Vũ Đình háo hức chạy nhanh lên trên căn hộ của Lục Thần Vũ, khó khăn lắm cô mới trốn ra ngoài được, nhất định cô phải gặp được hắn.
Cô cũng không biết có phải ba mình đã nói gì với Lục Thần Vũ, cho nên hắn mới không dám liên lạc với cô, lát nữa nhất định cô phải hỏi hắn cho rõ ràng.
Vũ Đình chạy đến nơi quần áo xộc xệch, mồ hôi ướt đẫm trên trán, bàn chân vì chạy trên đất đã rươm rướm máu tươi.
Dù vậy cô không hề cảm thấy mệt.
Hít sâu một hơi, Vũ Đình đưa tay mở cửa, nhưng mật khẩu đã thay đổi, cho dù cô có nhấn bao nhiêu lần, vẫn là không mở.
Cô bất lực đành phải gõ cửa, nhưng bên trong rất lâu không có người hồi đáp.
" Anh ấy không ở nhà sao? Nếu mẹ phát hiện mình trốn đi, nhất định sẽ cho người bắt mình về mất!" Cô mím môi lo lắng nói.
Đột nhiên cửa lại mở ra, nhưng người mở lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp, điều quan trọng là quần áo của cô ta không chỉnh tề, cứ như vừa làm chuyện mờ ám xong.
Nội tâm Vũ Đình run lên, cô hi vọng những chuyện cô đang suy nghĩ trong đầu không phải là thật.
" Cô là ai?" Vũ Đình thở mạnh hỏi cô ta.
" Tôi là ai cô hỏi làm gì hả? Tôi và bạn trai đang rất vội, vậy nên phiền cô rời khỏi đây, đừng nhấn chuông làm phiền chúng tôi nữa!" Cô ta giọng nhão nhoẹt nói, vẻ mặt dương dương tự đắt.
" Cút ra ngoài!" Vũ Đình thấp giọng nói, nhưng âm thanh mang theo chút gì đó nguy hiểm.
" Chậc, người nên cút là cô! Đồ điên!" Cô ta hất hàm nói, rồi đưa tay muốn đẩy Vũ Đình ra ngoài.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào người Vũ Đình, cô đã nhanh chóng né sang một bên, rồi túm lấy tóc của cô ta đẩy ngược ra ngoài.
" Rầm!" Vũ Đình đóng mạnh cửa lại, cô bước vào trong nhà, nhìn dưới đất là quần áo nam nữ vứt bừa bãi, tim cô đập liên hồi.
Lục Thần Vũ lúc này từ phòng tắm bước ra, hắn vờ như mới vừa tắm xong, đầu tóc ướt đẫm nhìn cô.
Vũ Đình thấy hắn hốc mắt chua xót." Đây là chuyện gì? Anh có gì muốn giải thích với em không?" Cô nghẹn giọng hỏi hắn, nhưng vẫn cô ngăn nước mắt tuôn trào.
" Không có! Chính là như những gì em vừa thấy!" Đối với câu hỏi của cô, hắn lại trả lời vô cùng bình thản, mà không có chút áy náy nào.
" Ý anh là sao? Lục Thần Vũ, anh đang xem em là cái gì? Đồ chơi của anh sao? Em vì đỡ đạn cho anh, mà ở bệnh viện một tuần liền.
Nhưng anh lại ở đây chơi trò tình thú với cô ta sao?" Cô cay đắng hỏi hắn.
" Thật ra tôi cũng chỉ muốn chơi đùa với em mà thôi! Nhưng vì em quá ngây thơ, nên khiến tôi có chút không đành lòng! Đúng là tôi đã từng muốn cùng em kết hôn, nhưng đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời! Cho đến khi ba em gặp tôi, thì tôi biết mình nên làm gì rồi!"
" Đình Đình, tôi không còn hứng thú với em nữa! Kết thúc đi! Chúng ta từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì nữa, mỗi người một ngã!" Lục Thần Vũ gương mặt lạnh lùng trả lời cô, mỗi một chữ từ miệng hắn nói ra, khiến trái tim cô như chết lặng.
" Lục Thần Vũ, anh đang đùa với em có phải không? Có phải là ba em đã nói gì khiến anh tổn thương hay không? Em sẽ về thuyết phục ba, để ông ấy chấp nhận tình cảm của chúng ta.
Đừng bỏ rơi em có được không? Anh đã nói là sẽ không bao giờ để em một mình, sẽ cùng em hạnh phúc đến già cơ mà! Em không muốn kết thúc, em không muốn!" Vũ Đình nước mắt đã không thể ngăn lại, cô níu lấy cánh tay hắn khóc đến thương tâm.
" Đủ rồi! Tôi không yêu em! Đình Đình, tất cả là giả dối, tôi vì muốn chơi đùa nên mới tiếp cận em! Nhưng bây giờ tôi mệt rồi, không muốn diễn cùng em nữa! Em hãy biến khỏi cuộc đời của tôi đi!" Hắn hất mạnh tay cô ra, lớn tiếng nói.
" Chơi đùa? Lục Thần Vũ, sao anh có thể vô tình với em như vậy? Em không tin, anh đừng mong lừa gạt được em!" Vũ Đình lắc đầu liên tục kêu gào
" Em không tin sao? Vậy thì mở to mắt ra mà nhìn xem, những thứ này là gì!" Hắn thấp giọng nói, rồi đưa tay kéo cổ áo xuống, là những dấu hôn mờ ám đỏ ửng.
Hắn lại bước đến chỗ sọt rác, cầm lấy đổ ra sàn nhà.
Vũ Đình nhìn những thứ bên trong cảm thấy buồn nôn, cô không thể tin vào mắt mình được.
" Em hài lòng chưa? Chúng tôi chuyện gì cũng đã làm rồi, bây giờ cô ấy mới là bạn gái của tôi! Em chết tâm đi, hãy chấp nhận sự thật đi! Một lần bị phản bội, tôi đã không còn tin vào tình yêu.
Em xuất hiện giống như làn gió mát hấp dẫn tôi, nhưng bây giờ tôi đã không còn hứng thú với em rồi!" Hắn nghiêm túc nói, những lời này lại như dao cứa lấy tim cô.
" Lục Thần Vũ, những lời anh nói là thật lòng có đúng không? Vậy anh mang bảo vật của Lục Gia tặng cho em để làm gì?" Mắt cô đẫm lệ hỏi hắn.
" Bảo vật gì chứ? Chỉ một món trang sức tầm thường cũng có thể khiến em vui như vậy, ở đây tôi còn rất nhiều, em có muốn nữa không?" Hắn nhếch môi chế giễu cô.
" Tại sao lại đối xử với em như vậy? Lục Thần Vũ, tại sao lại đối xử với em như vậy?" Cô nhìn hắn phẫn hận nói.
" Bởi vì tôi không phải người tốt! Nếu như em đã có câu trả lời rồi, thì em cũng nên về đi, đừng ở đây cản trở chúng tôi thân mật!" Hắn lười biếng nói.