Tại thôn nhỏ mà Âu Dương Thiên Khải đang ở, tâm trạng của ông ta lúc này là cực kỳ phẫn nộ, hận không thể xé xác Hàn Mặc Phong ra ngay bây giờ.
" Tên khốn này, quả thật là một thằng phế vật mà!" Ông ta đập tay mạnh lên bàn gầm lên, ánh mắt như dã thú.
" Bây giờ căn cứ chủ chốt của Shield đã bị triệt tiêu rồi! Chúng ta tiếp theo nên làm thế nào cho đúng đây?" Hải Quỳ ngồi đối diện ông ấy, cũng đang rất rối rắm hỏi.
" Hừ, Âu Dương Tư Thần, mày cũng đừng mơ có thể thoát khỏi tao! Tao sẽ mang cả gia đình mày, lôi theo xuống địa ngục!" Âu Dương Thiên Khải cười gằn nói.
Bây giờ Shield đã không còn gì, ông ấy muốn liều chết một lần với Âu Dương Tư Thần.
Trong đầu ông ta đã nghĩ ra một kế hoạch khác rồi, và ông ấy chắc chắn mình có thể thành công.
" Hải Quỳ, cậu đến đây! Theo sắp xếp của tôi mà làm! Lần này nhất định phải tặng cho hắn một kinh hỉ lớn!" Âu Dương Thiên Khải ánh mắt hận thù lên tiếng.
Hải Quỳ nghe xong liền hiểu ý gật đầu, hắn hiểu bây giờ ông ta là muốn một trận sống còn với Âu Dương Tư Thần.
Nhưng như vậy lại hay, hắn cũng đã quá chán nản khi phải chui rúc sau lớp vỏ của Shield rồi.
Nhân cơ hội này, rũ bỏ hết tất cả, chiến một trận cho ra trò.
Ở dinh thự, sau khi nghe những lời Hạ quản gia nói, Âu Dương Tư Thần lại rơi vào trầm tư.
Anh ngồi cả ngày trong phòng, cũng chẳng làm cái gì ra hồn.
Lạc Ninh Hinh lúc này mở cửa đi vào, trên tay cô là một chén tổ yến thơm lừng.
Nghe Hạ quản gia nói ngày hôm nay anh đã không ăn gì, cho nên cô rất lo lắng.
" Tư Thần, anh ăn cái này đi! Hôm nay đã không ăn gì rồi, anh tính nhịn đến bao giờ!" Lạc Ninh Hinh đặt thức ăn lên bàn, cô lên tiếng.
Âu Dương Tư Thần nghe thấy giọng cô, anh liền hồi phục lại trạng thái bình thường, như là chưa có chuyện gì xảy ra." Bởi vì công việc nhiều quá, nên anh nhất thời quên mất mà thôi!" Anh mỉm cười nhìn cô đáp, tay lại cầm lấy chén tổ yến ăn ngon lành, cốt là không muốn để cô quá lo lắng.
" Anh nghĩ em sẽ tin anh sao? Mau nói cho em biết đi, chuyện gì lại xảy ra nữa vậy?" Lạc Ninh Hinh ngồi xuống ghế, cô xét nét hỏi anh.
Âu Dương Tư Thần ăn uống chẳng thấy ngon, anh đặt cái chén xuống bàn, rồi kể lại mọi thứ cho cô nghe.
Dù gì hai người cũng đã có con với nhau rồi, vẫn có những chuyện không nên giấu giếm nhau.
......
Lạc Ninh Hinh nghe đến đây liền cảm thấy kinh hãi, cùng mang chung một dòng máu, con người tàn ác đến cỡ nào, mà có thể nhẫn tâm tàn sát cả gia tộc của mình.
" Tư Thần!" Cô khẽ gọi tên anh, cũng rất đau lòng cho anh.
Chứng kiến cả nhà bị tàn sát đã là một chuyện rất kinh khủng rồi, bây giờ còn phát hiện kẻ thù bao nhiêu năm qua lại chính là chú của mình.
Còn chuyện gì đớn đau hơn nữa chứ?
" Anh không sao? Vì em và con của chúng ta, anh nhất định sẽ không gục ngã!" Âu Dương Tư Thần nói rồi đi đến bên cạnh cô, anh ôm cô vào lòng trấn an.
Sau nhiều giờ suy nghĩ, anh cũng quyết định sẽ lôi Âu Dương Thiên Khải ra ánh sáng.
Cho dù ông ta có là người thân duy nhất của anh đi chăng nữa, thì ông ấy cũng cần phải nhận hình phạt thích đáng cho mình.
Anh sẽ đi gặp Steven, và cùng cảnh sát quốc tế hợp tác thêm một lần nữa.
Buổi chiều ở bên ngoài dinh thự, một chiếc xe màu đen lại xuất hiện như thường lệ, đến nỗi người hầu trong nhà cũng không còn thấy xa lạ gì nữa.
" Lâm phu nhân lại đến nữa rồi! Bà ấy thật sự cũng rất đáng thương!" Nữ hầu trong nhà nhìn nhau nói, bọn họ cũng thấy thương cảm cho bà ấy.
Dù là trời mưa hay nắng, bà ấy vẫn đến đây rất đúng giờ.
Ở tại vị trí đó, cho đến khi mặt trời lặn, bà ấy mới chịu đi về.
Hạ quản gia nghe người hầu bàn tán, ông ấy cũng không nhịn được mà nhìn ra ngoài.
Lạc Ninh Hinh lúc này lại xuất hiện, lời nói của nữ hầu cũng đã đến tai cô rồi." Hạ quản gia, khi tôi không ở đây, bà ấy vẫn thường xuyên đến sao?" Cô trầm thấp âm thanh hỏi ông ấy.
" Mỗi ngày đều đến!" Hạ quản gia gật đầu đáp.
Ông ấy cũng muốn nói cho cô nghe, là bà ấy đã một lần cứu Tiểu Duệ, nhưng sợ cô lo nghĩ nên vẫn là im lặng.
Nhìn thấy Lạc Ninh Hinh đang đứng bên trong, Lê Như Nhã vui mừng khôn xiết, bà ấy mở cửa đi ra ngoài, để có thể nhìn thấy cô rõ hơn.
Mắt nhìn của một người mẹ rất tốt, bà ấy thấy cô đã ốm đi nhiều, nên trong lòng rất xót.
Mà ở phía trong, cô cũng trông thấy bà ấy đang nhìn mình.
Lạc Ninh Hinh không nghĩ nhiều, cô cất bước đi ra ngoài, muốn nói chuyện với bà ấy.
Nhưng Lê Như Nhã lại sợ.
Bà ấy sợ cô nổi nóng, khi nhìn thấy mình ở đây, nên vội vàng lùi lại chạy về phía xe đang đỗ.
" Lâm phu nhân, bà đứng lại đó!" Lạc Ninh Hinh thấy bà ấy muốn chạy, liền lớn tiếng gọi lại.
Lê Như Nhã bước chân chững lại, nhưng bà ấy cũng không dám quay đầu nhìn cô, cũng không biết nên nói cái gì.
" Bà lại đến đây để làm gì?" Lạc Ninh Hinh hỏi.
" Mẹ...À không, tôi chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi! Bây giờ tôi sẽ đi ngay đây!" Lê Như Nhã khó khăn trả lời, không muốn cô lại sinh khí.