Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 136: 136: Tôi Tự Mình Nói






Trong phòng mổ, Mặc Vũ chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, hắn gục đầu xuống.

Vũ Đình tim đã ngừng đập mười lăm phút, dù hắn có cố gắng thế nào đi nữa, tình trạng vẫn không thay đổi.
" Bác sĩ Mặc, cô ấy không cứu được nữa đâu! Tim đã ngừng đập rất lâu rồi!" Bác sĩ phụ mổ đứng bên cạnh hắn nói.
Mặc Vũ trầm mặc, hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Hắn từng cứu rất nhiều người, nhưng ngay tại lúc này, hắn không cứu nổi người bạn của mình.
" Bác sĩ Mặc, tôi giúp anh thông báo cho người nhà của cô ấy!" Bác sĩ bên cạnh lắc đầu lên tiếng, đây là thứ hai Mặc Vũ phẫu thuật thất bại, người lần trước chính là Âu Dương Tư Thần.
Mặc Vũ cảm thấy rất nực cười, lần đầu thất bại là người anh em của hắn, lần thứ hai vẫn là người hắn quen biết.
" Không cần đâu! Tôi tự mình đi nói!" Mặc Vũ cởi bao tay ra, hắn đi ra ngoài, hắn không muốn trốn tránh.
Cửa phòng vừa mở, Lục Thần Vũ và Max đã chạy đến trước mặt hắn.
" Cô ấy thế nào rồi?" Lục Thần Vũ nắm bả vai hắn hỏi.

" Phẫu thuật thành công chứ! Đình Đình phúc lớn mạng lớn, cô ấy chắc chắn sẽ không sao có đúng không?" Max cũng gấp gáp hỏi.
Mặc Vũ nhất thời không biết phải trả lời bọn họ như thế nào, hắn cúi đầu không nói gì.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Lục Thần Vũ như hiểu ra chuyện gì rồi.
" Cậu mau trả lời tôi đi!" Lục Thần Vũ sắc mặt tồi tệ hơn, hắn vẫn muốn nghe câu trả lời từ Mặc Vũ.
" Tôi không cứu được! Mọi người có thể vào xem mặt cô ấy lần cuối!" Mặc Vũ trả lời bằng âm thanh rất nhỏ.
Lạc Ninh Hinh nghe ồn ào cô cũng thức dậy, nghe Mặc Vũ nói tim cô hẫng đi một nhịp.
" Không thể nào!" Max há hốc miệng không thể tin tưởng.
" Sao có thể cơ chứ?" Lạc Ninh Hinh khóc kêu lên, Âu Dương Tư Thần chỉ có thể bên cạnh an ủi cô.
" Đồ khốn!" Lục Thần Vũ tức giận, hắn không thể kiềm chế mà đấm vào mặt của Mặc Vũ thật mạnh.
" Bốp!" Âm thanh lớn vang lên, Mặc Vũ liền ngã nhào xuống đất, máu từ khóe miệng hắn chảy ra.
" Cậu vẫn tự hào lắm mà! Khả năng phẫu thuật của cậu không phải đều hơn người khác hay sao? Sao cậu không thể cứu cô ấy hả?" Đôi mắt Lục Thần Vũ đỏ ngầu, hắn túm lấy cổ áo Mặc Vũ kéo lên.
Vệ Tư Hàn không thể đứng nhìn anh em của hắn đánh lẫn nhau, hắn cũng chạy đến can ngăn.

Nhưng mà Lục Thần Vũ dường như phát điên lên rồi, hắn nắm cổ áo Mặc Vũ không chịu buông.
" Thôi đủ rồi!" Lạc Ninh Hinh tức giận hét lên.
" Các người làm cái gì vậy? Mọi chuyện chưa đủ rối hay sao hả?" Lạc Ninh Hinh nấc nghẹn nói.
Âu Dương Tư Thần xót xa, anh ôm cô vào lòng vỗ về.

Lục Thần Vũ lúc này mới chịu buông ra, hắn ngồi sụp xuống đất, hắn đang khóc.

Đã lâu lắm rồi hắn chưa có khóc nhiều như vậy, từ cái lần người con gái hắn yêu bỏ đi, đây là lần thứ hai hắn khóc như vậy.
" Bác sĩ Mặc,...tim cô ấy đập lại rồi!" Bên trong

bác sĩ phụ mổ hớt hải chạy ra, cô ta thở dốc nói.
" Cái gì?" Mặc Vũ ngạc nhiên, hắn vội đứng dậy chạy vào bên trong.
Bên ngoài mọi người đều kinh ngạc, vậy là vẫn còn hi vọng, Đình Đình có thể sẽ không sao.
" Có nghe thấy không? Cô ấy kiên cường lắm!" Âu Dương Tư Thần nói thầm vào tai Lạc Ninh Hinh.

Lạc Ninh Hinh nhẹ gật đầu, cô gục mặt vào lòng anh.
Nửa tiếng trôi qua, đèn phòng cấp cứu cũng tắt, mọi người tâm đều hồi hộp.

Họ muốn biết tình hình của cô như thế nào, đã ổn hay chưa.
Cửa mở, Vũ Đình được đẩy ra, trên người cô dây nhợ chằng chịt, đầu quấn băng trắng xóa.

Mặc Vũ hắn đã thành công, hắn đã cướp cô từ tay của tử thần trở về.
" Đình Đình!" Lạc Ninh Hinh kêu lên, cô vội chạy theo Vũ Đình.
Mặc Vũ bây giờ mới đi ra, hắn thật sự không còn sức lực nữa.

Nhìn hắn ỉu xìu, Vệ Tư Hàn mới đi đến lên tiếng.

" Cậu làm được rồi phải không?"
" Tôi chỉ có thể làm đến nước này thôi! Tỉnh lại hay không, tôi cũng không dám chắc!" Mặc Vũ phiền não trả lời hắn.
Ba ngày sau đó, Vũ Đình vẫn chưa tỉnh lại, cô vẫn nằm bất động trên giường, nhưng đã có thể tự thở mà không cần máy móc.

Lạc Ninh Hinh ngoài giờ làm việc, cô hầu như đều ở bệnh viện, giúp Liễu Như Hoa chăm sóc cho Vũ Đình.
Từ ngày đó, cô cũng không có gặp Lục Thần Vũ đi.

Ban ngày hắn không đến, chỉ có ban đêm khi mọi người ngủ say, hắn mới lặng lẽ đứng bên ngoài nhìn vào.
Đến ngày thứ bảy, Vũ Đình có tiến triển một chút, cô có thể nghe thấy giọng nói của mọi người.
" Đình Đình, cậu không tỉnh lại là mình giận thật đấy! Mình sẽ đem bí mật của cậu kể cho mọi người nghe, mau tỉnh lại ngăn cản mình đi!" Lạc Ninh Hinh nắm tay Vũ Đình nói nhỏ, đây cũng là lần thứ hai cô ở trong tình cảnh này rồi.
Mí mắt cô khẽ động đậy, bàn tay cô cũng cử động nhẹ.
" Đình Đình, cậu nghe mình nói đúng không? Mình biết mà! Cậu sẽ không bỏ rơi mình đâu!" Lạc Ninh Hinh mừng rỡ kêu lên, cô vội chạy ra ngoài gọi bác sĩ đến.