Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 311: 311: Tôi Không Thể






Lạc Ninh Hinh ánh mắt ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, người đàn ông còn lại đã đến trước mặt cô." Lạc tiểu thư, tôi cũng là người của cảnh sát quốc tế! Thật xin lỗi đã làm cô sợ rồi! Tôi tên là Jack" Hắn ta lên tiếng.
Lạc Ninh Hinh bây giờ mới nhìn rõ người này, hắn ta nhìn rất trầm tĩnh, thần thái cũng khác hẳn đám người của Hàn Mặc Phong.
" Vậy là không phải chỉ có một mình Mike ở đây?" Lạc Ninh Hinh cất lời hỏi hắn.
" Đúng vậy! Còn có hai người giống như chúng tôi, bọn họ cũng đến đây làm tàu ngầm! Lạc tiểu thư, nơi này không thể ở lâu, chúng ta phải nhanh chóng đi khỏi đây!" Jack gấp gáp trả lời cô, rồi nhanh tay kéo Lạc Ninh Hinh đi.
Hai người cần thiết phải rời khỏi nơi này, trước khi có người phát hiện ra bọn họ.

Để tránh bị người của Hàn Mặc Phong nhìn thấy, Jack vô cùng cẩn thận, hắn đi trước mở đường cho cô.
Nhưng Lạc Ninh Hinh lúc này không ổn rồi, cô thấy chóng mặt và buồn ngủ, hai mắt không ngừng sụp xuống.

Bước chân của cô chậm dần, rồi dừng lại hẳn.


Cô ngồi bệt xuống đất thở dốc, cơ thể sắp không nghe lời cô mất rồi.
" Lạc tiểu thư, cô sao vậy?" Jack lo lắng khi thấy cô ngồi dưới đất, hắn chạy đến hỏi.
" Tôi không sao! Chỉ là hơi chóng mặt mà thôi! Tôi còn có thể đi được!" Lạc Ninh Hinh gượng cười đáp, cô bám vào vách tường, rồi khó nhọc đứng lên.

Nhưng chỉ đi được vài bước, cô đã té xuống sàn.
" Cô không ổn rồi! Để tôi bế cô ra ngoài!" Jack vội đỡ cô lên nói, chẳng chờ Lạc Ninh Hinh đồng ý, hắn đã nhẹ nhàng ôm cô lên, sải bước dài đi nhanh về phía trước.
Lạc Ninh Hinh dù muốn từ chối cũng không thể, cô sắp chịu hết nổi rồi.

Trên đường đi, cô không ngừng dùng tay tự làm mình bị thương, để ngăn cơn buồn ngủ kéo đến.

Trước khi gặp lại Âu Dương Tư Thần, cô muốn mình phải tỉnh táo, cô sợ một khi cô ngủ đi, sau khi tỉnh lại sẽ quên hết tất cả.
Nhưng có vẻ ông trời lại muốn làm khó cô, kẻ thù đã đuổi đến nơi rồi, và lần này không phải chỉ có một tên.

Ngay cả Lâm Như Tuyết cũng có mặt, ả ta đúng là dai như đỉa đói.
" Mày thật là giỏi! Mới đó đã dụ dỗ được gã đàn ông này rồi!" Cô ta mỉa mai lên tiếng.
" Lạc tiểu thư, tôi nghĩ cô phải đi một mình rồi! Cô làm được mà, có đúng không?" Jack thả Lạc Ninh Hinh xuống, hắn nói khẽ.
" Không được! Chúng ta phải đi cùng nhau, một mình Mike là đủ rồi, tôi không muốn mất thêm ai cả!" Cô dùng sức lực yếu ớt nói.
" Lạc tiểu thư, bảo vệ người dân là trách nhiệm của chúng tôi, cô không cần phải áy náy đâu! Cô ở lại sẽ làm tôi phân tâm, vậy nên cô hãy đi đi! Chỉ cần đi hết con đường này nữa thôi, cô sẽ thoát ra ngoài! Người của chúng ta chắc cũng đã đến được đây rồi!" Jack vỗ nhẹ vai cô trấn an.
" Tôi không thể!" Lạc Ninh Hinh cảm thấy có lỗi nói, kêu cô bỏ lại hắn ta để chạy thoát thân, làm sao mà cô làm được?

" Đi đi! Âu Dương Tư Thần và con trai đang chờ cô! Tôi sẽ không chết đâu!" Jack lớn tiếng hơn.
Lạc Ninh Hinh dù không muốn cũng phải làm, bởi Jack nói đúng, cô ở đây chỉ làm vướng chân hắn mà thôi." Vậy anh nhất định phải cẩn thận đấy!" Cô gạt nước mắt nói, rồi xoay người đi tiếp.

Dù bước chân có hơi chậm, nhưng vẫn rất đều.
" Mau bắt nó lại đi, Mặc Phong mà biết các người để nó thoát, anh ấy sẽ lột da các người ra!" Lâm Như Tuyết chỉ về phía Lạc Ninh Hinh kêu lên.
" Muốn bắt cô ấy sao? Vậy tụi bây phải bước qua xác của tao rồi!" Jack thủ thế, hắn trừng mắt nhìn bọn chúng nói.
Lạc Ninh Hinh bên này lê từng bước nặng nhọc đi về phía trước, cô vẫn đang véo mạnh vào cánh tay mình." Tư Thần, anh đang ở đâu vậy?" Cô cảm thấy sức cùng lực kiệt kêu lên khe khẽ, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Âu Dương Tư Thần đang xử lý đám người trước mặt, anh đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói." Ninh Hinh!" Anh lo lắng gọi tên cô, động tác giết người lại nhanh và quyết liệt hơn, anh cần phải tìm cô ngay bây giờ.
" Lạc Ninh Hinh, mày đứng lại đó! Mày nghĩ mày có thể thoát sao? Con khốn này!" Lâm Như Tuyết một mình đuổi theo cô, bằng một cách nào đó, cô ta có thể thoát khỏi Jack mà chạy đến đây.
" Lâm Như Tuyết? Đồ điên này!" Lạc Ninh Hinh thở dốc nói, cô cảm giác như mình sắp chết đến nơi rồi vậy.
" Ah!" Bất ngờ Lâm Như Tuyết nhào đến, cô ta tròng dây thừng vào cổ Lạc Ninh Hinh, rồi kéo ngược về sau.
" Đi chết đi!" Ả ta trợn trừng đôi mắt như muốn nuốt sống Lạc Ninh Hinh kêu lên.
" Ưm...ư...Mau b...bỏ ra..." Lạc Ninh Hinh chân tay dường như chẳng còn chút sức lực nào, cô thều thào kêu lên.

" Mày đừng mơ tưởng! Tao sẽ không tha cho mày đâu! Hahaha, chết đi!" Lâm Như Tuyết phá lên cười điên dại nói.
Lạc Ninh Hinh tưởng như sắp bị thần chết kéo đi rồi, cô chợt nhớ đến cây viết của Mike vẫn còn trong túi.

Cô lần mò lấy nó ra, rồi dùng chút sức tàn đâm nó vào bụng của Lâm Như Tuyết.
" Ahhh! Con khốn, mày dám đâm tao!" Lâm Như Tuyết thất thanh gào lên, cô ta ôm bụng đau đớn.
Lạc Ninh Hinh thoát khỏi sợi dây thừng, cô lại lồm cồm bò dậy chạy đi.

Cuối cùng lại đến một cánh cửa lớn, cô đưa tay khó khăn mở nó ra.

Bất ngờ cô đâm sầm vào ai đó, rồi té xuống sàn.