần đi đến chỗ Khương Bạc, anh cần cho hắn vài lời khuyên.
Trong căn phòng rộng lớn, được phủ một màu vàng của ánh nắng chiều rực rỡ, ở đây vô cùng yên tĩnh.
Khương Bạc đang nằm trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn bên ngoài cửa sổ, đến nổi có người đứng bên cạnh mà cũng không nhận ra.
" Bầu trời hôm nay rất đẹp có đúng không?" Anh lên tiếng.
" Cửu ca, anh đến từ lúc nào vậy? Thương thế của anh đã tốt hơn chưa, đứng có mà chạy loạn chứ! Chị dâu mà biết, nhất định sẽ lại mắng anh!" Khương Bạc bất ngờ, hắn lập tức thay đổi thái độ cười nói vô tư.
" Không cần phải giả vờ trước mặt tôi đâu, muốn khóc thì cứ khóc đi! Nhưng khóc xong thì lau nước mắt, rồi lại cố gắng bước tiếp!" Âu Dương Tư Thần nhanh chóng lật tẩy hắn.
" Cửu ca!"
" Khương Bạc, cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tôi từ lâu đã coi cậu là anh em của mình rồi! Chân tay của cậu, tôi nhất định sẽ khiến nó hoạt động lại! Âu Dương Tư Thần tôi nhất định sẽ không bỏ rơi cậu, nhưng cậu cũng không được bỏ rơi chính mình!"
Khương Bạc lúc này không nói nên lời, hắn không kìm nén được lại khóc to.
Hắn không sợ trở thành kẻ tàn phế, hắn chỉ sợ bản thân không thể kề vai sát cánh với Âu Dương Tư Thần được nữa.
Hắn sợ bản thân trở thành kẻ vô dụng, sẽ là gánh nặng cho anh.