Âu Dương Tư Thần từ nhà của Chỉ Vận trở về, như vậy là anh đã biết mối quan hệ của Hứa Vân Du cùng Lâm Như Tuyết.
Điều quan trọng bây giờ là phải kiểm tra xem, Lạc Ninh Hinh có phải con ruột của Lâm Gia hay không.
" Cửu ca, anh nghĩ chị dâu là con gái của ông già Lâm Văn Thành đó thật sao?" Khương Bạc đánh tan không gian yên tĩnh trong xe, hắn lên tiếng hỏi.
" Không chắc! Nhưng dù sao thì chúng ta cũng biết được, Lâm Như Tuyết không phải con ruột của ông ta rồi! Vấn đề là người phụ nữ tên Hứa Vân Du kia, bà ta nhất định có liên quan đến Shield, cho người theo dõi sát sao bọn họ.
Chuyện chị dâu của cậu, tôi sẽ tự sắp xếp." Âu Dương Tư Thần day day trán trả lời.
" Em biết rồi!" Khương Bạc gật đầu đáp.
Tại sân bay quốc tế, Trương Nga đã trở về, Lâm Như Tuyết và Lê Như Nhã đều ra sân bay đón bà ấy.
Vừa nhìn thấy Lâm Như Tuyết, bà ta đã vội đi đến ôm cô ta vào lòng.
" Đứa trẻ ngoan của bà, bà nhớ con lắm! Đứa cháu ngoan của bà, hình như con gầy hơn rồi!" Trương Nga giọng ấm áp nói, đối với Lâm Như Tuyết, bà ta luôn dành sự yêu thương hết mực cho cô ta.
" Bà nội, Như Tuyết cũng nhớ người lắm!" Lâm Như Tuyết bộ dáng đáng thương nói.
" Mẹ, chúng ta lên xe trở về nhà trước đi! Ở đây đông người không tiện cho lắm!" Lê Như Nhã lên tiếng nói.
Trương Nga gật đầu, quản gia giúp bà ta mang hành lý lên xe, rồi ba cùng nhau rời khỏi sân bay.
Về đến biệt thự, Trương Nga đã vội vàng hỏi tội Lê Như Nhã và Lâm Văn Thành, vì đã để cháu nội yêu quý của bà ta bị uất ức.
" Hai đứa nói đi, tại sao lại để con nhỏ Lạc Ninh Hinh kia tác oai tác quái? Để bây giờ Như Tuyết lại chịu hàng ngàn người sỉ vả!" Bà ta lớn tiếng tra hỏi.
" Cái này con cũng không biết giải thích như thế nào, mặc dù con đã cho người gỡ những bài viết trên mạng xuống, nhưng không hiểu tại sao nó vẫn ở lì trên đó! Chắc là do Âu Dương Tư Thần, bạn trai của cô ta đã làm!" Lâm Văn Thành vẻ mặt bất lực đáp.
" Trên cái đất Nam Vương này, còn có cái gì mà Lâm Gia không làm được sao? Ta cũng muốn xem thử bản lĩnh của con nhỏ Lạc Ninh Hinh đó lắm.
Dám làm cho cháu gái ta ủy khuất, ta nhất định sẽ cho nó đẹp mặt! Nó nghĩ Lâm Gia ta là kẻ dễ bắt nạt như vậy sao?" Bà ta không hài lòng với câu trả lời của Lâm Văn Thành, gương mặt đanh thép nói.
" Bà nội, con không sao! Một thời gian nữa mọi chuyện sẽ qua thôi, chúng ta không cần làm to chuyện như vậy đâu!" Lâm Như Tuyết tỏ vẻ sợ sệt nói, cố tình làm cho bản thân mình đáng thương, để Trương Nga thêm hận Lạc Ninh Hinh.
" Bảo bối, con không cần phải sợ gì cả! Có ta ở đây, ta sẽ không để bất cứ ai hiếp đáp con đâu!" Bà ta vuốt ve đầu cô ta dịu dàng nói.
Lâm Như Tuyết khoé môi càng lúc càng cao, nếu như có thêm một người của Lâm Gia căm ghét Lạc Ninh Hinh, vậy thì cô ta cũng toại nguyện không ít rồi.
Buổi tối ở dinh thự Tulip.
Âu Dương Tư Thần nằm bên cạnh Lạc Ninh Hinh, anh chăm chú nhìn cô hăng say đọc sách." Ninh Hinh, anh có một chuyện muốn hỏi em!" Âu Dương Tư Thần đột nhiên lên tiếng.
" Anh muốn hỏi cái gì?" Lạc Ninh Hinh buông quyển sách trong tay xuống, cô vòng tay ôm eo Âu Dương Tư Thần đáp.
" Em có muốn đi tìm ba mẹ của mình không? Có muốn thử tìm hiểu một chút, vì sao em lại bị bỏ rơi không?" Anh nhẹ giọng hỏi cô, ánh mắt vẫn luôn quan sát biểu cảm của Lạc Ninh Hinh.
" Không muốn!" Lạc Ninh Hinh không chần chừ, cô trả lời ngay lập tức.
" Tại sao lại không?" Âu Dương Tư Thần thắc mắc hỏi cô.
" Không tại sao cả, chỉ là đã từ lâu rồi, em không còn nghĩ đến bọn họ nữa.
Cứ như thế này không phải tốt hơn sao? Nếu như khi tìm thấy bọn họ, nhưng họ đã có một gia đình hạnh phúc rồi, em cũng sẽ giống như một kẻ thừa thải xen vào gia đình của họ vậy.
Lỡ như bọn họ cũng không cần em, thì em lại phải đau khổ thêm một lần nữa sao?" Khóe mắt Lạc Ninh Hinh đỏ hoe trả lời anh.
Không phải cô không muốn tìm bọn họ, nhưng cô sợ bản thân phải chịu tổn thương, đối với cô bị bỏ rơi một lần đã là quá đủ rồi.
Nó như một vết sẹo không bao giờ lành lại, mỗi khi được nhắc đến, lại như một mũi dao khoét sâu vào đến rớm máu.
" Anh biết em sợ điều điều gì, nhưng nếu như bọn họ..."
" Anh đừng nói gì nữa, em không muốn nghe!" Âu Dương Tư Thần còn chưa nói hết câu, Lạc Ninh Hinh đã ngay lập tức ngăn anh lại.
Dường như mỗi lần nhắc đến ba mẹ, thì cô lại không kiềm được nước mắt.
" Được rồi, anh không nói nữa! Em đừng có khóc, anh sẽ đau lòng!" Âu Dương Tư Thần cuống cuồng cả lên khi nhìn thấy cô khóc, anh vội đưa tay lau nước mắt cho cô.
" Sau này anh sẽ không nhắc đến bọn họ nữa!" Anh ôm cô vào lòng vỗ về an ủi.
Nếu như cô đã không muốn tìm bọn họ, vậy thì anh cũng không cần bận tâm đến Lâm Gia nữa.
Dù sao anh cũng không thích người của Lâm Gia.
Một mình anh vẫn có thể bảo vệ cô, làm cho cô hạnh phúc.