“Điều này có quan trọng à?” Ưng Hiên Dương không hề để lộ manh mối cho Diệp Vân Chu, tỏ ý uy hiếp rõ ràng, “Ta khinh đoạt pháp bảo của một người trọng thương, nếu các ngươi còn muốn mạng Thi Tiểu Mai, thì giao cả đồ lẫn nhật kí ra đây.”
“Còn khuya!” Diệp Vân Chu quả quyết quát, “Chìa khóa cung chủ hao tâm tổn sức mới giành được, ngươi tùy tiện bắt một con tin đã muốn cầm đi, một chiêu dùng đến hai lần, thật sự coi chúng ta mềm yếu dễ bắt nạt á? Hôm nay ngươi không những không chiếm được chìa khóa, mà còn phải giải quyết ở đây!”
Mộ Lâm Giang không ư hử gì, tay áo không gió tự bay, cuốn lên một trận gió tuyết mùa đông, hàn ý chậm rãi lan ra tứ phía. Diệp Vân Chu kinh ngạc ngoảnh đầu, bây giờ y hiểu quá rõ Mộ Lâm Giang, bộ dạng chuẩn bị công kích là thế, nhưng y lại thấy được trong hai tròng mắt rủ xuống của hắn một lằn ranh vướng bận.
“Là ta kéo cô ấy vào nguy hiểm, đừng tổn thương cô ấy, ta đáp ứng điều kiện của ngươi.”
“Cung chủ?!” Diệp Vân Chu cảm thấy mình lúc này như một trung thần bộc trực liều chết can gián, rõ ràng chỉ cần kéo dài thêm một lúc, chờ khi nào Ân Tư chạy đến, mọi người cùng lên thì thừa sức bắt được Ưng Hiên Dương, “Đó là chìa khóa có thể làm tam đô hủy diệt trong chớp mắt, không phải lồ ng đèn hay cục đá rách gì đâu, ngươi biết mình đang nói gì không? Đầu óc ngươi còn tỉnh táo không?”
Mộ Lâm Giang lấy hộp gỗ chứa Dẫn Mộ Thạch và Vĩnh Trú Đăng ra, qua tay đưa cho Diệp Vân Chu, Diệp Vân Chu kề cà không muốn nhận, hắn bèn dứt khoát buông tay.
Diệp Vân Chu chỉ đành ôm chặt lấy, oán giận không thôi chậc chậc hai tiếng, âm dương quái khí châm chọc: “Hừ, chúng thần thì đang muốn tử chiến, thế mà cung chủ đã ra hàng trước.”
Ưng Hiên Dương tán thưởng: “Tốt lắm, ngươi vẫn là cung chủ ta biết.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nhưng ngươi lại khiến ta xa lạ.” Ngữ khí Mộ Lâm Giang buồn bã, “Tịch Tiêu cung đối với ngươi, đến cùng tính là gì?”
“Nếu Thiền Y vẫn còn, Tịch Tiêu cung là nhà của nàng, cũng là nhà của ta.” Mắt Ưng Hiên Dương hướng về núi Kình Lôi, “Nàng khuyên ta làm điện chủ Tịch Tiêu cung, ta vì nàng mới đồng ý với ngươi. Năm đó chắc Tiêu Xuyên đã nói không ít sự thật với ngươi nhỉ, ta không quan tâm mạng người, hi sinh bao nhiêu ta cũng không để ý, hiện tại ta phải báo thù cho Thiền Y, ngươi hiểu ý ta không?”
“Ngươi cứ một hai phải rúc vào sừng trâu hả!” Mộ Lâm Giang rống lên một tiếng, “Ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi, nhìn núi cái gì, phải đi khám bệnh trước đã!”
“Lời thừa thãi thì tiết kiệm đi, việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô dụng.” Ưng Hiên Dương cứng rắn nói.
“Được, vậy thì ngay ở vị trí của Xuân Giang Đình Nguyệt, một tay giao người một tay giao hàng.” Mộ Lâm Giang ra quyết định, “Ta vẫn có thể tin ngươi một lần cuối cùng chứ.”
“Yên tâm, ngươi đã ưng thuận, chỉ cần chìa khóa không có vấn đề, ta sẽ không động đến nàng nữa.” Ưng Hiên Dương bảo đảm, “Tiểu Chu, trong hộp chắc chắn đích xác Dẫn Mộ Thạch chứ?”
“Ta muốn nói từ lâu rồi, đừng gọi thân mật như thế, nghe rất tởm lợm.” Diệp Vân Chu cười xùy một tiếng, tay trái y cầm cán Vĩnh Trú Đăng, tay phải kéo móc hộp quay về phía đối diện. Dẫn Mộ Thạch không nên tiếp xúc bằng tay trần, trên hộp gỗ dán phù triện phong ấn khí tức, y mở nắp hộp biểu diễn cho Ưng Hiên Dương một chút, để hắn xác nhận trong hộp chính là Dẫn Mộ Thạch, vừa đưa hộp ra lại đậy về lần nữa.
Ưng Hiên Dương buông lỏng tay, đổi thành đè bả vai Thi Tiểu Mai đẩy cô đi về phía trước. Diệp Vân Chu cũng chậm rãi tiến lên, Mộ Lâm Giang đứng đằng sau quan chiến.
Hai người đều không nhanh không chậm đến gần Xuân Giang Đình Nguyệt, khi giữa hai bên chỉ còn hơn một trượng, Diệp Vân Chu đột nhiên dừng lại, ánh mắt hiện lên một tia sát ý lạnh thấu xương, mấy đường kiếm khí ngưng tụ lại giữa không trung, song lại nhằm vào Thi Tiểu Mai mà đến.
Dưới chấn động của kiếm khí, mặt đất tóe lên một vùng bụi mù lẫn với cỏ cây. Ưng Hiên Dương nheo mắt, tùy ý nắm chặt tay, cứ thế chộp lấy một đường ánh kiếm trong suốt, tiện tay bóp nát.
Mộ Lâm Giang lấy làm kinh hãi, không ngờ Diệp Vân Chu lại đột ngột động thủ. Diệp Vân Chu không để hai người mở miệng, làm như không có chuyện gì xảy ra mà nghiêng đầu cười hỏi: “Đừng kích động, chẳng qua ta vừa nghĩ đến một vấn đề, ngươi cam kết không ra tay với Thi Tiểu Mai, vậy ta thì sao? Ta chỉ là một tiểu bối Trúc Cơ tay trói gà không chặt, ngộ nhỡ ngươi thả Thi Tiểu Mai, rồi lại bắt cả ta lẫn chìa khóa đi, chẳng phải cung chủ đã mất phu nhân lại thiệt quân?”
“Ta cần ngươi làm gì?” Ưng Hiên Dương nén xuống cơn giận hỏi lại, “Nghe trình độ nhanh mồm dẻo miệng Đại Thừa kì của ngươi à?”
“Xem ra là ta dạ tiểu nhân, tiếp tục đi.” Diệp Vân Chu dễ dàng chấp nhận lời giải thích này, gật đầu tỏ ý xin lỗi, nâng bước tiếp cận Xuân Giang Đình Nguyệt.”
Mộ Lâm Giang thở phào nhẹ nhõm. Giao dịch vẫn còn đang tiếp tục, hai người đứng lại hai bên Xuân Giang Đình Nguyệt. Ưng Hiên Dương quan sát Diệp Vân Chu một lượt, thoáng đẩy Thi Tiểu Mai ra một chút, lạnh lùng nói: “Đếm từ ba, ba.”
“Hai.” Diệp Vân Chu hơi vươn tay ra.
Một trận gió xuân mát lạnh phất qua vùng hoang vu bát ngát, làn sóng nhè nhẹ từ sự chuyển động của những ngọn cỏ mới nhú từ đằng xa vỗ tới, âm thanh xào xạc thổi đến bên người, lại thẳng tiến không chùn càng lúc càng xa.
Trong thời khắc lặng yên như tờ ấy, hai người cùng lúc ra tay, Diệp Vân Chu tung ra nhật kí cùng chìa khóa, Ưng Hiên Dương một chưởng đập bay Thi Tiểu Mai tiếp lấy ba món đồ kia. Diệp Vân Chu không hề dừng lại, mũi chân đạp lên mặt đất vội vàng thối lui, đanh mặt hướng về phía ống tay áo của Thi Tiểu Mai đang ngã quỵ.
Ưng Hiên Dương vừa chạm vào nhật kí và chìa khóa đã lập tức thu vào túi càn khôn, đồng thời đầu ngón tay khẽ gảy, mấy đường kình khí sắc bén thình lình đánh úp về phía Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu biết ngay nếu Ưng Hiên Dương không muốn tháo bỏ phong ấn thì sẽ tuyệt không bỏ qua cơ hội này, y thẳng tay bóp nát linh ngọc Mộ Lâm Giang cho lúc trước vẫn giấu trong tay áo, một lá chắn linh lực thoáng chốc mở ra xung quanh, bao phủ y và Thi Tiểu Mai ở bên trong.
“Ưng Hiên Dương!” Mộ Lâm Giang khiển trách một tiếng, giơ tay đẩy trận pháp phòng ngự phủ ngoài tấm chắn, “Đánh lén một vãn bối, ngươi thế mà đã sa đọa đến mức này, thật sự làm ta khinh thường!”
Ưng Hiên Dương mặt không biểu cảm mặc hắn chất vấn quở trách, Diệp Vân Chu còn cảnh giác hơn hắn nghĩ, một kích không thành cũng sinh lòng thoái lui. May mà Vĩnh Trú Đăng và Dẫn Mộ Thạch đã vào tay, chỉ cần lấy được Trường Sinh Hỏa nữa là hắn có thể hoàn thành kế hoạch.
“Chạy đi đâu!” Mộ Lâm Giang giận cháy lông mày, hai tay mở ra, ngấn mực mịt mù như khói tựa sương từ lòng bàn tay hắn rơi xuống đất, vẽ ra một bức tranh sơn thủy xanh ngát phồn thịnh, cỏ cây trên nền đất tức khắc đâm chồi, như linh xà trườn về phía Ưng Hiên Dương.
Bước chân Ưng Hiên Dương vững vàng bay nhảy, thoăn thoắt di chuyển giữa đám dây mây, chưởng pháp sắc bén lúc bổ lúc chém, những dây mây cứng hơn sắt thép, dai hơn tơ tằm kia thế mà không đến gần hắn được, xác tước đầy đất.
“Mộ Lâm Giang, ta biết ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, thu tay sớm còn kịp dưỡng thương, tránh cho chết oan chết uổng.” Ưng Hiên Dương bắt lấy một dây leo, trở tay ghìm chặt quật lên một dây khác sau lưng, còn thuần thục khuyên Mộ Lâm Giang, “Chiêu Bát Phương Ngự Linh này của ngươi đối phó tu giả dưới Hợp Thể còn kiềm hãm được, muốn bắt ta hãy còn chưa đủ.”
“Ba trăm năm chúng ta chưa đối chiến thêm lần nào, sao ngươi biết trong thuật không có biến trận?” Minh Đồng của Mộ Lâm Giang dần dần sáng rực, ngay khi Ưng Hiên Dương nghe vậy đề phòng, thì chỉ thấy dưới chân hắn ánh tím rực rỡ, không biết từ lúc nào những dây leo đứt gãy kia thế mà đã hợp thành một vòng tròn hoàn chỉnh xung quanh Ưng Hiên Dương, vây chặt hắn ở trong đó.
“Xem ra là ta coi nhẹ ngươi.” Ưng Hiên Dương biến sắc, trên phương diện thuật trận hắn không chuyên tâm bằng Mộ Lâm Giang, đến khi xem hiểu được trận đồ thì dây leo lớn bằng thân cây đang bao quanh thành vòng đột ngột vụt lên từ mặt đất, giam hắn lại ở chính giữa. Trên đồng bằng rộng lớn thình lình mọc lên một gốc cổ thụ xoắn, nó tựa như được trồng thông thẳng lên Thiên Đình, dồi dào sức sống không gì phá nổi.
Diệp Vân Chu đã sớm ném Thi Tiểu Mai ra xa hết sức, y biết bây giờ mình mấy cân mấy lạng, lui ra xa xa tránh làm Mộ Lâm Giang vướng tay. Ngửa đầu nhìn lại, chỉ phút chốc y đã bị mảng bóng lớn che tối sầm trước mắt, tạo vật không giống như được con người làm ra lẳng lặng sừng sững ở đó, Mộ Lâm Giang đứng ngay dưới chân nó, nén giọng ho hai tiếng, nhẹ nhàng lau máu bên khóe miệng.
Dù là ai đứng dưới tàng cây cũng không khỏi cảm thấy áp lực, Diệp Vân Chu nắm Nhược Thủy trong tay, nhìn đăm đăm vào vai lưng nhấp nhô do thở gấp vì hao hết linh lực của Mộ Lâm Giang, một luồng bất lực lo âu lại dâng lên.
Hẳn là thành công chứ? Diệp Vân Chu chờ đợi trong lòng, cho dù chỉ có thể giữ chân Ưng Hiên Dương cũng được, chờ Ân Tư đến đây… Y không bảo vệ được Mộ Lâm Giang, không bảo vệ được chính mình, vậy mà chỉ có thể kí thác sinh tử trên người kẻ khác!
Diệp Vân Chu không khỏi cảm thấy sỉ nhục vì sinh ra ý nghĩ hèn yếu này trong lòng, y nhìn chằm chằm kiếm trong tay, càng thêm bực bội, lúc này lại chợt nghe thấy một tràng cười to như muốn đập nồi dìm thuyền.
“Mộ Lâm Giang, chỉ bằng cái lồ ng giam nực cười này, sao có thể vây nhốt được ta!” Thanh âm của Ưng Hiên Dương truyền ra từ trong đại thụ, “Sau chiêu này, ngươi còn lại mấy phần sức lực?”
Đại thụ bỗng bắt đầu lay động, Mộ Lâm Giang nhẹ nhàng nhảy về sau, liên tiếp đập tới vài trận đồ, song vẫn không thể ngăn cản nhiệt độ khiến người ta kinh hãi tản ra từ trong đại thụ. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, Ưng Hiên Dương đã tự phá một lỗ, vững vàng đi ra từ trong thân cây, đằng sau lơ lửng một cầu lửa chói mắt rạng rỡ ánh vàng, theo nhịp bước của hắn bay lên phía trước, nướng cháy những chiếc lá xanh biếc trên cành.
Trước mắt Mộ Lâm Giang chợt trắng xóa như tuyết, cầu lửa kia như mặt trời nóng bỏng không cách nào nhìn thẳng. Mắt hắn đau nhói không ngừng, hầu như không còn thấy rõ hình dạng cảnh vật xung quanh, hơn cả khó tin là vết bỏng trong nội tâm: “Ngươi dùng Phụ Nhật Kim Ô làm ta bị thương… Ưng Hiên Dương, ngươi thật không niệm tình xưa.”
“Ta không để ý ngươi tiếp tục dùng Xuân Giang Đình Nguyệt, đồ đã đưa ra lí gì lại thu về.” Ưng Hiên Dương thuận tay rút Xuân Giang Đình Nguyệt ném tới.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mộ Lâm Giang nhắm mắt không tiếp, mặc nó rơi xuống đất. Xung quanh nóng cháy như địa ngục, không khí khô hanh đến bỏng cả người, hắn gắng sức vận linh lực trải ra một màn băng trên đầu. Nhiệt độ đến mức này không phải tu vi Trúc Cơ có thể chống cự, hắn vội vã ngoái đầu tìm Diệp Vân Chu.
“Hôm nay Diệp Vân Chu nhất định phải chết, ngươi ta sau này cũng đường ai nấy đi.” Dưới nhiệt độ cực nóng, Ưng Hiên Dương vẫn hành động tự nhiên, ánh sáng giữa bầu không tưởng như thái dương rụng xuống, đại địa trong phạm vi trăm dặm nứt toác ra, hóa thành đất cằn.
Diệp Vân Chu chống kiếm nửa quỳ trên đất, cố sức duy trì ánh kiếm phóng ra ngoài quanh thân, tầm mắt trong nhiệt độ kinh người như bị bóp méo, miệng đắng lưỡi khô, mồ hôi tuôn như mưa, tư duy dần đần độn mơ hồ. Y nheo mắt nhìn về hướng Mộ Lâm Giang, bước chân lúc nào cũng uyển chuyển nhẹ nhàng giờ lại trở nên vụng về.
“Còn di ngôn gì không?” Ưng Hiên Dương lách mình đến trước mặt Diệp Vân Chu, nâng chưởng hỏi.
“Trường Sinh Hỏa.” Diệp Vân Chu khàn giọng phun ra mấy chữ, đến chính y cũng sắp không hiểu lời mình, nhưng vẫn cố bấu víu vào bản năng mà đàm phán, “Ta biết tung tích của Trường Sinh Hỏa, có thể giúp ngươi nhanh hơn một bước.”
“Hừm, con người trước khi chết, lời nói ra thường là thật.” Ưng Hiên Dương ngẫm nghĩ, ánh mắt Diệp Vân Chu đã mất tiêu cự, mặt trắng nhợt môi khô nứt. Hắn thu chưởng, đổi thành đè bả vai Diệp Vân Chu, “Vậy ta tạm tin ngươi, đi theo ta.”
Diệp Vân Chu li3m môi dưới, nếm được một vị rỉ sắt, Nhược Thủy kiếm tuột tay rơi xuống. Y bị Ưng Hiên Dương cưỡng ép lôi dậy.
Trong hoảng hốt Diệp Vân Chu nhớ tới thời điểm ở núi Tuyền Linh, Mộ Lâm Giang đã phẫn nộ và lo sợ thế nào khi y bị phó thành chủ mang đi. Y đã khiến Mộ Lâm Giang trải qua một lần, thật sự không nên giày vò hắn lần nữa.
Nhưng lúc này còn có thể làm sao? Diệp Vân Chu thò đầu ngón tay ra, Nhược Thủy gần trong gang tấc, song dù có nhặt kiếm lên, trước mặt cao thủ Đại Thừa kì cũng không có tác dụng.
Không nên như vậy… Tại sao mình không có sức phản kháng, sao mình lại có thể không chút sức phản kháng!
Trong nỗi khốn cùng và không cam tâm sâu sắc, Diệp Vân Chu chỉ cảm thấy trong đầu đau đớn một trận, tựa như có thứ gì đang kêu gọi y, âm thanh tỉ tê mà kì ảo, làm y theo phản xạ cũng nâng lên kiếm chỉ, muốn tụ lại xuất ra kiếm ý trong huyết mạch.
Nhưng ngay vào lúc đó, một thanh âm nặng nề tràn đầy đe dọa trầm bổng trập trùng chồng chất truyền ra trên vùng hoang vu bát ngát, như trống trận sấm sét vang lên tận mây xanh.
“Khung Minh Tà Chướng.” Mộ Lâm Giang không biết từ khi nào đã dừng bước, vạt áo trước ngực loang lổ vết máu, hắn cưỡng chế ép Tỏa Mạch châm ra, dốc hết toàn lực sử dụng Tồi Thần quyết, lấy Hoàng Âm phun ra chiêu thức chấn nhiếp tâm thần. Bầu trời sáng sủa nháy mắt mây đen cuồn cuộn, mù mịt như đêm, Phụ Nhật Kim Ô cũng bị áp xuống thấp mấy phần.
Sự lạnh lẽo hòa lẫn với mưa phùn đổ nghiêng xuống, Diệp Vân Chu định thần lại, nhắm chuẩn thời cơ tránh thoát khỏi tay Ưng Hiên Dương, xách Thi Tiểu Mai lui về bên người Mộ Lâm Giang.
Ưng Hiên Dương xoay người muốn đuổi đánh, lại chợt hoảng hốt cứng lại tại chỗ. Diệp Vân Chu như có linh cảm, không khí đang từ tối tăm lại trở nên cổ quái hoang đường, y ngẩng đầu lên giữa ánh tím biến ảo xung quanh, tầng mây trên trời như ở trung tâm gió bão mà cuộn thành hình xoắn ốc, một con mắt vĩ đại mọc dưới mây đen chậm rãi mở ra, đồng tử gắt gao khóa chặt Ưng Hiên Dương.
Ưng Hiên Dương lại nghe thấy tiếng cười thân thuộc.
Hắn ngoảnh đầu lại trong nỗi kinh nghi, Quân Thiền Y đang vẫy tay với hắn cách đó không xa, hắn vô thức đi qua. Chưa đi được hai bước, đằng sau chợt có tiếng thở dài tràn đầy khó hiểu.
“Sư phụ, vì sao phải giết những người vô tội đó?”
“Ta không còn cách nào khác…!” Ưng Hiên Dương lại lần nữa ngoái đầu, lời giải thích nôn nóng nghẹn lại trong miệng. Quân Thiền Y đứng trước mặt hắn, gần đến mức hắn có thể thấy rõ mỗi vết nứt dung nham trên mặt cô, dữ tợn khiếp người.
“Ngươi làm ta quá thất vọng, Ưng Hiên Dương.” Quân Thiền Y co rút nửa khuôn mặt đã liệt cả ngũ quan, giơ tay bóp chặt cổ Ưng Hiên Dương.
Ưng Hiên Dương cắn khóe miệng đến máu me đầm đìa, nhắm mắt lại, nhẫn tâm nhấc một chưởng đập về phía ảo giác: “Thiền Y, bọn họ sớm muộn cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta, đến lúc đó ta sẽ tạ lỗi với nàng.”
Mưa phùn rả rích dưới tà chướng (chướng khí tà ma), Ưng Hiên Dương lấy ra quyển trục dịch chuyển, trầm mặc rời khỏi hiện trường.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tầm mắt Diệp Vân Chu dưới cơn mỏi mệt càng thêm mơ hồ, không thấy rõ trên mặt Ưng Hiên Dương lúc đi là nước mưa hay nước mắt. Minh Đồng của Mộ Lâm Giang xẹt qua vài đường sáng nhạt, lúc thu hồi Khung Minh Tà Chướng thì thân hình lung lay một cái, ngã một bước về phía trước mới gắng gượng đứng vững được.
Lần này Diệp Vân Chu không còn sức đi dìu hắn, ngồi bệt xuống đất cố sức lên tinh thần, từ trong tay áo lấy ra Dẫn Mộ Thạch dán phù triện phong ấn, đưa qua dưới sự kinh ngạc của Mộ Lâm Giang.
“Ta vờ công kích Thi Tiểu Mai, hấp dẫn sự chú ý của hắn, thật ra là… cắt một lỗ thủng dưới hộp, lén lấy đi Dẫn Mộ Thạch, rồi lại lấp tấm gỗ về, dùng phù triện phong bế lại.” Diệp Vân Chu nhếch lên một nụ cười có phần suy yếu mà lại đắc ý, mang theo Dẫn Mộ Thạch bên người làm linh lực y xói mòn nhanh hơn mấy lần, “Ha, Ưng Hiên Dương sao có thể tưởng tượng được, bàn về xảo quyệt, hắn còn kém xa lắm.”
Mộ Lâm Giang cũng không ngờ tới, bây giờ nói Diệp Vân Chu bỉ ổi hay khuyết thiếu uy tín trên tinh thần cũng không đúng, sợ hơn là mình vừa mở miệng sẽ không ép được máu cuồn cuộn trong cổ họng. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, dùng cổ tay áo lau mồ hôi trên trán Diệp Vân Chu, không tiếng động nói: Ngủ đi.
Diệp Vân Chu gật đầu, sau đó tức khắc cầm cự không nổi, dựa vào ngực Mộ Lâm Giang.
Shikki: 3,5k chữ gõ đến 3 ngày… Cái đoạn chủ tịch Diệp câu giờ ấy, tôi đọc QT không thấy gì nhưng mà edit lên nó giả trân quá, sửa xong nó lại hơi hề… không biết sửa thế nào… Mà kệ đi