Hàn Mặc Phong sắc mặt trở nên khó coi hơn, hắn đang cảm thấy Âu Dương Thiên Khải coi thường mình.
Ai lại không có lúc sai lầm, ông ta sao có thể từ chối lời đề nghị của hắn chứ.
" Hắc Dực lão gia, tôi..." Hắn không cam tâm, lên tiếng muốn giải thích cho ông ta nghe kế hoạch của mình, nhưng lại bị ông ấy cắt ngang.
" Đủ rồi! Hàn Mặc Phong, cậu không hề có thứ tôi cần! Lúc đầu Hải Quỳ mang cậu về đây, tôi thấy trong ánh mắt cậu có dã tâm, cho nên tôi mới đồng ý cho cậu gia nhập Shield! Nhưng chỉ có dã tâm thôi thì không đủ, cậu cần phải có cái đầu!" Âu Dương Thiên Khải lắc đầu nói.
" Tôi vốn còn muốn huấn luyện cậu trở thành trụ cột tiếp theo của Shield, nhưng cậu không hề có tố chất chúng tôi cần! Hàn Mặc Phong, đến đây thôi, cậu đừng tiếp tục làm gì cả! Chuyện của Âu Dương Đế Đoàn, tôi sẽ tự mình xử lý!" Ông ta kiên quyết loại bỏ kế hoạch của hắn.
Người của Shield chính là như thế, một khi đã thất bại, bọn họ sẽ không có cơ hội tiếp theo, Hàn Mặc Phong cũng như vậy, hắn đã bị loại bỏ từ khi thua Âu Dương Tư Thần mất rồi.
" Hãy về đi!" Ông ta dứt khoát nói, rồi chắp tay sau lưng đi vào trong.
Hàn Mặc Phong đành phải thất vọng ra về, trong lòng hắn không ngừng nguyền rủa ông ta.
Cái gì mà không đủ tố chất, hắn tự tin mình có thừa đầu óc để đối phó với Âu Dương Tư Thần.
Hàn Mặc Phong đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, trước khi đến đây hắn đã tính đến chuyện bị từ chối rồi.
Nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc, hắn đã dự trù một kế hoạch khác, là sẽ qua mặt Âu Dương Thiên Khải mà tự mình hành động.
Đến khi ông ta kịp nhận ra, thì mọi chuyện đã đâu vào đấy cả rồi.
" Chủ nhân, bước tiếp theo nên làm thế nào đây?" Trợ lý của hắn đang lái xe đột nhiên lên tiếng.
" Yên tâm! Ta nhất định sẽ khiến ông ấy phải suy nghĩ lại!" Hàn Mặc Phong bình thản trả lời.
Đến đây hắn nở nụ cười quái dị, hắn sẽ cho ông ta biết như thế nào là một kẻ có đầu óc, nhanh thôi, ông ta sẽ không còn nghĩ hắn là một kẻ vô dụng nữa.
Hôm nay Mike lại đến mang thuốc cho Lạc Ninh Hinh, ông ấy cũng giúp cô kiểm tra cơ thể một chút." Lạc tiểu thư, theo như lời của Steven, cô chỉ cần cố chờ thêm một chút nữa thôi! Sau khi Hàn Mặc Phong ký vào hợp đồng, thì Âu Dương Tư Thần sẽ cho người đến đây cứu cô!" Ông ấy dáo dác nhìn xung quanh, rồi mới nói nhỏ với cô.
" Anh ấy sẽ cho người đến đây sao? Cảm ơn ông, không nhờ có ông ở đây, tôi không biết mình sẽ biến thành người như thế nào rồi!" Lạc Ninh Hinh vui mừng nói.
" Đây là trách nhiệm của tôi thôi, cô không cần phải cảm ơn đâu! Ráng giữ gìn sức khỏe, cô sẽ sớm về với con trai của mình thôi!" Mike cũng mỉm cười nhìn cô đáp.
Sau khi báo tin cho cô, Mike cũng rời khỏi đó.
Lạc Ninh Hinh trong lòng vui mừng không tả nổi.
Nghĩ đến bản thân sắp được gặp lại chồng và con, cô không thể nào che giấu nổi cảm xúc của mình.
Đêm nay Hàn Mặc Phong trở về nhà, hắn liền đi vào hầm giữ rượu, chọn chai rượu mạnh nhất khui ra.
Mặc dù hắn vẫn có kế hoạch dự phòng, nhưng bị xem thường như vậy hắn không cam tâm chút nào.
Hàn Mặc Phong cầm chai rượu mạnh uống lên ừng ực, rượu làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Uống quá nhiều, hắn bắt đầu cảm thấy chóng mặt, hình ảnh trước mắt như nhòe đi.
Cũng là đàn ông, hắn cũng có nhu cầu sinh lý của mình, với một kẻ cấm dục lâu ngày như hắn bây giờ, hắn đang thèm khát cơ thể của phụ nữ.
Nghĩ đến Lạc Ninh Hinh đang ở trong phòng ngủ, hắn không kiềm chế được dục vọng mà đứng lên.
Hắn loạng choạng đi ra khỏi hầm rượu, rồi từ từ rảo bước trên hành lang dài.
Đêm khuya tĩnh lặng, mọi người lúc này đã đi ngủ cả rồi.
Chỉ có Hàn Mặc Phong một mình ở đây, người hắn nóng rực vì rượu, hắn đến trước cửa phòng Lạc Ninh Hinh gõ mạnh.
" Ninh Hinh...em mau mở cửa ra cho anh...Em có nghe anh nói không?..." Hàn Mặc Phong giọng lè nhè kêu lên.
Lạc Ninh Hinh ở trong phòng bị âm thanh lớn đánh thức, cô sợ hãi đến tột độ, ký ức về những năm trước lại ùa về.
Hình ảnh Hàn Mặc Phong muốn cưỡng bức cô hiện rõ trong tâm trí, Lạc Ninh Hinh cuộn tròn trong chăn, cô không dám động đậy.
" Âu Dương Tư Thần, em sợ lắm! Anh mau đến đây nhanh đi!" Không biết cầu cứu ai lúc này, cô chỉ có thể khẽ gọi tên anh.
Lần này sẽ không có ai đến cứu cô, Âu Dương Tư Thần bây giờ không ở đây, cô chỉ có thể tự mình gặm nhấm nổi sợ hãi này.
Ở thành phố Nam Vương lúc này trời lại nổi lên giông bão, mưa đổ như trút nước.
Âu Dương Tư Duệ đang ngủ ngon đột nhiên cũng òa lên khóc lớn, có phải do thần giao cách cảm, đứa trẻ biết mẹ nó đang sợ hãi nên mới khóc to như thế.
Âu Dương Tư Thần lúc này từ phòng làm việc chạy đến, anh bế bé con lên dỗ dành." Tiểu Duệ ngoan, papa ở đây rồi!" Trong lòng anh cũng có cảm giác khó chịu.
Nhìn bên ngoài màn mưa trắng xóa, anh lại nhớ đến Lạc Ninh Hinh, không biết bây giờ cô như thế nào rồi? Lúc trước mỗi khi trời mưa, cô nhất định sẽ nhào vào lòng anh ôm chặt.
Anh cũng không biết lúc này ở bên Pháp trời có đổ mưa không? Không biết cô có thấy sợ hãi hay không?