Lúc này Âu Dương Tư Thần ở trên xe cũng nhận được tin của Khương Bạc, hắn thông báo với anh là Hàn Mặc Phong đã không đến nơi ký kết.
Tình hình có vẻ như không ổn rồi, bọn họ dường như gặp chút rắc rối.
" Nếu như hắn đã phát hiện, vậy thì cậu và Nanh Sắt cũng mau đến đây đi! Tôi sẽ chơi lớn với hắn hôm nay!" Âu Dương Tư Thần bình tĩnh lên tiếng, anh biết lúc này có rối loạn thì cũng chẳng được gì, mà chuyện Hàn Mặc Phong có thể phát hiện ra cũng được anh tính toán trước đó rồi.
Vậy nên anh cảm thấy rất bình thường.
" Được, em sẽ đến đó ngay!" Khương Bạc bên kia nói.
Âu Dương Tư Thần lúc này hối thúc Du Cảnh tăng tốc, phải nhanh chóng đến nơi, phòng trường họp Hàn Mặc Phong lại muốn đem Lạc Ninh Hinh đi.
Mặc khác anh cũng thông báo chuyện này cho Steven, để hắn và tiểu đội của anh ở gần căn cứ của Shield chú ý đến bọn chúng.
" Chẳng biết là làm sao hắn lại phát hiện kế hoạch của chúng ta? Xem ra bây giờ phải tốn thêm chút sức lực rồi!" Du Cảnh vừa lái xe vừa bực bội nói.
" Yên tâm, hắn sẽ chạy không thoát!" Âu Dương Tư Thần khóe môi chợt cong lên đáp.
Bên này Hàn Mặc Phong nhìn chằm vào Lạc Ninh Hinh và Mike, hắn không muốn tin là suốt thời gian qua mình bị lừa gạt." Lâm Như Tuyết, cô chắc những gì mình nói là thật?" Hắn lạnh giọng hỏi cô ta.
" Chính tai em đã nghe cô ta nói, anh phải tin em! Bọn họ là muốn hại anh! Mặc Phong, em chưa bao giờ lừa gạt anh!" Lâm Như Tuyết chắc nịch khẳng định.
Lạc Ninh Hinh nội tâm chấn động, cô không thể để Lâm Như Tuyết phá hỏng kế hoạch của mình." Cô đang nói cái gì vậy? Tôi làm thế nào mà hãm hại Mặc Phong được? Anh ấy là chồng của tôi mà, cô đừng ăn nói hồ đồ!" Lạc Ninh Hinh rưng rưng nước mắt lên tiếng, vẻ mặt cô vô cùng ủy khuất.
" Mặc Phong, anh nhìn đi! Cái con khốn này lại đang diễn kịch kìa, em phải lột cái mặt trơ tráo của nó ra!" Lâm Như Tuyết bị Lạc Ninh Hinh làm cho tức điên, cô ta kêu lên rồi xông đến muốn đánh người.
" Ahhhh!" Nhưng ý định còn chưa thành, tay cô ta còn chưa kịp chạm vào một sợi tóc của Lạc Ninh Hinh, liền bị Hàn Mặc Phong túm tóc giữ lại.
" Cô đang muốn đánh ai hả? Tôi cho cô cái quyền đó sao? Hay cô nghĩ mình đã là nữ chủ nhân ở đây?" Hắn trừng mắt nhìn cô ta hỏi, cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.
" Mặc Phong, em không dám!" Lâm Như Tuyết lúc này liền run rẩy sợ hãi, cô ta nhỏ giọng đáp.
" Còn có lần sau thì tự mình cầu phúc đi!" Hắn hất mạnh cô ta ra sau, làm Lâm Như Tuyết lăn lóc trên sàn nhà.
" Mặc Phong, nhưng em không có nói dối! Âu Dương Tư Thần sắp đến đây rồi, anh không đi là sẽ chết! Lạc Ninh Hinh kia đang muốn hãm hại anh!" Cô ta nén đau kêu lên.
" Mặc Phong, anh không tin em sao? Em thật sự không biết cô ta nói gì cả!" Lạc Ninh Hinh đưa đôi mắt đáng thương hỏi hắn.
Không cần nói nhiều cũng biết kết quả rồi, hắn làm sao có thể chịu nổi gương mặt này của cô chứ?
" Anh tin em! Không cần lo lắng đâu! Anh sẽ xử lý cô ta!" Hắn đi đến nắm tay cô nói.
Lạc Ninh Hinh chỉ muốn rút tay về, nhưng bây giờ phải nhịn.
Nếu Hàn Mặc Phong biết cô lừa hắn, thì kết cục của cô và Mike sẽ không tốt.
Những tưởng mọi chuyện đã hạ nhiệt, nhưng một lần nữa, nó lại bị đẩy lên cao." Chủ nhân, không hay rồi! Bên ngoài, người của Âu Dương Tư Thần và cảnh sát quốc tế đã đến! Bọn chúng đang bao vây ở bên ngoài, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Một tên canh gác bên ngoài chạy vào, hắn gấp gáp nói.
" Mặc Phong, anh đã tin chưa? Cô ta và tên bác sĩ kia đã lừa anh!" Lâm Như Tuyết thừa cơ hội nói lớn.
Lạc Ninh Hinh chấn kinh rồi, cô vừa mới làm hắn dịu xuống một chút, bây giờ thì hai người họ lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm nữa.
" Mặc Phong..."
" Đoàng!!" Lạc Ninh Hinh vừa gọi tên hắn, còn chưa kịp nói gì, thì một tiếng súng chát chúa vang lên.
Viên đạn lướt qua cô, và ghim thẳng vào đầu Mike, làm ông ấy chết ngay tại chỗ.
" Cái gì vậy?" Lạc Ninh Hinh nhất thời chôn chân tại chỗ, cô run run hỏi nhỏ.
Viên đạn là do Hàn Mặc Phong bắn đi, động tác của hắn quá nhanh, làm cho Mike không kịp tránh." Lập tức cho người chặn bọn chúng lại, không được để bất cứ ai tiến sâu vào đây! Ai có thể giết chết Âu Dương Tư Thần, tôi sẽ cho kẻ đó một đặc quyền!" Hắn lạnh giọng nhìn thuộc hạ ra lệnh.
" Mike, ông mau tỉnh lại đi! Ông không được ngủ, chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau rời khỏi đây mà!" Lạc Ninh Hinh đã ngồi sụp xuống đất, cô khóc nghẹn gọi Mike, nhưng ông ấy đã không thể trả lời cô được nữa.
Hàn Mặc Phong lúc này đi đến cạnh cô, hắn thô bạo kéo Lạc Ninh Hinh lên." Còn em, mau đi theo anh!" Hắn gằn giọng nói.
" Tôi không đi đâu hết! Anh là thằng khốn, sao anh có thể giết ông ấy? Hàn Mặc Phong, tôi nguyền rủa anh sẽ không được chết tử tế!" Cô cố gắng níu lại, không muốn đi cùng hắn.
" Tôi nhất định sẽ khiến em quên đi cái tên Âu Dương Tư Thần! Lạc Ninh Hinh, em chỉ có thể là của tôi!" Hắn dùng thêm sức kéo mạnh cô đứng lên, trợn trừng mắt nhấn mạnh từng chữ.
" Không, tôi không muốn! Anh mau bỏ tôi ra!" Lạc Ninh Hinh giẫy giụa hét lên, nhưng sức cô không thắng nổi hắn.