Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 236: 236: Em Trở Về Rồi






Nhớ lại cảm giác lúc nãy Lục Thần Vũ vẫn có chút thèm thuồng, nhưng hắn vẫn luôn tôn trọng Vũ Đình.

Hắn đứng lên mặc lại áo ngủ, rồi đi đến phòng tắm gõ cửa." Đình Đình, mau ra ngoài đi! Anh hứa sẽ không làm gì em!" Hắn nhẹ giọng nói.
Vũ Đình trong phòng tắm cảm xúc lẫn lộn, cô cảm thấy tim vẫn còn đập rất mạnh.

Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cô mở nước tắm rửa một chút, bởi vì bên dưới của cô mật dịch đã chảy ra ướt đẫm.

Ít phút sau, Vũ Đình cũng mở cửa đi ra, đầu cô vẫn luôn rũ xuống, có lẽ vẫn còn rất thẹn thùng.
" Anh làm em sợ sao? Thật xin lỗi em, anh không nên vội vàng như thế!" Lục Thần Vũ đi đến gần Vũ Đình, hắn đưa tay nâng mặt cô lên hỏi.
" Có một chút! Đây là lần đầu tiên em tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy!" Vũ Đình đôi mắt to tròn, cô chu môi trả lời hắn.
" Sau này mọi thứ đều hỏi ý của em! Bây giờ đi ngủ thôi!" Hắn lại không nhịn được mà hôn nhẹ lên môi cô, một nụ hôn rất nhẹ.


Cả đêm Lục Thần Vũ không hề có hành động nào quá khích, hắn chỉ ôm cô vào lòng mà thôi.
Sáng hôm sau Lục Thần Vũ dậy sớm, hắn muốn chuẩn bị bữa sáng cho cô, để chuộc lại lỗi lầm đêm hôm qua.

Lúc Vũ Đình thức dậy, trên bàn thức ăn đã bày sẵn, chúng đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng.
" Dậy rồi sao? Đến đây ăn đi, thức ăn sắp nguội cả rồi!" Lục Thần Vũ tháo tạp dề ra, nhìn cô lên tiếng.
Vũ Đình vui vẻ gật đầu, chỉ cần là thức ăn do Lục Thần Vũ làm, cô đều sẽ ăn sạch sẽ.
" Hôm nay em sẽ quay cảnh cuối cùng rồi! Ba ngày nữa đoàn làm phim sẽ tổ chức tiệc đóng máy, anh có đến không?" Vũ Đình động tác ngưng lại một chút, cô mong chờ hỏi hắn.

Lịch trình kế tiếp của cô kín hết rồi, cô không biết khi nào mới gặp được hắn nữa.
" Tất nhiên anh sẽ đến! Em quên anh là nhà tài trợ sao?" Lục Thần Vũ đưa tay véo nhẹ vào má của cô trả lời.
" Vậy thì em yên tâm rồi!" Vũ Đình nở nụ cười tươi nói.
Ăn xong Lục Thần Vũ sẽ đưa cô về nhà, hắn lịch sự mở cửa xe, còn cẩn thận thắt dây an toàn cho Vũ Đình.

Sau đó khởi động xe chạy đi.

Xe vừa khuất khỏi gara, phía sau một dáng người thon thả bước ra, cô ta không phải ai xa lạ mà chính là Lã Ninh.
" Thần, em về rồi! Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi!" Cô ta nhếch môi lên tiếng, nói xong cô ta kéo vali đi vào chung cư.

Hóa ra cô ta đã chuẩn bị hết cả rồi, biết Lục Thần Vũ ở đây, cô ta cũng nhanh chóng thuê một căn hộ bên cạnh.
Tại trại giam.

Sau nhiều ngày giả vờ, Lê Như Nhã cuối cùng đã tìm được thời cơ thích hợp đến gặp Lâm Như Tuyết.

Cũng giống Lâm Văn Thành, bà ấy phải bỏ ra một số tiền không nhỏ, mới có thể gặp được cô ta.
Lâm Như Tuyết vừa nhìn thấy Lê Như Nhã, cô ta liền nở một nụ cười đắc ý.

Đúng như cô ta dự đoán, nếu như bà ấy biết được cô ta có thông tin của con ruột mình, bà ấy sẽ đến tìm cô ta nhanh thôi.

Lâm Như Tuyết vẻ mặt ung dung ngồi xuống, cho dù bây giờ cô ta khá là hốc hác.
" Mẹ, người đến tìm con là có việc gì sao? Hay là mẹ nhớ con, nên đến đây thăm nom!" Lâm Như Tuyết lên tiếng giễu cợt Lê Như Nhã.
Bà ấy đã từng rất hạnh phúc, khi nghe cô ta gọi mình là mẹ, nhưng bây giờ thì không còn nữa.

Những lời nói mật ngọt của cô ta lúc này, Lê Như Nhã đều cảm thấy rất giả tạo.
" Cô biết con gái tôi ở đâu? Lâm Như Tuyết, hai mươi mấy năm qua tôi đã nuôi nấng cô, dành cho cô những điều tốt đẹp nhất! Bây giờ là lúc cô nên trả ơn rồi, hãy nói những gì cô biết cho tôi nghe!" Lê Như Nhã không thích lòng vòng, bà ấy nghiêm túc hỏi cô ta.
" Vậy là ba đã nói cho mẹ nghe rồi? Ông ấy chắc cũng có nói đến điều kiện mà con đưa ra chứ? Mẹ, trên đời này không có gì là miễn phí cả! Đưa con ra khỏi đây, mẹ sẽ biết con gái ruột của mẹ ở đâu!" Lâm Như Tuyết đến lúc này còn gì sợ hãi nữa, cô ta vẫn một điều kiện nói với Lê Như Nhã.
" Lâm Như Tuyết, cô nghĩ tội của mình có thể thoát dễ dàng vậy sao? Chuyện này tôi không thể quyết định, nhưng tôi có thể giúp cô sống ở đây thoải mái hơn một chút.


Nếu như cô nói cho tôi biết, con gái của tôi ở đâu!" Bà ấy đang cố gắng thỏa thuận với cô ta.
" Haizzz, con chỉ có một yêu cầu đó thôi! Nếu hai người không chấp nhận, vậy đừng đến đây nữa, sẽ không có kết quả đâu! Phải ở trong cái ngục này, thì dù cuộc sống có tốt hơn nữa, vẫn là phải ở trong một cái lồng thiếu tự do.

Con không cần!" Lâm Như Tuyết vẫn giữ quyết định của mình, cô ta không đồng ý với đề nghị của Lê Như Nhã.
" Lâm Như Tuyết, cô đừng có quá đáng! Cô cũng đừng gọi tôi là mẹ, tôi bây giờ thấy rất kinh tởm!" Lê Như Nhã lúc này bắt đầu mất bình tĩnh với cô ta, bà ấy phẫn nộ nói lớn.
" Hừ, vậy thì tôi nhắc lại cho bà một lần nữa! Tôi không thể rời khỏi đây, thì bà cũng đừng mong biết con mình là ai!" Lâm Như Tuyết trừng mắt nói.
Lê Như Nhã đau đớn trong lòng, bà ấy thật sự muốn tìm con của mình.

Trước khi đến đây, bà ấy đã có quyết định rồi, vậy nên bà ấy sẽ chấp nhận yêu cầu của cô ta.