Chu Vĩ giật mình, hắn buông tay Vũ Đình ra rồi đón lấy Tần Lam.
Vũ Đình thuận thế mà nhào vào lòng Lục Thần Vũ, theo phản xạ tự nhiên cô ôm chầm lấy hắn.
" Này, tôi không nghĩ là anh bất lịch sự như vậy đấy?" Chu Vĩ đẩy Tần Lam ra, hắn trừng mắt tức giận nhìn Lục Thần Vũ nói.
" Đổi bạn nhảy là chuyện rất bình thường trong các bữa tiệc.
Xin hỏi, tôi bất lịch sự ở chỗ nào?" Lục Thần Vũ mặt dày hơn cả mặt đường, cố tình một bộ lười biếng đáp trả Chu Vĩ.
" Anh..." Chu Vĩ phẫn nộ đến nổi còn chẳng nói nên lời.
" Anh cái gì mà anh? Lại nói bạn nhảy tôi đổi với anh thật không tồi, cô ấy dù gì cũng là ảnh hậu nổi tiếng ở thành phố Nam Vương này.
Còn cô gài này chỉ là một diễn viên nhỏ, tính ra anh đã lời rồi còn gì!" Lục Thần Vũ hai tay ôm eo của Vũ Đình, ánh mắt khiêu khích trêu chọc Chu Vĩ.
" Nhưng tôi lại thích cô diễn viên nhỏ kia hơn!" Chu Vĩ không chịu bỏ cuộc, hắn nói.
" Thật là không may cho anh, tôi cũng thích cô ấy!" Lục Thần Vũ bắt đầu nghiêm túc rồi.
Câu trả lời của hắn, khiến Vũ Đình bất ngờ tim cô đập rộn ràng, này là chuyện cô không hề nghĩ đến.
Tần Lam đứng chôn chân tại chỗ, cô ta không ngờ bản thân là một người như hoa như ngọc, lại bị đá sang một bên không thương tiếc.
Hai người đàn ông quyền lực trước mặt đều từ chối cô ta, tranh nhau một người không có tiếng tăm như Vũ Đình.
Cô ta là không nuốt nổi cục tức này, cô ta không hề cam tâm, đối với Tần Lam đó là một sự sỉ nhục nặng nề.
Xung quanh mọi người bắt đầu nhìn cô ta bàn tán, đa số là những lời giễu cợt khiếm nhã, nhưng cô ta hoàn toàn không thể phản bác được lời nào.
" Vậy anh cũng phải hỏi ý cô ấy chứ? Cô ấy cũng thích anh sao? Cô ấy đồng ý khiêu vũ cùng anh à?" Chu Vĩ không thể chịu thua, cố tình lôi Vũ Đình vào.
" Anh là bị ngốc sao? Không nhìn thấy cô ấy đang thoải mái ở trong lòng tôi à? Nếu cô ấy không thích, thì đã đẩy tôi ra rồi!" Lục Thần Vũ sắc mặt âm trầm đáp, hắn tuyệt đối sẽ không để thua Chu Vĩ kia.
Vũ Đình lúc này mới giật mình nhận ra, từ nãy đến giờ cô lại yên tĩnh nằm trong lồng ngực hắn không nhúc nhích.
Cô bắt đầu cử động, nhưng là cánh tay của Lục Thần Vũ giữ chặt lấy cô, không cho cô động đậy.
" Được, xem như anh hay! Nhưng ngày khác thì tôi không chắc! Hừ!" Chu Vĩ giận run cả người, hắn cũng không muốn quá mất mặt, nên đành rút lui trước.
Tần Lam đôi mắt mờ mịt hơi nước, giờ cô ta cũng hiểu tại sao Lục Thần Vũ lại thay đổi ý định, muốn khiêu vũ cùng cô ta.
Cô ta chỉ là con cờ để hắn lợi dùng mà thôi, hắn căn bản chưa từng đem cô ta để vào mắt.
" Lục Thần Vũ, anh hết lần này đến lần khác sỉ nhục tôi.
Được lắm, tôi sẽ làm cho con khốn đó không thể ngẩng mặt nhìn đời nữa, sẽ khiến nó nhục nhã hơn tôi hôm nay gấp ngàn lần." Tần Lam độc ác nói khẽ, ánh mắt cô ta bây giờ chỉ có hận thù.
Chờ Chu Vĩ đi rồi, Vũ Đình mới đưa tay đẩy mạnh Lục Thần Vũ ra.
Cô nhanh chân đi vào nhà vệ sinh, chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái.
Lục Thần Vũ cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Vũ Đình đi nhanh vào, rồi khóa chặt cửa lại.
Cô đưa tay che miệng cười sảng khoái, Lục Thần Vũ cuối cùng cũng chịu nói là thích cô rồi.
Cô đã ngồi thật lâu trong nhà vệ sinh, chỉ để cười đến chảy cả nước mắt, con người khi yêu thật là kỳ lạ.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã gặp Lục Thần Vũ đứng chờ ở cửa, cái tên này sợ cô khóc nên đến để xin lỗi.
" Xin lỗi, tôi thật ra không nên làm như thế! Em đừng khóc!" Hắn như một đứa trẻ, đưa khăn tay cho cô nói.
Nhìn đôi mắt cô đỏ hoe vì dụi nhiều, hắn tưởng cô vào nhà vệ sinh khóc thật.
" Anh đã xin lỗi thì tôi miễn cưỡng chấp nhận vậy! Nhưng lần sau mong anh đừng làm như vậy, tôi và anh đơn giản chỉ là bạn bè mà thôi!" Vũ Đình cố gắng giữ nét mặt nghiêm túc nhất có thể nói.
" Em thật sự không nhớ tôi một chút nào sao?" Lục Thần Vũ ánh mắt đáng thương hỏi cô, Vũ Đình chưa bao giờ nhìn thấy hắn có vẻ mặt như thế này bao giờ.
Vũ Đình nội tâm rung động, cô siết chặt tay ngăn bản thân mình mất bình tĩnh, mà nhào đến ôm hắn.
" Tôi không nhớ!" Vũ Đình ánh mắt kiên định trả lời.
Con người này tự cao tự đại, lúc trước xem thường tình cảm của cô mà, bây giờ cô sẽ không để hắn dễ dàng có được.
Cô cần phải giữ cho mình một chút tôn nghiêm, một chút kiêu hãnh.
" Vậy tôi sẽ khiến em nhớ ra tôi là ai?" Lục Thần Vũ nói, hắn nắm tay cô kéo đi.
" Anh làm gì vậy? Buông tôi ra đi!" Vũ Đình hoảng hốt kêu lên.
Lục Thần Vũ mang cô đẩy vào bên trong xe, Vũ Đình ngã nhào trên ghế, cô khó khăn ngồi dậy, thì hắn đã bấm chốt cửa xe mất rồi.
" Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Vũ Đình nhíu mày hỏi.
" Đến nơi đó em sẽ biết!" Lục Thần Vũ trả lời, rồi đạp ga chạy về phía trước.