Vũ Đình được đưa vào bệnh viện cấp cứu, vì viên đạn gần tim rất nguy hiểm, nên phẫu thuật cần người nhà đến ký tên.
Lục Thần Vũ không thể nào tự làm chủ được, hắn đành phải gọi điện cho người nhà của cô đến.
Liễu Như Hoa vừa nghe tin, bà ấy và Vũ Minh chồng mình nhanh chóng đến bệnh viện.
" Thần Vũ, tại sao con bé lại bị thương? Tại sao lúc nào nó cũng phải chịu thương tổn vậy?" Bà ấy túm lấy Lục Thần Vũ hỏi, nước mắt lại tuôn rơi.
Liễu Như Hoa không biết kiếp trước mình có đắc tội gì không, mà kiếp này bao nhiêu đớn đau con gái bà đều chịu hết.
Tám tuổi Vũ Đình bị tai nạn xe, chính mắt nhìn thấy ông nội qua đời trên vũng máu, kể từ đó cô cũng mắc hội chứng sợ máu.
Từ khi quen Lục Thần Vũ lại tiếp tục bị thương, ngã từ trên cao xuống, tông xe vào gốc cây, bây giờ lại đến trúng đạn.
Người làm mẹ như bà ấy sao chịu nổi chứ?
Hai tiếng sau, ca phẫu thuật của Vũ Đình cũng thành công, y tá đẩy cô ra ngoài.
Liễu Như Hoa và Lục Thần Vũ lúc này cũng nhẹ nhõm được một chút, hai người cũng vội đi theo sau.
Vũ Minh nãy giờ không để ý, ông ấy chỉ vội lo cho con gái mình.
Cả hai người chỉ có một mình Vũ Đình, lúc còn trẻ Liễu Như Hoa muốn sinh thêm con trai, nhưng ông ấy lại không đồng ý, bởi vì sợ cô sẽ tủi thân khi thấy ba mẹ thương em hơn.
Vậy là cả hai quyết định không sinh thêm nữa.
Ông ấy rất thương Vũ Đình, nhưng vì công việc bận nên vẫn lơ là con cái, lần trước cô ngã ông ấy còn chẳng biết điều đó.
Nhưng bây giờ ông ấy phải làm tròn nghĩa vụ của người cha, nhìn thấy Lục Thần Vũ ở đây, ông ấy liền giật mình.
Là một người trong giới làm ăn, Vũ Minh biết Lục Thần Vũ ở trong giới là người như thế nào.
" Cậu Lục, cậu nói chuyện riêng với tôi chút đi!" Vũ Minh gác lại chuyện của con gái, ông ta cần xác định lại một vài chuyện.
Liễu Như Hoa không biết ông ấy muốn làm gì, nhưng bây giờ bà cũng không có tâm trạng mà lo lắng thêm nữa.
Mặc kệ hai người họ, bà ấy cùng y tá đưa Vũ Đình về phòng
Hai người đàn ông đi đến cầu thang thoát hiểm, lúc này Vũ Minh mới lên tiếng hỏi." Cậu Lục, không biết giữa cậu và con gái của tôi có quan hệ gì?"
" Thưa bác, cô ấy là người yêu của cháu!" Hắn nhẹ giọng trả lời, Lục Thần Vũ không hề giấu giếm, bởi hắn nghĩ dẫu sao thì hai người cũng sẽ kết hôn.
" Cậu nói cái gì cơ? Giữa hai đứa là quan hệ trai gái?" Ông ta như không tin vào tai mình, cao giọng hỏi lại.
Lục Thần Vũ gật đầu thay cho câu trả lời, phản ứng của Vũ Minh làm hắn cảm thấy lo.
Sắc mặt của ông ta càng lúc càng tệ hơn, có vẻ như ông ta không thích chuyện này.
" Cậu Lục, thứ cho tôi nói thẳng! Tôi sẽ không đồng ý chuyện hai người quen nhau đâu, xin cậu hãy chia tay với con gái của tôi đi! Cậu thừa biết Lục Gia luôn đối mặt với nguy hiểm, tại sao cậu lại muôn lôi con gái của tôi vào vòng xoáy này?" Ông ta thẳng thừng nói, ánh mắt kiên định với những gì mình thốt ra.
" Cháu đã không còn là người của Lục Gia rồi, xin bác hãy yên tâm, chuyện của cháu bây giờ một chút cũng không liên quan đến Lục Gia!" Hắn thấp giọng trả lời, ngữ điệu này trước nay chỉ để đối đãi với người trong nhà hắn mà thôi.
" Liên quan hay không, không phải cậu nói là được! Dù không phải là Lục Gia, thì nó ở bên cạnh cậu cũng rất nguy hiểm.
Nếu cậu thật lòng thương con bé thì hãy buông tay đi, cậu không thấy hôm nay nó đã gặp nguy hiểm sao? Lần nay may mắn không chết, nhưng lần sau có được như vậy không? Chúng tôi cũng chỉ có đứa con gái này, xin cậu hãy hiểu cho người làm cha như tôi!"
" Cậu không thể bảo vệ nó, nên hãy chia tay trước khi mọi việc đi xa hơn! Bây giờ cậu về đi, đừng đến gần con gái của tôi nữa!" Vũ Minh bộ dáng quyết liệt nói.
Ông ta xoay người thở dài, rồi bước ra ngoài.
Bỏ lại Lục Thần vũ với những cảm xúc lẫn lộn.
Hắn không ngờ ba của Vũ Đình lại phản đối mạnh mẽ như vậy, đây chắc chắn là thử thách lớn của hắn rồi.
Không muốn làm trái ý ba vợ tương lai, Lục Thần Vũ đành trở về nhà trước, hắn cần phải điều tra xem là kẻ nào dám ám sát mình.
Sau khi căn dặn mọi chuyện cho Long Duật xử lý, Lục Thần Vũ lại đến bệnh viện.
Bây giờ là ban đêm, nên Vũ Minh đã về rồi, trong phòng chỉ còn lại Liễu Như Hoa, nhưng bà ấy đã ngủ rồi.
Hắn nhẹ bước đến giường bệnh, đưa tay chạm vào mặt Vũ Đình, lúc nãy cô có tỉnh lại, nhưng vì mệt quá nên lại thiếp đi." Thật xin lỗi, anh lúc nào cũng không bảo vệ được em!" Hắn tự thất vọng về bản thân nói khẽ.
Cả đêm hắn không ngủ thức trông cô, trời gần sáng hắn hôn tạm biệt Vũ Đình rồi mới đi khỏi.
Lục Thần Vũ sợ Vũ Minh đến nhìn thấy hắn, ông ấy sẽ không vui, vẫn là hắn nên rời đi trước thì hơn.
Những ngày tiếp theo, hắn lại lén lút vào thăm cô, mỗi khi Vũ Đình đã ngủ say.
Nhưng tối hôm nay hắn lại bị Vũ Minh phát hiện.
Ông ấy nghi ngờ nên đến xem thử, quả nhiên là Lục Thần Vũ lén đến thăm con gái mình.
Ông ta tức giận mắng hắn.
" Cậu Lục, cậu nghe không hiểu tôi nói gì sao? Đừng làm phiền con gái tôi nữa!" Ông ta gầm lên.