Buổi sáng Lục Thần Vũ thức dậy, hắn khẽ ôm đầu vì đau, hắn nhíu mày khó chịu.
Đột nhiên hắn lại cảm thấy trong lòng ngực có gì đó ngọ nguậy, liền cúi xuống nhìn thử.
Hóa ra là Vũ Đình a, đêm qua cô chăm sóc hắn cả đêm, cùng hắn nói chuyện luyên thuyên, rồi ngủ từ lúc nào chẳng hay.
Có lẽ do thói quen, nên khi ngủ cô tự động chui vào trong vòng tay hắn.
Lục Thần Vũ nhanh chóng lục lại trí nhớ, hóa ra đêm qua là hắn say rượu, rốt cuộc thì như kẻ ngốc lái xe đến tìm cô mà ăn vạ.
Nghĩ đến đó, hắn cũng quên đi là cơn đau đầu, mà đưa tay vuốt nhẹ gò má của Vũ Đình." Bạn gái của mình thật đáng yêu!" Hắn nói rồi cúi người hôn nhẹ lên trán cô, môi mỏng của hắn không nhịn được mà cong lên.
" Lục Thần Vũ, anh đừng nháo!" Vũ Đình cảm nhận được hơi thở của hắn, cô cau chặt mày bực bội lên tiếng.
" Đình Đình, mặt trời lên cao rồi! Nếu như em không chịu dậy, một lát nữa Max đến, hắn ta sẽ lại càu nhàu em đến chết! Không phải hôm nay em có một buổi chụp ảnh ngoài trời sao?" Lục Thần Vũ vén tóc cô, hắn ghé sát tai Vũ Đình mà thì thầm.
" Sao anh biết được? Lục Thần Vũ, anh cho người theo dõi em sao?" Vũ Đình lúc này mở to mắt nhìn hắn hỏi.
Nghe đến đây cô dường như có chút không vui.
" Không có! Em nhìn xem, Max lúc nãy vừa nhắn tin cho em.
Anh chỉ là vô tình nhìn thấy thôi!" Hắn mỉm cười đáp.
" Mà khoan đã, bây giờ là mấy giờ rồi? Không ổn rồi, em mà còn không dậy Max đến đây nhất định sẽ nổi trận lôi đình!" Vũ Đình hốt hoảng kêu lên, cô vội vàng ngồi bật dậy chạy đến phòng tắm.
Chỉ là mới vừa bước đến cửa, thì bên ngoài tiếng của Liễu Như Hoa vọng vào.
" Đình Đình, con làm sao vậy? Trễ như vậy vẫn còn chưa chịu xuống ăn sáng! Mẹ mang bữa sáng lên cho con đây!" Bà ấy dịu dàng nói.
Vũ Đình hai mắt căng tròn, cô nhìn đến Lục Thần Vũ còn đang nằm vô tư trên giường của mình, mà hồn bay phách lạc.
Tại sao cô lại quên mất điều này cơ chứ, bây giờ để Liễu Như Hoa nhìn thấy cảnh tượng này thì cô coi như xong đời.
" Lục Thần Vũ, anh mau đến đây cho em!" Vũ Đình bây giờ phải mang hắn đem đi giấu, cô lên tiếng gọi hắn, âm thanh rất khẽ.
" Nhưng anh muốn gặp mẹ vợ tương lai rồi!" Lục Thần Vũ môi mỏng gợi cảm cong lên, hắn cố tình trêu chọc cô.
" Ai là mẹ vợ của anh chứ? Mau đứng lên đi! Mẹ mà nhìn thấy cảnh này, thì em có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch tội!" Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lục Thần Vũ, cô phải cố gắng kiềm chế hết cỡ mà nhẹ giọng nói.
" Đình Đình, mẹ vào đây!" Liễu Như Hoa lúc này bên ngoài lại lên tiếng.
Vũ Đình tim muốn nhảy luôn ra ngoài, cô lập tức chạy đến kéo Lục Thần Vũ vào phòng tắm, nhanh tay khóa cửa lại." Anh im lặng ở đó cho em!" Cô nhíu mày nhìn hắn nói.
Lục Thần Vũ bị cô ép vào tường, đã vậy còn bị Vũ Đình lấy tay bịt miệng lại.
Nhưng khung cảnh này cũng không tồi, được ở gần cô như thế này, hắn rất hài lòng.
Từ trên nhìn nhìn xuống, hắn dễ dàng nhìn rõ từng đường nét tinh xảo trên gương mặt cô.
Và lấp ló sau lớp váy ngủ mỏng manh chính là bầu ngực căng mịn của Vũ Đình, Lục Thần Vũ lúc này có chết cũng không hối tiếc.
Liễu Như Hoa đã ở trong phòng, bà ấy đặt bữa sáng lên bàn, rồi đi đến phòng tắm gõ cửa." Đình Đình, con đang tắm sao?" Bà ấy hỏi.
" Dạ, con đang tắm! Con ra ngay bây giờ đây! Max chắc là sắp đến rồi, mẹ xuống dưới nói anh ấy chờ con một chút thôi!" Vũ Đình cố giữ giọng điềm tĩnh, cô nói vọng ra ngoài.
Bọn họ chỉ cách có một cánh cửa mà thôi, điều này làm Vũ Đình thật lo lắng, may là cô đã nhanh chóng kéo Lục Thần Vũ vào đây.
" Con tắm nhanh lên một chút, kẻo lại đổ bệnh đấy! Nhớ ăn hết bữa sáng!" Liễu Như Hoa nói, sau đó bà ấy đi ra ngoài.
Hai người đứng bên trong một chút, để chắc chắn bà ấy không quay lại, rồi mới từ từ mở cửa ra.
Thấy đã an toàn, Vũ Đình mới thở phào nhẹ nhõm." May là mẹ đi rồi!" Cô nói.
Lục Thần Vũ trở ra ngoài, hắn lúc này lại cẩn thận quan sát phòng ngủ của Vũ Đình, nhìn đến tấm ảnh lớn treo trong phòng.
Trong hình là một nhà ba người hạnh phúc, ngoài Vũ Đình và Liễu Như Hoa, thì còn có cả ba của cô.
Ông ấy thường xuyên đi công tác, vậy nên rất ít khi ở nhà.
" Lục Thần Vũ, bây giờ phải làm sao đây? Anh mà không đi được, một lát người hầu lên dọn dẹp phòng mà thấy anh, thì chắc em chết mất!" Vũ Đình vẫn còn lấn cấn trong lòng nói.
" Đừng lo! Anh đi ngay bây giờ đây! Em không cần phải sốt ruột như vậy!" Hắn ôm cô vỗ về nói.
" Anh muốn đi bằng cách nào chứ? Bên dưới toàn là người hầu, anh sẽ bị phát hiện mất!" Vũ Đình cảm thấy không an toàn kêu lên.
" Anh tự có cách của mình! Sẽ không để họ phát hiện đâu!" Hắn mỉm cười nói.
Vũ Đình có hơi nghi hoặc, nhưng bây giờ cô chỉ còn cách phải tin tưởng hắn." Anh ăn sáng đi rồi hãy về!" Chợt nhớ đến bệnh đau dạ dày của hắn, cô lên tiếng.
Không chờ Lục Thần Vũ trả lời, cô lại nắm tay hắn kéo đi, bắt hắn ngồi xuống, rồi cẩn thận lấy bữa sáng của cô đưa cho hắn.