Bị phát hiện nơi ẩn nấp, người của Âu Dương Thiên Khải và ông ta cũng đành phải lộ diện, nhưng có vẻ như ông ta không hề sợ hãi.
" Các ngươi cũng thật là, ra tay mạnh bạo đấy! Nhưng nếu như không muốn người đàn bà này phải chết, thì ta khuyên các ngươi nên lùi lại!" Âu Dương Thiên Khải nhắm vào đầu Lê Như Nhã, uy hiếp lại bọn họ.
" Người đàn bà này là ai vậy?" Nanh Sắt không biết bà ấy, hắn ta quay sang hỏi Khương Bạc.
" Là mẹ ruột của chị dâu! Lâm phu nhân, Lê Như Nhã!"
" What?? Còn có chuyện này nữa à? Không phải mọi người vẫn nói cô ấy là trẻ mồ côi hay sao?" Nanh Sắt kinh ngạc hỏi lại.
" Trước kia đúng là như vậy! Nhưng bây giờ thì không phải!" Khương Bạc lười biếng nhìn hắn trả lời.
Nanh Sắt khuôn mặt lập tức căng thẳng, ,đi đánh nhau mà bị uy hiếp thì đúng là xui tận mạng rồi.
Người này vậy mà lại là mẹ ruột của Lạc Ninh Hinh, xem ra trận này khó chơi rồi đây.
" Vậy tiếp theo nên làm thế nào đây?" Hắn ta nhíu mày nói.
" Chờ!" Khương Bạc không nhanh không chậm nhàn nhạt trả lời đúng một từ.
Hai bên không ai muốn nhượng bộ, đúng là người tám lạng kẻ nửa cân mà.
Nhưng cả hai cũng không dám động thủ, bởi vì bọn họ biết kẻ địch trước mặt không phải dạng tầm thường.
Bên này Âu Dương Tư Thần và Simon vẫn còn đang rất chiến rất căng, sau nhiều lần bị chơi xấu, thì anh cuối cùng cũng chịu đáp lễ với hắn.
" Rầm!" Một cú tông thật mạnh vào bên hông xe, khiến nó lõm một lỗ to, mà Simon cũng theo đó mất lái.
" Đúng thật là không đùa được mà! Cái người này phải nhanh chóng xử lý thôi!" Simon chau mày lên tiếng, thần kinh hắn lúc này cũng đang rất căng.
Bình thường chỉ một vài trò xấu xa của hắn, là đối thủ đã bị xử lý gọn rồi.
Nhưng Âu Dương Tư Thần quả nhiên lợi hại, dù có như thế nào anh cũng hóa giải được, và bình tĩnh xử lý.
Cuộc đua đã sắp đến hồi kết, và cả hai đều bất phân thắng bại, Simon nếu là để thua, thì hắn chỉ còn có một con đường chết mà thôi.
Trận này hắn là lấy tính mạng ra đặt cược, vậy nên hắn không muốn thua.
Ngay lúc này, hai người lại chạy đến một khúc cua gắt, mà chỉ cần sơ sảy một chút thôi, thì cả người và xe đều có thể rơi xuống vực.
" Đến lúc rồi, ngươi nên chết ở đây đi!" Simon nở một nụ cười ranh mãnh nói, hắn giảm tốc độ, để xe Âu Dương Tư Thần chạy vượt qua trước.
Sau khi đã xác nhận được tầm ngắm, hắn nhấn ga lao về phía xe của anh, động cơ của hắn lúc này nhanh hơn rất nhiều.
Hắn thật sự đúng là một kẻ chơi xấu chuyên nghiệp, cái gì cũng có thể làm.
Âu Dương Tư Thần nhìn vào gương chiếu hậu, anh chỉ khẽ cong môi cười lạnh.
Trò quỷ này của hắn anh chẳng lẽ không nhận ra sao, có thể hắn không nhớ ra anh là ai? Nhưng anh nhìn qua một lần liền nhớ được hắn, ba cái trò mèo này anh còn sợ không thoát được à.
Sắp đến nơi rồi, Âu Dương Tư Thần bắt đầu xoay vô lăng, anh cũng nhấn thật mạnh ga.
Lúc Simon tưởng rằng mình sắp thắng, bằng một vài động tác chuyên nghiệp, Âu Dương Tư Thần điều khiển xe chạy áp sát vào vách núi.
Xe nhanh chóng bật lên cao, lộn vòng về phía trước, khiến Simon không kịp trở tay.
" Hả, kỹ năng này..." Hắn há mồm kinh ngạc, trong đầu như nhớ lại chuyện gì đó, mắt trợn trừng kinh ngạc.
" Là anh ta! Người mang danh Ngọn Gió Đen bất bại sao?..." Simon nói còn chưa hết lời, chiếc xe của hắn cũng vì mất lái mà lao xuống dưới vực.
Trong màn đêm thanh tĩnh, chỉ còn lại nhưng âm thanh rơi vỡ.
Âu Dương Tư Thần nhanh chóng dừng xe lại, anh nhìn về phía vực thẳm mỉm cười." Bây giờ chắc ngươi cũng nhớ ra ta rồi! Xem như chết cũng không có gì phải luyến tiếc đi!"
Thật ra trước kia Simon đã một lần đua xe với anh rồi, nhưng vì lúc đó trên mặt anh lúc nào cũng có mặt nạ che chắn, cho nên hắn căn bản không biết được anh là ai.
Và dĩ nhiên, kỹ năng lái xe của anh không phải dạng vừa, trước đây đua xe chính là môn thể thao mà anh yêu thích nhất.
Không chỉ như thế, anh còn từng mệnh danh Ngọn Gió Đen bất bại, chưa từng có người thắng được anh.
Chỉ là sau khi gặp Lạc Ninh Hinh, Âu Dương Tư Thần cũng từ bỏ những trò chơi mạo hiểm như thế này.
Anh không muốn cô phải lo lắng, cũng không muốn đem sinh mệnh đặt cược vào những trò mạo hiểm nữa.
Từ đó không ai biết Ngọn Gió Đen ở đâu, nhưng là bây giờ Simon lại gặp được rồi, suy cho cùng hắn cũng rất may mắn, bởi vì hắn là người duy nhất biết Âu Dương Tư Thần là ai.
Không còn Simon làm chướng ngại vật, Âu Dương Tư Thần thong dong lái xe trở về đích.
Hạo Hiên và Lucy cũng theo đó mà nhanh chóng có mặt, nhưng hai người không vội vào trong, mà tìm một nơi ở bên ngoài ẩn nấp.
" Baby à, với khoảng cách như thế này, em có chắc là bắn trúng bà ấy không?" Hạo Hiên nhìn Lucy hỏi, thật ra cũng chỉ là nói cho vui, chứ hắn biết chắc là cô sẽ nhắm trúng.
" Chồng à, anh cứ yên tâm đi! Em mà ra tay thì chỉ có bách phát bách trúng!" Cô nhếch môi thích thú đáp.
Súng bắn tỉa đã lắp xong rồi, Lucy cẩn thận tìm mục tiêu của mình, tay cô nhanh chóng để vào chỗ bóp cò.
" Đến ngay đây! Các người chuẩn bị làm gỏi bọn chúng đi!"
" Đoàng!" Cô ấy vừa nói dứt lời, tiếng súng đã vang lên.