Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 188: 188: Anh Ấy Giận Mình Sao






Cô ngơ người ngồi trên ghế, không biết nên trả lời với Lục Thần Vũ thế nào đây.
" Cái này..." Vũ Đình ngập ngừng nói.
Lục Thần Vũ chẳng nghe lời cô nói, hắn đưa tay tự mình cởi khẩu trang cho cô.

Lúc nãy ở trên xe, hắn có để ý biểu hiện của cô khi ăn bánh, cứ như sợ hắn thấy cái gì đó.
" Không được, em không muốn!" Vũ Đình né tránh hành động của hắn, cô càng không cho hắn tháo ra, hắn lại càng muốn làm.
" Ah!" Do cử động mạnh, mặt của cô bị hắn đụng trúng, Vũ Đình bị đau mà kêu lên.
Lúc này Lục Thần Vũ nhanh tay cởi khẩu trang ra, gương mặt bị sưng một bên của Vũ Đình lộ ra trước mặt hắn.
" Là ai làm vậy?" Lục Thần Vũ xót xa hỏi cô.
" Không có ai làm cả, do em không cẩn thận đập mặt vào cửa thôi!" Vũ Đình hai mắt láo liên đáp, cô không dám nói là do bản thân của mình ngu ngốc, tự nguyện đưa mặt cho người khác đánh.
Lục Thần Vũ ánh mắt không hề có chút tin tưởng nào, nhưng nếu cô đã không muốn nói thật, vậy thì anh cũng không muốn ép buộc cô.

Lục Thần Vũ đứng lên đi vào bếp, mà không nói một lời nào.
" Anh ấy giận mình sao?" Cô cúi thấp đầu tự hỏi, hai tay đan vào nhau lo lắng không ngừng.

Mười lăm phút sau, Lục Thần Vũ lại đi ra ngoài, hắn cầm trên tay một tô trứng gà luộc đã bóc vỏ trắng bóc.
" Xoay mặt qua đây cho anh!" Hắn ngồi trên ghế, kéo Vũ Đình quay sang nói.
Vũ Đình hơi bất ngờ, hóa ra là hắn đi luộc trứng cho cô, vậy mà làm cô tưởng...
Lục Thần Vũ động tác nhẹ nhàng lăn trứng lên vết bầm của cô, sợ làm cô đau nên hắn cẩn thận hết sức có thể.

Vũ Đình hai mắt to tròn nhìn hắn, cái tên bá đạo lạnh lùng lại có lúc dịu dàng như vậy.

Ánh mắt của cô cứ nhìn chằm vào đôi môi mỏng của hắn, lần trước vẫn chưa được hôn, cô luôn ghim ở trong lòng a.
" Lục Thần Vũ!" Vũ Đình bỗng nhiên cất tiếng gọi hắn.
" Làm sao?" Lục Thần Vũ tưởng mình làm cô đau, hắn lo lắng hỏi.
" Chụt!" Vũ Đình nhanh như chớp hôn lên môi hắn, đã vậy còn thích thú cười rất tươi.
" Đừng có nháo!" Lục Thần Vũ trong lòng vui như mở cờ trong bụng, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra là mỹ nam an tĩnh.
Thời điểm Lục Thần Vũ nấu cơm xong, đã là năm giờ ba mươi chiều, đây là khoảng thời gian đẹp để ngắm hoàng hôn.

Còn đang loay hoay dọn thức ăn trong bếp, Vũ Đình đã đi vào lôi hắn ra ngoài.
" Anh đi ra đây một lát!" Cô nói.
Lục Thần Vũ cũng tự động đi theo cô, hai người vừa bước ra ngoài, Vũ Đình đã thích thú reo lên.
" Whoa, đẹp quá đi!"
Hoàng hôn buổi chiều thật sự đẹp, những tia sáng màu vàng nhạt đã dần chuyển sang màu cam đỏ, lan tỏa cả một vùng biển rộng lớn.

Từng làn gió mát lạnh thổi vào, những con sóng vẫn miệt mài xô vào bờ trắng xóa.
Vũ Đình đứng trên ban công lớn, cô khẽ đưa tay vén mái tóc dài rối bời vì bị gió lớn thổi tung.

Lục Thần Vũ yên lặng ngắm nhìn cô, hoàng hôn ngoài kia có đẹp thì sao, trước mắt hắn chính là một nữ thần xinh đẹp a.


Đôi mắt của Vũ Đình như biết cười vậy, chỉ cần nhìn cô cũng đủ làm Lục Thần Vũ si mê.

Những mệt mỏi phiền toái ngoài kia, đều được cô đuổi đi hết.
Bất ngờ hắn đi đến sau lưng Vũ Đình, vòng tay ôm lấy eo của cô, lúc này hắn cảm thấy eo cô hình như đã nhỏ lại một chút.

Vũ Đình mãi mê nhìn ngắm hoàng hôn, cô hơi ngạc nhiên khi thấy bàn tay của Lục Thần Vũ đang ôm mình.
" Lục Thần Vũ, anh..." Vũ Đình ngại ngùng nói.
" Đừng nói gì cả, cứ để anh như thế này năm phút thôi!" Hắn đáp.
Vũ Đình lập tức yên lặng, cái ôm của Lục Thần Vũ thật ấm áp, nếu có thể cô hi vọng mỗi ngày đều được như thế này.

Có thể yên bình ở bên cạnh hắn như vậy, có thể cùng hắn nấu ăn, cùng hắn ngắm mặt trời lặn.
Bên trong phòng ăn, đồ ăn đã có chút nguội, nhưng mùi thơm vẫn còn thoang thoảng trong không khí.

Vũ Đình nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, bởi bụng cô đang kêu réo inh ỏi.
Trên bàn toàn là những món mà cô thích, màu sắc bắt mắt.

Trước đây cô chỉ ăn thức ăn do Lý vú nuôi và mẹ nấu mà thôi, bây giờ lại có thêm một người đàn ông tình nguyện nấu cho cô ăn.


Vũ Đình đây có phải là người phụ nữ may mắn không?
" Em ăn thử cái này xem!" Lục Thần Vũ gắp thịt bò cho cô nói.
Vũ Đình nhanh chóng cho vào miệng, dù không bằng thức ăn ở nhà, nhưng tay nghề của Lục Thần Vũ rất tốt.

Món nào cũng được nêm nếm đậm đà.
" Thật sự rất ngon nha!" Vũ Đình ăn như một đứa trẻ, không ngừng cảm thán.
Lục Thần Vũ chỉ nhìn cô ăn cũng cảm thấy no, có thể nấu cho cô ăn mỗi ngày hắn cũng thấy hạnh phúc.

Đã no nê, Vũ Đình đứng lên gom chén bát, cô muốn mang đi rửa.
" Em cứ ngồi ở đây là được rồi! Tay em vẫn đang bị thương, không động vào nước được đâu.

Với lại ai biết em có mang chén bát nhà anh đi đập hết hay không?" Lục Thần Vũ tay cầm trái cây đặt lên bàn, hắn lên tiếng trêu chọc cô.
Vũ Đình lập tức xụ mặt xuống.