Lạc Ninh Hinh cảm nhận được sự nguy hiểm của hắn, cô thật sự có phần sợ hãi.
Nếu như chỉ có một mình cô thì không sao, nhưng con của cô đang ở bên cạnh, ai biết hắn có hay không phát điên mà hại con của cô.
" Anh bị điên sao? Hàn Mặc Phong, anh mau thả tôi ra! Anh và tôi không hợp nhau, tôi cả đời này chỉ yêu mỗi mình Âu Dương Tư Thần mà thôi! Anh hãy tỉnh táo lại đi, đừng tiếp tục phạm phải sai lầm!" Cô hít sâu nói lý với với hắn.
" Thật xin lỗi Ninh Hinh! Nhưng tình yêu của em và thằng khốn đó nên kết thúc rồi! Em chỉ có thể là của anh mà thôi!" Hắn bây giờ không nghe lọt một chữ cô nói, hắn chỉ biết đến bản thân mình mà thôi.
" Hàn Mặc Phong, anh đừng để mọi chuyện dần tồi tệ hơn! Cho dù anh có chiếm được cơ thể của tôi, nhưng trái tim của tôi sẽ chỉ thuộc về một người!" Lạc Ninh Hinh nuốt nước mắt vào trong nói.
" Em yên tâm! Anh đã chuẩn bị hết cả rồi, chỉ cần em quên đi hắn ta, thì em sẽ nhanh chóng tiếp nhận tình cảm của anh thôi! Ninh Hinh, em có biết đến loại thuốc khiến người ta quên đi những chuyện đã xảy ra hay không? Chỉ cần một mũi kim thôi, em sẽ không còn nhớ Âu Dương Tư Thần là ai nữa! Đến lúc đó, em sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh!" Hàn Mặc Phong đắc ý đáp lời cô.
" Anh là một con ác quỷ!" Lạc Ninh Hinh lắc đầu không tin nói.
" Anh giống ác quỷ sao? Vậy cái tên Âu Dương Tư Thần kia là thứ gì? Hắn ta đẩy Hàn Gia vào cảnh thê thảm như vậy, theo em hắn nên là thứ gì? Em có biết không, cả nhà của anh đã chết cả rồi! Tất cả là vì hắn!" Hàn Mặc Phong như muốn phát điên, hắn ta gào lên dữ tợn.
" Khi đặt chân đến nước Pháp, gia đình anh phải sống trong gia cảnh nghèo khó.
Ba anh vì muốn kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng không may lại đắc tội với mafia ở đó.
Trong một đêm tối lạnh lẽo, gia đình anh đang ngủ sau một ngày làm việc mệt mỏi, căn nhà lại bị người ta phóng hỏa.
Và em biết kết cục không? Ba mẹ và em gái đều bị chết thảm trong đám cháy đó, anh may mắn thoát ra được, nhưng gương mặt cũng bị bỏng không nhẹ!" Hàn Mặc Phong vừa nói vừa khóc.
" Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng chuyện đó không liên quan đến Tư Thần! Anh ấy không phải là người phóng hỏa giết cả nhà anh!" Lạc Ninh Hinh thấu hiểu nổi đau của hắn, nhưng cô không đồng tình với cách hắn đem mọi chuyện đổ lên đầu Âu Dương Tư Thần.
" Hắn không làm, nhưng hắn chính là kẻ đã gián tiếp hại chết gia đình anh, tất cả là lỗi của hắn.
Nếu như hắn không bắt gia đình anh rời khỏi đây, thì bây giờ Hàn Gia vẫn sẽ sống hạnh phúc cùng nhau!" Hàn Mặc Phong vẫn ngoan cố.
" Hàn Mặc Phong, anh thật khiến người ta phải thất vọng! Chính anh đã không có năng lực bảo vệ gia đình mình, nhưng lại luôn đổ lỗi cho người khác! Nếu như là Âu Dương Tư Thần, anh ấy sẽ nhận lỗi của mình, và sẽ cố gắng sửa sai! Tôi thật sự không lầm khi đã chọn anh ấy!" Lạc Ninh Hinh, nở nụ cười giễu cợt hắn.
" Như vậy thì đã sao? Hắn bây giờ lo cho mình còn không xong, em nghĩ hắn sẽ có thời gian để cứu em sao?" Hàn Mặc Phong chỉnh lại tây trang của mình nói.
" Ý anh là sao? Anh đã làm gì Tư Thần hả?" Cô phẫn nộ trừng mắt nói lớn.
" Chỉ cho hắn vào rừng chơi với sư tử một chút thôi! Em đừng lo lắng, dù hắn bị thương những sẽ không chết! Giết hắn là quá nhẹ nhàng rồi, anh phải để hắn gặm nhấm nổi đau mất người thân như anh!" Hắn nhẹ nhàng trả lời, tay lại chạm vào bụng của cô đầy ẩn ý.
" Anh muốn làm gì? Anh không được hại con của tôi!" Lạc Ninh Hinh hiểu rồi, điều cô sợ hãi cũng đã đến.
Hắn thật sự là nhắm vào bảo bối của cô mà.
" Ninh Hinh, dù điều này có hơi tàn nhẫn, nhưng anh vẫn sẽ làm! Anh phải tận mắt thấy hắn đau khổ, thì anh mới hài lòng.
Vả lại anh cũng không muốn em và hắn bị ràng buộc với nhau, cho nên đứa trẻ này...Không thể giữ!" Hàn Mặc Phong cười khẩy nói, hắn cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối.
" Hàn Mặc Phong, anh mà động đến con của tôi, tôi thề có làm quỷ cũng sẽ không tha cho anh! Đồ ác ma!" Lạc Ninh Hinh dùng hết sức gào lên, cô muốn bảo vệ con của cô và Âu Dương Tư Thần.
Trong lòng cô thầm cầu nguyện, rằng anh hãy mau đến đây tìm cô, bây giờ cô hoàn toàn không thể bảo vệ bé con của mình được.
Nếu như anh không đến, cô cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với hai mẹ con.
Bên ngoài trợ lý của hắn nhanh chân đi vào." Chủ nhân, người của Âu Dương Tư Thần sắp tìm đến đây rồi! Chúng ta nên rời khỏi đây đến địa điểm khác thôi!" Hắn lên tiếng nói.
Lạc Ninh Hinh nghe những từ này vô cùng vui mừng, cô và con xem như có hi vọng rồi, Âu Dương Tư Thần chắc chắn sẽ tìm thấy cô.
" Chuẩn bị xe đi!" Hàn Mặc Phong lạnh giọng ra lệnh cho trợ lý của mình.
Sau khi gã trợ lý kia đi khỏi, hắn từ trong tủ lấy ra một một kim tiêm." Ninh Hinh, em cố chịu đau chút nhé!" Nói rồi hắn đem kim đâm vào người cô, để thoát khỏi đây hắn cần cô giữ im lặng.
Và chỉ có thuốc mới khiến cô ngoan ngoãn nằm yên.
" Không được!" Lạc Ninh Hinh chảy nước mắt kêu lên, giống như lúc ở bệnh viện, cô lại dần rơi vào cơn mê.