Đang ngủ ngon lại bị tiếng thét của Lâm Như Tuyết làm kinh động, Lệ Văn Quý mặt mày nhăn nhó.
Ông ta cũng không thể nào ngủ thêm được nữa, chỉ có thể thức dậy giải quyết chuyện của cô ta.
" Vệ sinh xong rồi thì ra đây đi! Tôi sẽ giữ lời hứa giúp cô rời khỏi Nam Vương!" Lệ Văn Quý bật lửa châm một điếu thuốc hút, ông ta nhàn nhã lên tiếng.
Lâm Như Tuyết cứng đờ trong nhà vệ sinh, mãi một lúc sau đó, mới chậm rãi bước ra ngoài.
Cô ta lấy khăn tắm trùm kín thân thể, hướng ánh mắt căm thù nhìn ông ta." Đồ bỉ ổi!" Không kiềm chế được sự tức giận, cô ta nói.
" Tôi trước nay chưa từng nhận mình là người tốt! Cảm ơn cô đã quá khen!" Lệ Văn Quý nở nụ cười thích thú đáp trả, dẫu sao Lâm Như Tuyết cũng đã bị ông ta ăn sạch rồi, ông ta bây giờ không còn hứng thú nữa.
" Lâm Như Tuyết, nể tình chúng ta từng quen biết, nên tôi mới giúp cô! Sau khi cô rời khỏi đây rồi, thì chúng ta cũng sẽ xem nhau như kẻ xa lạ!" Ông ta đứng lên, vuốt nhẹ gương mặt nhợt nhạt của cô ta nói.
Sau đó Lệ Văn Quý ăn mặc lại quần áo, mặc kệ cô ta đứng đó phẫn nộ." Hai ngày sau vào lúc 7 giờ tối, cô phải có mặt ở bến tàu! Tôi sẽ giúp cô trốn bằng đường thủy, nhớ đến đúng giờ! Trễ là tôi không chờ đâu!" Ông ta đưa tay chỉnh lại cà vạt, rồi xoay qua nói.
Ông ta đi rồi, Lâm Như Tuyết vẫn chưa thể nào tiêu hóa được chuyện hôm qua.
Cô ta hai chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất bưng mặt khóc nức nở.
Đây đối với Lâm Như Tuyết là một sự sỉ nhục không hề nhẹ, cô ta thề sẽ không tha cho Lệ Văn Quý.
" Lão già khốn nạn! Nhất định sẽ có ngày tôi phanh thây ông ra làm trăm mảnh, đem thi thể của ông rải cho cá mập ăn! Khiến ông chết không được toàn thây! Xuống 18 tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể đầu thai!" Cô ta siết chặt hai tay, nghiến răng nói lớn, lời nói không ngừng nguyền rủa ông ta.
Nói xong cô ta cũng mặc tốt quần áo, lấy đồ của mình đi khỏi khách sạn, trước khi người của Âu Dương Tư Thần tới tìm cô ta.
Hôm nay Lê Như Nhã và Trương Nga đều đến công ty A.D, bọn họ muốn xem thử Lạc Ninh Hinh sống như thế nào.
Xe của bọn họ dừng trước cửa công ty, cả hai ngồi bên trong chờ đợi, chỉ để nhìn xem cô đang làm gì.
Đúng 4 giờ chiều, cô lại đứng trước của tập đoàn chờ Âu Dương Tư Thần, vẫn như thường lệ.
Nhìn dòng xe chạy trên đường, thi thoảng cô lại vuốt ve bụng nhỏ của mình, rồi mỉm cười hạnh phúc.
Những hành động của cô đều được hai người Lê Như Nhã tỉ mỉ quan sát.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến, có một ngày bản thân lại phải lén lút rình rập xem con cháu của mình như thế này.
Lúc này Âu Dương Tư Thần cũng vừa lái xe đến, anh mở cửa cho Lạc Ninh Hinh ngồi vào trong, rồi cẩn thận thắt dây an toàn cho cô." Bảo bối, có đói bụng không? Ăn một chút bánh quế đi!" Anh với tay lấy hộp bánh phía sau đưa cho cô.
Từ khi Lạc Ninh Hinh mang thai, xe của anh giống như một cái siêu thị mini vậy, trên xe đầy đủ bánh ngọt và sữa cho cô mỗi khi thấy đói.
Lạc Ninh Hinh vui vẻ nhận lấy hộp bánh, cô ăn một cái, rồi lại đút cho Âu Dương Tư Thần một cái.
Đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô, được ở bên cạnh người mình yêu, cùng nhau chờ đợi ngày đón nhận đứa con của bọn họ chào đời.
" Tư Thần, em cảm thấy bụng mình hơi lớn rồi đó! Em bây giờ có phải trông rất mũm mĩm không? Anh có phải sẽ ghét bỏ em không?" Lạc Ninh Hinh đột nhiên lên tiếng hỏi.
Phụ nữ bình thường đã suy nghĩ nhiều rồi, bây giờ cô có thai thì tâm lý đa nghi lo được lo mất, lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Hôm qua vừa xem những bộ phim tình cảm trên tivi, bây giờ lại cảm thấy bất an rồi.
" Không có! Em nơi nào mũm mĩm? Anh còn đang muốn vỗ béo em thêm nữa, em khỏe mạnh thì con của chúng ta mới khỏe mạnh được chứ! Em nhìn xem, người ta mang thai hai tháng, cơ thể còn tròn trịa hơn em nhiều! Anh còn đang cảm thấy bản thân hình như không làm tốt công việc làm chồng rồi!"
" Nói anh nghe thử xem, tại sao em chỉ béo lên có một chút vậy?" Anh véo nhẹ cặp má đã bắt đầu phúng phính của cô hỏi.
" Em không biết! Nhưng anh đừng véo người ta, da mặt của em sắp chảy xệ ra rồi!" Lạc Ninh Hinh nhíu mày không vui, cô chu môi nói.
" Được rồi, anh không trêu em nữa!" Âu Dương Tư Thần hôn nhẹ lên môi cô đáp.
" Tư Thần, nhân lúc bụng em vẫn chưa lớn, chúng ta đi học một khóa cách làm ba mẹ có được không? Em không muốn lúc sinh bảo bảo ra, em lại không biết gì!" Cô đưa đôi mắt đáng thương hỏi anh, mục đích là muốn Âu Dương Tư Thần cùng cô đi học.
Anh bắt đầu rơi vào suy nghĩ, dạo này cả Âu Dương Đế Đoàn và A.D công việc vẫn đang bận rộn.
Nhưng anh lại không muốn làm cô thất vọng, dĩ nhiên không có thứ gì trên thế giới này quan trọng hơn Lạc Ninh Hinh." Tất nhiên rồi, nữ thần của anh! Anh sẽ nói Du Cảnh đăng ký một lớp sớm nhất cho chúng ta!" Anh nở nụ cười nhẹ đáp.
Xe cũng dừng lại trước dinh thự Tulip, Âu Dương Tư Thần xuống xe, anh nhẹ nhàng bế Lạc Ninh Hinh vào trong.