Bên này, Hàn Mặc Phong đã chuẩn bị mọi thứ xong rồi, hắn chỉ chờ đến ngày mai thôi.
Đây cũng là giây phút hắn mong chờ, chỉ cần hợp tác với công ty buôn bán vũ khí ngầm này, hắn có thể một bước lên mây.
" Âu Dương Tư Thần, mày cứ chờ đó đi! Ngày tàn của mày sắp đến rồi, tao bảo đảm mày sẽ có một kết cục rất đẹp mắt!" Hắn ta nhếch môi đắc ý nói lớn.
Bên này, Mike đi đến phòng của Lạc Ninh Hinh, ông ta muốn dặn dò cô một vài thứ.
Ngày mai sau khi hợp đồng xong xuôi, Âu Dương Tư Thần và người của mình sẽ đến đây, cô cần chuẩn bị để có thể thoát ra ngoài.
" Lạc tiểu thư, hết đêm nay cô có thể về nhà rồi!" Ông ấy đến gần, đưa cho cô một lọ vitamin rồi nói nhỏ.
" Thật vậy sao? Tôi chỉ cần ở đây hết đêm nay thôi sao?" Lạc Ninh Hinh ánh mắt không kiềm chế được sự mừng rỡ, cô hỏi lại ông ta.
" Chắc chắn, bên cảnh sát quốc tế cũng đã bố trí người đầy đủ rồi, cô không cần phải lo lắng đâu! Tôi đảm bảo ngày mai cô có thể rời khỏi đây!" Mike gật đầu trả lời cô, ông ấy khẳng định chắc nịch.
Thông báo xong xuôi, ông ta lại phải ra ngoài, để bảo đảm Hàn Mặc Phong không thể nghi ngờ.
Lạc Ninh Hinh đêm nay rất vui, bởi vì cô rất nhanh thôi sẽ được trở về bên cạnh Âu Dương Tư Thần và con trai.
" Tư Thần, anh phải nhanh lên đấy!" Cô mỉm cười nói.
Thời khắc quyết định cũng đã đến, hôm nay Hàn Mặc Phong mặc một bộ tây trang phẳng phiu, hắn chuẩn bị mọi thứ rất chỉn chu.
Trước khi rời khỏi đây đến địa điểm ký kết, hắn lại đến phòng Lạc Ninh Hinh.
Đơn giản là vì mỗi khi trông thấy cô, hắn lại được tiếp thêm động lực.
" Ninh Hinh, đêm qua em ngủ có ngon không?" Hàn Mặc Phong lịch lãm bước vào, hắn mỉm cười nhìn cô hỏi.
" Rất ngon!" Lạc Ninh Hinh sảng khoái trả lời hắn, đêm qua cô thật sự ngủ rất ngon.
Chỉ ngày hôm nay nữa thôi, cô có thể nhanh chóng thoát khỏi cái tên bệnh hoạn này rồi.
Hàn Mặc Phong thấy cô không còn tránh né mình, hắn có chút phấn khích, hắn nghĩ cô là đang từ từ chấp nhận hắn đi." Vậy sao? Thật tốt quá! Bây giờ anh phải đi ra ngoài có việc rồi, buổi tối trở về sẽ tặng cho em một món quà!" Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nâu của cô nói.
Lạc Ninh Hinh nở một nụ cười gượng gạo đáp lại hắn, cô vẫn cố tình tránh né bàn tay của hắn.
Nhưng lúc này Hàn Mặc Phong đang phấn khích, hắn cũng chẳng nhìn ra vẻ mặt cứng ngắt của cô.
Cuối cùng hắn cũng đi ra ngoài, Lạc Ninh Hinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô hít thở thật sâu, ngồi yên trên giường chờ Âu Dương Tư Thần đến.
Nhưng một âm mưu khác đang được Lâm Như Tuyết nung nấu, cô ta chỉ chờ Hàn Mặc Phong đi rồi, là có thể ra tay với Lạc Ninh Hinh." Sắp tới rồi! Nếu như mày bị một thằng đàn ông bẩn thỉu cưỡng hiếp, tao tin chắc Mặc Phong sẽ vứt mày đi như một chiếc giày rách! Mà Âu Dương Tư Thần kia, hắn cũng sẽ không cần mày nữa!"
" Lạc Ninh Hinh, rất nhanh thôi mày sẽ trở thành một con điếm nhơ nhuốc! Đến lúc đó, tao sẽ chống mắt xem mày còn kiêu ngạo được bao lâu?" Cô ta đứng bên cửa sổ, mắt nhìn xuống chỗ Hàn Mặc Phong đang đứng, miệng vui vẻ nói.
Hàn Mặc Phong vừa đi khỏi, Lâm Như Tuyết đã nhanh chóng ra ngoài, cô ta cấu kết với một tên thuộc hạ xấu xí của hắn ta.
Chỉ cần tên này có thể làm nhục Lạc Ninh Hinh, cô ta sẽ cho hắn một số tiền lớn.
" Đại Trạch, anh đã sẵn sàng chưa vậy?" Cô ta nhẹ giọng hỏi hắn.
" Tôi đã sẵn sàng lâu rồi! Đứa con gái đó quả thật rất xinh đẹp! Hahaha!" Tên khốn đó nở nụ cười gian tà đáp.
Bên phía Âu Dương Tư Thần, anh cũng đã đến Pháp vào sáng sớm hôm nay, bây giờ anh đang chuẩn bị đến chỗ Lạc Ninh Hinh.
" Khương Bạc đâu rồi? Hắn đã đến chỗ ký kết chưa? Nói với hắn là phải bắt sống tên khốn Hàn Mặc Phong đó về cho tôi! Tôi muốn mình tự xử lý hắn!" Âu Dương Tư Thần tay cài cúc áo, anh lên tiếng hỏi Du Cảnh.
" Đã rõ! Khương Bạc cùng Nanh Sắt đang trên đường đến đó! Theo bọn họ còn có một tiểu đội tinh nhuệ, lần này thì Hàn Mặc Phong có chạy đằng trời cũng không thoát được!" Du Cảnh đáp.
" Rất tốt! Chuẩn bị xe đi, chúng ta bây giờ xuất phát!" Anh đã chỉnh trang quần áo xong, liền ra lệnh cho Du Cảnh.
Bên ngoài có mười chiếc xe màu đen đang chờ sẵn, người của anh cũng đã đến đầy đủ.
Ngoài ra đã có hai tiểu đội đến gần căn cứ của Shield quan sát, bọn họ đang chờ anh đến để tấn công.
Lạc Ninh Hinh lúc này đang ngồi trong phòng, cô không biết là nguy hiểm đang đến gần mình rồi.
Lâm Như Tuyết và tên Đại Trạch kia đã đến cửa, tên khốn kia nhanh chóng mở cửa đi vào.
" Lạc tiểu thư, cô ở đây lâu như vậy có thấy cô đơn không? Tôi đến để giúp cô bớt buồn chán đây!" Hắn nở nụ cười đê tiện hỏi.
" Ngươi là ai? Mau đi ra ngoài ngay!" Lạc Ninh Hinh cảm nhận được nguy hiểm, cô khẽ lùi về sau, lớn tiếng nói.
" Đúng là dữ dằn thật mà! Nhưng không sao, hôm nay ông đây đang vui, nên sẽ không chấp cô! Người ta vẫn nói hoa hồng có gai mà, xinh đẹp thì phải như thế!" Hắn ta không biết liêm sỉ, mà còn mặt dày nói thêm.
" Không được đến đây! Mau cút đi!" Cô sợ hãi kêu lên.