Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 39: Trấn lục hợp 03




Trong nguyên tác giao tình giữa thành chủ Lăng Nhai thành Hoắc Phong Đình và Phù Tinh chân nhân rất sâu đậm, thậm chí vị Y Vô Hoạn tự lập môn hộ ở núi Bất Y kia cũng có một tầng thân phận không muốn người biết – em trai ruột của Hoắc Phong Đình.

Sau khi nam chính bán rẻ nhan sắc thỉnh cầu Y Vô Hoạn trị liệu cho Mộ Lâm Giang, Y Vô Hoạn đã đề ra một yêu cầu với hắn, trị thương cũng được thôi, nhưng Mộ Lâm Giang khỏi hẳn thì phải để nam chính ở lại núi Bất Y.

Hai cao thủ Đại Thừa kì lập tức trở mặt giành người với nhau, bịt mắt lừa đảo không từ thủ đoạn. Biết được Y Vô Hoạn lúc luyện thuốc còn để lại hậu chiêu, Mộ Lâm Giang càng trở mặt không biết người, thương thế tốt lên thì lập tức cho nổ núi Bất Y, cứ thế mang nam chính đi. Y Vô Hoạn buộc lòng phải trở lại thành Lăng Nhai, ăn nhịp luôn với Hoắc Phong Đình và Phù Tinh chân nhân – cũng là người bị hại, dẫn người tấn công về Mặc Ảnh đô.

Chính lúc này nam chính lại ngoài ý muốn quen biết Hoắc Phong Đình, một thân hào sảng rộng lượng chân thành hiệp nghĩa, dáng vẻ chính trực không câu nệ tiểu tiết, so với Mộ Lâm Giang sáng nắng chiều mưa thì dường như càng tô đậm sức hấp dẫn trời sinh làm người ta tin tưởng kính phục của hắn. Mà Hoắc Phong Đình cũng bị ý chí bất khuất của nam chính làm cảm động, hai người cứ thế uống rượu ngay trên núi. Tửu lượng nam chính quá kém, uống mấy ngụm đã say, lại còn khơi lên dược tính sót lại, buộc phải lên xe với vị đại ca mới quen này.

Sau khi xong việc Hoắc Phong Đình hứa hẹn nhất định sẽ mang nam chính đi, nhưng chưa kịp phân rõ thắng bại với Mộ Lâm Giang thì thành Lăng Nhai lại xảy ra chuyện, hắn vội vàng chạy về, Phù Tinh chân nhân cũng không thể không rút lui, tuyệt nhiên chẳng có ai mang nam chính chạy cả.

Diệp Vân Chu nuốt một miếng bánh bao xuống, Mộ Lâm Giang cũng gắp một cái, hai người tạm dừng lại đề tài này, yên tĩnh ăn cơm. Diệp Vân Chu im lặng nhớ lại nguyên tác, vì sao Hoắc Phong Đình lại đột nhiên rút quân, trong đó cũng không giải thích cặn kẽ, chỉ nói phó thành chủ thì thầm với hắn một phen, rồi Hoắc Phong Đình biến sắc, vội vã chạy về, để lại nam chính thương tâm thất vọng.

“Trong trận Kình Lôi Sơn Lăng Nhai thành chủ có tham chiến toàn bộ quá trình không?” Diệp Vân Chu dùng khăn tay chùi mép, mở miệng hỏi, “Ngươi thấy hắn thế nào?”

“Hắn dùng đao, cùng với các chủ Thu Thủy kiếm các, đều là chủ lực của trận chiến này.” Mộ Lâm Giang thoáng hồi tưởng, “Thành Lăng Nhai lúc ấy chỉ có một tòa thành trì, nhưng sau chiến tranh thủ lĩnh Hoàng đô Nhạc Hoàng thành chủ trọng thương bỏ mình, mấy vị đệ tử thân truyền dưới tay kéo bè kéo cánh đấu đá tranh danh đoạt lợi, thành Nhạc Hoàng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Hoắc Phòng Đình thảo phạt ma đầu độc ác đại thắng trở về liền công khai đưa ra lời kêu gọi, thừa cơ khống chế mấy tòa chủ thành của thành Nhạc Hoàng, đến lúc này mới có Hoàng đô Lăng Nhai thành như ngày hôm nay.”

“Nghe ngươi nói như vậy, hắn quả thực biết chớp thời cơ.” Diệp Vân Chu nói, “Không giống như lời đồn, là một võ giả chỉ say mê đao pháp.”

Mộ Lâm Giang đặt đũa xuống, khẽ lắc đầu: “Việc hắn say mê đao pháp hẳn là không giả, lúc ấy phàm là chuyện cần phải động võ thì hắn chưa bao giờ thoái thác, mỗi trận chiến đều xung phong đi đầu làm gương cho binh sĩ. Nhưng người ta quen thuộc nhất vẫn là lão các chủ Thu Thủy kiếm các và Nhạc Hoàng thành chủ, còn hắn lại thường tụ tập với mọi người ở Hoàng đô, ta rất ít tiếp xúc với hắn, cũng không biết rõ bản tính hắn ra sao.”

Diệp Vân Chu gật đầu, thình lình hỏi: “Quen thuộc nhất… Thường Hi kiếm chủ không xứng có tên họ à? Ngươi còn tuyên bố muốn giết hắn cơ mà, đừng nói là không biết.”

Mộ Lâm Giang hụt hơi, dựa lên lưng ghế cả giận: “Cứ nhằm lúc ăn cơm lại nhắc đến kẻ thù vĩnh viễn không giết được thế này, cố ý làm ta ngột ngạt hả?”

“Không phải vì Ân đại nhân vừa lúc ở đây sao, ta chợt nhớ ra lời giải thích của Ân đại nhân.” Diệp Vân Chu lại bắt đầu hãm hại Ân Tư, cố ý gắp từng chiếc bánh bao còn dư lại đến trước mặt Ân Tư, ung dung nói: “Ân đại nhân uống say nói thật, ngay cả tình sử của cung chủ còn phân tích thấu triệt như vậy, để ta có cơ hội chứng kiến một mặt không muốn ai biết của cung chủ, ta thật sự cảm kích Ân đại nhân.”

Sắc mặt Ân Tư phải nói là mưa giông cuồn cuộn, Diệp Vân Chu cho rằng tiếp đến y hoặc là rút kiếm chĩa vào mình, hoặc là quỳ xuống đất thỉnh tội, quả nhiên Ân Tư mím chặt môi đứng phắt lên, hơi quay về phía Mộ Lâm Giang bên trái.

Mộ Lâm Giang giơ tay lên: “Ngồi xuống.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ân Tư không quỳ thành công, đành phải bứt rứt ngồi trở lại, cúi đầu nói: “Là thuộc hạ nhiều lời, mong cung chủ trách phạt.”

“Ngươi thế này mà đã nhiều lời, vậy ta đây chẳng phải nhiều chuyện à?” Mộ Lâm Giang nhàn nhạt nói, “Xin phạt lưu loát như thế, người không biết còn tưởng ta phạt cấp dưới nặng cỡ nào chứ.”

“ ‘Người không biết’ này là đang đặc biệt chỉ Diệp mỗ phải không.” Diệp Vân Chu đứng dậy dịch ghế dựa về bên trái Mộ Lâm Giang, bảo đảm gần hơn Ân Tư ở sườn bên kia, sau đó ghé vào cạnh hắn khổ tâm khuyên nhủ, “Cung chủ làm thuộc hạ sợ hãi như vậy, chứng tỏ rằng con đường loại bỏ ấn tượng rập khuôn trong mắt người khác của ngài vẫn còn dài và gian nan lắm, phải nỗ lực hơn nữa đấy!”

Mộ Lâm Giang liếc xéo y một cái, bảo y ngậm mồm một lúc đi.

Ân Tư vội vàng phản bác một câu: “Thuộc hạ tuyệt đối không có ý này!”

“Vậy là ta ăn không nói có?” Mộ Lâm Giang hừ một tiếng.

“Không… Lời của cung chủ, đều là sự thật.” Ân Tư vắt hết óc trả lời.

“A, không thể tin được Ân đại nhân cũng viện lí do giống hệt như hạng người dối trá a dua nịnh hót, Tịch Tiêu cung của ta ngay cả một người dám nói lời thật cũng không có sao?” Mộ Lâm Giang khoanh tay giả vờ tức giận nói.

Diệp Vân Chu phát hiện Mộ Lâm Giang hứng lên, góc nhìn 3600 của y thấy Ân Tư sắp sửa chết máy rồi, Mộ Lâm Giang lại tiếp tục: “Sao không nói gì? Ngay cả gạt ta cũng khinh không muốn làm à?”

Ân Tư chậm rãi ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn Mộ Lâm Giang một chút, thấy Diệp Vân Chu ở phía đối diện lặng lẽ chỉ chỉ ấm trà trên bàn, còn nháy mắt với y.

Ân Tư rất ít khi nhìn thẳng Mộ Lâm Giang, nhưng ban nãy nhìn sang, y phát hiện Mộ Lâm Giang cơ bản không tức giận, chỉ ra vẻ nghiêm nghị trong giọng nói, đáy mắt rõ ràng mang ý cười, lấy y ra làm trò đùa thôi.

Y cố gắng kéo đề tài về đúng quỹ đạo: “Lúc Trình Cửu biểu diễn la bàn, phương vị của nó chỉ hướng Ổ thành; Kiều Tâm Nguyệt bắt cóc Vệ Nhất cũng xuất hiện ở Ổ thành, như vậy cô ta chắc chắn là tàn hồn, cung chủ có muốn bàn rõ với Thu Thủy kiếm các không?”

“Ta có muốn bàn bạc với Thu Thủy kiếm các hay không còn phải báo cáo với ngươi à?” Mộ Lâm Giang bưng chén trà nhướng mày.

Ân Tư: “…”

Diệp Vân Chu ho khan một tiếng: “Đủ rồi đủ rồi, đừng trêu nữa, làm chậm tiến độ thi công.”

Chính Mộ Lâm Giang rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lắc lắc đầu, tự giễu nói: “Ấu trĩ, quá ngây thơ, Diệp công tử, ngươi cách xa ta ra một chút.”

“Rõ ràng là ngươi muốn trêu cợt y, còn đổ tội lên đầu ta.” Diệp Vân Chu bất mãn, ngay sau đó lại ném lửa cho Ân Tư, “Ân đại nhân nghiêm trang như vậy, chúng ta làm sao nói chính sự được. Ngươi xem cung chủ sắp bị ngươi làm chết cóng đến mức ăn không ngon rồi kia kìa, ngày thường hai lồ ng này một mình hắn có thể giải quyết hết đấy.”

Mộ Lâm Giang thanh minh: “Không, ta không thể.”

Lần đầu tiên Ân Tư đại nghịch bất đạo cảm giác Mộ Lâm Giang đúng là nói hơi nhiều, cùng Diệp Vân Chu kẻ tung người hứng làm y đau hết cả não. Mà chính sự không nói nghiêm chỉnh chẳng lẽ lại nói cợt nhả à, y liếc nhìn nụ cười kinh điển của Diệp Vân Chu, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc không nói, lấy bất biến ứng vạn biến.

Diệp Vân Chu cười tủm tỉm: “Ngươi đi theo cung chủ nhiều năm như vậy, hắn đã bao giờ vui đùa với ngươi chưa?”

Ân Tư sửng sốt, vô thức nhìn Mộ Lâm Giang.

“Ta trong mắt cung chủ không giống những người khác.” Diệp Vân Chu đan mười ngón tay vào nhau, chống cằm nghiêng người ý vị sâu xa mà tuyên bố, “Hắn ở cùng ta, so với bất luận thời điểm nào khác đều khoái trá thả lỏng hơn, ngươi có thể phủ nhận điều này không?”

Ân Tư muốn nói lại thôi, sau cùng ngậm miệng lại.

“Không chỉ ta, những người bên cạnh cung chủ đều không cách nào thay thế được, bao gồm cả ngươi, hắn đã coi rất nhiều người là trợ thủ đắc lực, thậm chí bằng hữu huynh đệ, bất kể trong lòng những người đó xem hắn ra sao.” Ý cười trên mặt Diệp Vân Chu càng sâu, “Minh Đồng với hắn mà nói chỉ đơn thuần là vũ khí, Minh Đồng không thể làm hắn tàn nhẫn hơn, cũng không thể làm hắn lãnh đạm hơn; là sợ hãi khiến ngươi giả dối đối đãi với cung chủ chuẩn theo khuôn phép, nhưng sợ hãi không bắt nguồn từ Minh Đồng, mà bắt nguồn từ chính nhân tâm.”

Mộ Lâm Giang đưa tay chống thái dương, không khỏi có phần xấu hổ, lần trước lúc Diệp Vân Chu lừa đảo Vệ Nhất quá trớn còn thừa dịp hắn ở trên lầu, nhưng bây giờ lại ngay trước mặt hắn đổi thang không đổi thuốc nói như vậy… Nhưng chắc Ân Tư không dễ lừa như thế đâu…

“Ân đại nhân, ngươi sợ cái gì? Ngươi đang vì chính nỗi sợ của mình mà giận cá chém thớt ngược lại cung chủ, không chịu chấp nhận thành tâm trước giờ chưa từng che giấu của hắn sao?” Diệp Vân Chu khẽ chất vấn.

“Không phải!” Ân Tư không chút nghĩ ngợi phản bác lại, vì vội thanh minh mà giọng điệu hơi luống cuống, lại nhìn Mộ Lâm Giang, “Thuộc hạ chỉ…”

Mộ Lâm Giang giơ tay lên điều đình: “Dừng trò đùa cùng diễn thuyết vô nghĩa này ở đây đi, nói chính sự.”

Ân Tư hơi nhíu mi lại, tựa hồ có chút dao động, sau khi rối rắm đủ kiểu, y chợt nhớ ra động tác ám chỉ của Diệp Vân Chu, bèn duỗi tay nhấc ấm lên rót một chén trà, đẩy đến trước mặt Mộ Lâm Giang.

Mộ Lâm Giang vô cùng ngạc nhiên, ngoảnh đầu nhìn Diệp Vân Chu, khó tin nói: “Diệp công tử, cổ thuật cao thâm tinh diệu như vậy, sư thừa ở đâu thế? Nam Cương Ngục Tà Tôn?”

Diệp Vân Chu không để ý đến hắn, nói với Ân Tư: “Cung chủ có rồi, không rót cho ta một chén nữa à?”

Ân Tư như bị ma xui quỷ khiến, không thể hiểu nổi giật khóe miệng, tiện tay lấy ấm trà, cũng rót cho Diệp Vân Chu một chén.

“Đa tạ.” Diệp Vân Chu nhận chén trà, giơ lên với Mộ Lâm Giang, “Cụng ly?”

“Hừ.” Mộ Lâm Giang thoáng chạm chén với y, “Đại các chủ hiện giờ của Thu Thủy kiếm các hành sự khôn khéo, nhưng không khảng khái trượng nghĩa bằng lão các chủ năm đó. Ta sẽ thăm dò chiều hướng của cô ta trước, ngươi tiếp tục truy bắt Kiều Tâm Nguyệt, xem ả định đi nơi nào.”

Diệp Vân Chu xoay nhẫn: “Ta vừa truyền tin tức cho Vệ Nhất lần nữa, nhưng vẫn chưa có hồi âm.”

Ân Tư nghe vậy nhìn mu bàn tay mình, “Vệ Nhất tạm thời không gặp nguy hiểm, ta sẽ định thời gian liên lạc.”

“Ngươi mang theo chiếc la bàn còn lại của Trình Cửu này đi, nếu gặp được Kiều Tâm Nguyệt thì nhớ đề cao cảnh giác.” Mộ Lâm Giang lấy la bàn truy vết ra đưa cho y, nghiêm túc nói, “Nếu ngươi thích cô ả, Tịch Tiêu cung cũng không mua được sính lễ đâu.”

Ân Tư: “…”

Ân Tư vừa tính nhận la bàn thì Mộ Lâm Giang lại thu về, nhíu mày nói: “Hay là chờ thuyền cập bến rồi nói sau, tốt nhất ngươi nên bình tĩnh lại chút, Ân Tuế đã chết, đừng để lão thành tâm ma của ngươi.”

Ân Tư hít sâu một hơi, đứng dậy nói: “Vâng, thuộc hạ đã rõ.”

Thần sắc y u ám đi ra ngoài cửa, sang phòng cách vách tĩnh tâm điều tức. Mộ Lâm Giang chậc một tiếng, quay đầu lại giáo dục Diệp Vân Chu, “Tu giả tu tâm là trên hết, trạng thái này của ngươi cũng rất nguy hiểm.”

Diệp Vân Chu không để ý lắm: “Tâm thái của ta cực kì tốt.”

“Nếu ngày nào đó tình hình vượt ngoài dự đoán của ngươi, làm ngươi không thể khống chế được, ngươi còn có thể thảnh thơi thế này sao?” Mộ Lâm Giang hỏi thẳng.

Diệp Vân Chu tự nhủ xuyên việt đã là vượt khống chế lắm rồi, y chẳng thế nào cả.

“Không phải còn ngươi, cung chủ Tịch Tiêu cung ư?” Diệp Vân Chu cười nói.

Mộ Lâm Giang đành chịu, lưu loát bảo đảm: “Được lắm, Tịch Tiêu cung vĩnh viễn ủng hộ ngươi, ta cũng mãi mãi là chỗ dựa của ngươi.”

Diệp Vân Chu: “…”

Diệp Vân Chu đứng dậy: “Quá buồn nôn, thoại bản mà viết thế thì một quyển cũng chẳng bán được.”

Mộ Lâm Giang yên lặng nghĩ xem phải viết thư cho đại các chủ Thu Thủy kiếm các thế nào, đi dạo mấy vòng trong phòng mới viết xong. Diệp Vân Chu qua quýt tắm rửa, đang vừa lau tóc vừa đi ra khỏi bình phong thì nghe thấy Mộ Lâm Giang lại than thở sâu sắc: “Lão các chủ tính tình thẳng thắn, trước nay chưa từng để ý những lễ nghi rườm rà kia, giờ mỗi việc khi nào sang bàn bạc thôi mà cũng phải viết tràng giang đại hải thế này, mệt thực sự.”

“Ngươi nhiều năm không viết nên quên gần hết chứ gì.” Diệp Vân Chu thừa dịp Mộ Lâm Giang đứng bên cửa sổ chờ hồi âm chiếm luôn giường, che mặt ngáp một cái.

“Đúng vậy, quên gần hết rồi.” Mộ Lâm Giang ý tứ sâu xa phụ họa một câu. Chỉ chốc lát sau, đại các chủ trả lời lại một bức thư cũng dài y như vậy, nói từ giao tình ở núi Kình Lôi đến bến cảng mới xây tháng trước ở biên giới hai đô, khách sáo một đống, sau cùng mới nói đến việc Kiều Tâm Nguyệt xin nghỉ ba tháng, đáng tiếc cô ta không biết hành tung của Kiều đường chủ.

Diệp Vân Chu nghiêng người chống đầu nhìn Mộ Lâm Giang: “Ta muốn ngủ, cung chủ cứ tự nhiên nhé.”

Mộ Lâm Giang đi đến mép giường, Diệp Vân Chu lập tức dang hai tay ra cảnh cáo hắn: “Giường của ta.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Để Mộ Lâm Giang từ bỏ chiếc giường này, Diệp Vân Chu tiếp tục lấy túi càn khôn đựng linh thảo đưa cho hắn: “Ngươi tìm xem trong này có thứ gì giải được Bảy Ngày Đêm Thú Vị không, hay chỉ cần áp chế thôi cũng được. Cái này vốn chuẩn bị để hối lộ Y Vô Hoạn, nhưng nếu ngươi có thể tự trị được thì cứ trị trước đi.”

Mộ Lâm Giang gật đầu nhận lấy, đi vào phòng tắm rửa mặt. Diệp Vân Chu buông màn xuống xong cũng cảm thấy một trận mệt lử người do thức đêm, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Y không hay nằm mơ, nhưng lần này những giấc mộng kì quái lại rất nhiều. Trong mộng y bắt cóc ai đó, điều này chẳng có gì đáng chú ý, đâu phải y chưa làm bao giờ, nhưng sau đó y lại ở trong đám lửa bảo người nào đó chạy mau, đây lại không đúng với tác phong của y.

Diệp Vân Chu hoảng hốt nghĩ rằng chắc chắn ta đang nằm mơ, sau đó y bỗng nhiên cảm nhận được một lực hút, cả người nhanh như tên bắn hạ xuống. Y chợt mở to mắt, trước mắt là một vầng sáng chói.

“Ngươi làm gì thế? Chiếu sáng à?” Diệp Vân Chu nheo mắt đẩy quang cầu lơ lửng trên mặt mình ra, vừa ngoảnh đầu đã thấy Mộ Lâm Giang đang nửa nằm nửa dựa vào giường, tay cầm sách.

“Không, muốn gọi ngươi dậy đấy.” Mộ Lâm Giang vung tay áo tản quang cầu đi.

Diệp Vân Chu chống người ngồi dậy, nhất thời cảm thấy chỗ dở hơi nhiều quá nói không kịp. Y xoa huyệt thái dương, thật sự không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì, tiếp đó nhìn về phía Mộ Lâm Giang, chỉ mặc một bộ áo ngủ, tóc tản lên gối và giường. Diệp Vân Chu nhấc tay lên, biết được mình không đè lên tóc người ta thì không khỏi khẽ thở phào, thế này còn giải thích được.

Cửa phòng bị gõ hai cái, Mộ Lâm Giang gập sách, nói: “Vào đi.”

Diệp Vân Chu định ngăn cản, nhưng đã còn không kịp, Ân Tư đẩy cửa nói: “Còn nửa canh giờ nữa là thuyền cập… bến…”

Diệp Vân Chu thấy Ân Tư lộ ra ánh mắt vô cùng hoài nghi, tựa hồ lời giải thích mình và cung chủ chỉ là quan hệ hợp tác thuần khiết trong sạch kia đã thật sự sụp đổ, mắt thấy mới là thật. Diệp Vân Chu ảo não nghĩ, cũng đúng, là tu giả cơ mà, thiếu ngủ một đêm cũng chẳng chết được, người bình thường ai lại cởi qu@n áo cùng nằm trên giường chứ.

“Ừ, nhớ phải cẩn thận.” Mộ Lâm Giang không hề bị lay động, cứ thế giơ tay ném la bàn qua, để Ân Tư đi trước.

Ân Tư gật đầu nói vâng, sau đó nghiêm cẩn đóng cửa lại.

“Dậy đi.” Mộ Lâm Giang cất thoại bản.

“Chờ đã, ngươi đừng có chuyện lớn hóa nhỏ.” Diệp Vân Chu ngồi trên giường, khó hiểu hỏi: “Ta không đến mức ngủ thẳng cẳng một ngày một đêm đấy chứ? Ngươi lên lúc nào? Sao ta lại không biết?”

Mộ Lâm Giang thở dài, quay đầu ra hướng ngoài giường, hơi kéo cổ áo ra, chỉ chỉ bên gáy mình nói: “Ngươi thật sự không nhớ rõ tí gì?”

Diệp Vân Chu vẻ mặt phức tạp nhìn sang, chỗ gần gáy Mộ Lâm Giang có một vết thương rất nhỏ, hơi đỏ, y vừa nhìn rõ thì Mộ Lâm Giang đã kéo áo lên, xuống giường  với vẻ thấy người khác không tốt thì ưu sầu theo. Diệp Vân Chu hãi hùng cúi đầu nhéo mi tâm, sau một lúc lâu mới nói: “Cái này chẳng thấm vào đâu… Ngươi cứ tùy ý bôi chút thuốc là được mà, coi như bị muỗi cắn… Rốt cuộc tại sao lại thế? Chẳng lẽ bánh bao có độc? Ta chẳng nhớ gì hết!”

Mộ Lâm Giang ngồi trước bàn trang điểm vén một sợi tóc mái dài ra sau, khi nghe thấy Diệp Vân Chu nghi ngờ lung tung như thế thì rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng: “Lừa ngươi đấy, ta dùng Minh Mị quyết với ngươi thôi.”

Diệp Vân Chu: “…”

Diệp Vân Chu nhảy xuống giường: “Vết thương kia của ngươi thì sao?”

“Lúc ta chuyển ngươi sang một bên giường, ngươi quá cảnh giác, vô thức thả kiếm khí.” Mộ Lâm Giang giải thích, “Ài, ta sẽ không hại ngươi, thật làm người ta đau lòng.”

Diệp Vân Chu lạnh mặt, dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, đến cạnh bàn bưng chén trà lên đi tới bên bàn trang điểm, cười gằn.

Mộ Lâm Giang hơi khựng lại: “Diệp công tử, không được mạo phạm uy nghiêm cung chủ.”

Diệp Vân Chu rời chén trà khỏi đỉnh đầu hắn, hắt lên tay phải đang cầm dây cột tóc của hắn: “Từ giờ trở đi, ngoại trừ chính sự, ta tuyệt đối sẽ không nói một câu chuyện phiếm nào với ngươi.”

Mộ Lâm Giang: “…”

Mộ Lâm Giang tự nhủ chắc là mình đùa hơi quá rồi, tạm lui một bước, hỏi: “Tới khi nào mới thôi?”

Diệp Vân Chu lễ phép nhếch khóe miệng với hắn, bước nhanh ra cửa.

Diệp Vân Chu luôn nói được thì làm được, từ thuyền lên bờ, mãi đến khi hai người theo tuyến đường Sấm Ngôn Lục chỉ dẫn tới trấn Lục Hợp y cũng chưa nói tào lao với Mộ Lâm Giang câu nào. Thế nên lúc đến khách đi3m ở trấn Lục Hợp, Mộ Lâm Giang đã khôi phục không ít vẻ bá đạo thần bí trong dĩ vãng.

Trấn Lục Hợp không hề lớn, khí hậu ôn hòa hơn Mặc Ảnh đô, cây liễu rủ trên tảng đá ven con đường nhỏ đã thay một đợt lá xanh non, từ mái hiên giọt sương tí tách nhỏ xuống, gấp gáp rõ rệt như nhịp tim chưởng quầy khách đi3m lúc này vậy.

Chưởng quỹ nhìn hai người ngoại lai áo mũ chỉnh tề trước mắt, nuốt một ngụm nước miếng, khó xử xoa tay: “Tiểu đi3m thật sự chỉ còn một gian phòng, nhưng giường của tiểu đi3m đủ lớn, ngài xem… Nếu nhị vị đồng hành thì tạm chấp nhận một chút được không, ta có thể bớt hai mươi phần trăm cho ngài!”

Trước mắt Mộ Lâm Giang che dây cột tóc, chuẩn xác ném một viên linh thạch lên giữa quầy: “Đặt bao hết, dọn người.”

Chưởng quỹ toát mồ hôi hột, nếp nhăn xô lại vào nhau: “Ôi trời tiên trưởng đại nhân ơi, tiểu đi3m là khách đi3m bình thường, không có linh thạch thối lại. Ngài cũng đừng khó xử tiểu nhân nữa, ngài là tiên nhân, có thể phi thiên độn địa, hay là ngài đi mười dặm nữa vào nội thành, bên đó đều là tửu lầu khách đi3m của tiên gia đấy.”

“Được rồi, một gian đi.” Diệp Vân Chu cắt ngang cách thức phản diện của Mộ Lâm Giang, lấy linh thạch về vứt cho hắn, đưa cho chưởng quầy một thỏi bạc, ôn hòa nói: “Xin lỗi, vị huynh trưởng này của ta tính tình không tốt, mong chưởng quầy thông cảm, ta thay huynh ấy nhận lỗi.”

“Đâu có đâu có, hai vị tiên trưởng hạ cố đến đây là vinh hạnh của tiểu đi3m, hai vị bên này, mời lên lầu.”

Phòng khách đi3m không lớn, đúng tiêu chuẩn của một trấn nhỏ bình thường, nhưng coi như sạch sẽ ngăn nắp. Mộ Lâm Giang hừ một tiếng: “Không phải không muốn ở cùng gian với ta à?”

“Ta chỉ không muốn ngủ chung giường với ngươi thôi.” Diệp Vân Chu nhấn mạnh, “Ngươi có ghế nằm.”

“Đập rồi.” Mộ Lâm Giang không vui nói.

“Ta cũng có ghế nằm.” Diệp Vân Chu nói.

“Ngươi dám lấy ra xem, đập luôn.” Mộ Lâm Giang mở cửa sổ.

Diệp Vân Chu: “…”

Diệp Vân Chu hít sâu một hơi: “Rốt cuộc ngươi phát bệnh cái gì?”

“Không phải ngươi đang giận sao? Đừng nói xấu ta chứ.” Mộ Lâm Giang đứng bên cửa sổ trông xuống căn nhà đằng sau khách đi3m. Sở dĩ bọn họ chọn khách đi3m này là bởi nếu đi từ hẻm nhỏ bên cạnh khách đi3m vào, thì căn nhà thứ hai chính là nơi ở của người họ muốn tìm trong chuyến đi trấn Lục Hợp này; từ góc độ này nhìn xuống là có thể thấy sân nhà của mục tiêu.

“Được rồi, bàn về ấu trĩ, ta không bì được với ngươi.” Diệp Vân Chu lấy một ống nhòm từ túi càn khôn ra, vặn vặn điều chỉnh, tới trước cửa sổ theo dõi mục tiêu, “Ngươi muốn ngủ lúc nào thì ngủ, dù sao ta cũng không ngủ, của ngươi tất.”

Gia đình kia họ Trần, là một phường thợ mộc, nam chủ nhân khoảng năm sáu mươi tuổi, đang ở trong sân cưa gỗ dưới ánh trời chiều, nữ chủ nhân ở trong nhà gọi “Vũ ca vào ăn cơm”, nam chủ nhân liền ngừng tay, lấy khăn lông vắt trên cổ lau mồ hôi, đáp một tiếng rồi ra giếng nước rửa tay.

Diệp Vân Chu nhận thua trước làm Mộ Lâm Giang ngược lại thấy vô vị, khụ hai tiếng: “Nói đùa thôi, giường nhường ngươi, ta há lại so đo với tiểu bối.”

“Không, ta so đo mà, phẩm hạnh ta tốt đẹp, sao lại đi tranh giường với người già.” Diệp Vân Chu mặt không biểu cảm nói.

Mộ Lâm Giang: “…”

Mộ Lâm Giang nhìn chăm chăm mặt trời lặn ngoài cửa sổ, ánh nắng phun ra từ tầng mây, ráng chiều lộng lẫy, hắn uyển chuyển nói: “Diệp công tử, cảnh vật bao la lòng người xao động như vậy, chúng ta cần gì phải tính toán chi li chuyện nhỏ mấy ngày trước làm gì?”

Diệp Vân Chu kiên trì nói: “Ta tính toán.”

Mộ Lâm Giang nặng nề cảm thán một câu: “Ta xin lỗi, ta sai rồi, ta không nên trêu đùa ngươi.”

Diệp Vân Chu nhướng mày quay người dựa lên cửa sổ: “Thành ý đâu?”

Mộ Lâm Giang nghĩ nghĩ, lấy ra một chiếc mề đay đưa cho y: “Diệp công tử, mong ngươi nhận lấy chiếc kiếm tuệ này.”

Diệp Vân Chu cầm lại gần quan sát, đó là một con cá chép sinh động như thật. Y treo lên Nhược Thủy kiếm, trông không tệ, phóng khoáng nói: “Được, tha thứ cho ngươi.”

“Mà ngươi có phải cô nương đâu, sao cứ một hai phải tách ra ngủ làm gì.” Mộ Lâm Giang đột nhiên lại gây mâu thuẫn hỏi y.

Diệp Vân Chu trợn trắng mắt: “Không để yên đúng không.”

“Chẳng lẽ ngươi thích đàn ông? Mới để ý như thế?” Mộ Lâm Giang khẽ cười một tiếng, giọng điệu giả bộ nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Ta theo chủ nghĩa độc thân.” Diệp Vân Chu nhìn chằm chằm Mộ Lâm Giang, vô tình nói, “Ta chỉ thích một mình ta.”

“Vậy vì sao ngươi không tạm ngủ đỡ với ta một chút?” Mộ Lâm Giang nhất quyết phải hỏi đến cùng.

“Đường đường cung chủ Tịch Tiêu cung, mấy trăm tuổi rồi mà sao ngươi cứ cắn mãi cái chuyện vô nghĩa này thế?” Diệp Vân Chu đỡ trán, “Ta bị bệnh sạch sẽ, được chưa.”

Mộ Lâm Giang không tin, duỗi tay vỗ vai y hai phát, “Cũng không đến mức mà.”

Diệp Vân Chu: “…”

Diệp Vân Chu: “Vậy ta mộng đẹp thích giết người đấy, ngươi bị thương còn chưa chừa à.”

“Bây giờ chừa rồi, nhưng ta có thể bày trận trên giường.” Mộ Lâm Giang gặp chiêu nào phá chiêu đó.

Diệp Vân Chu bị hắn truy hỏi thế cũng bắt đầu hoài nghi bản thân, hình như hồi trước y còn đề phòng hơn hiện tại, súng không rời người, biểu hiện gần gũi với người nào cũng vẻn vẹn là “biểu hiện” mà thôi, y chưa từng bỏ ra chút tình cảm chân thật nào, càng không bừa bãi giận ai mấy ngày, chắc chắn sẽ nhượng bộ trước người đó.

Bệnh thích sạch sẽ của y là một phương thức để tạo khoảng cách, nhưng khoảng cách giữa y và Mộ Lâm Giang không biết từ lúc nào đã rút ngắn tới một mức độ đặc biệt.

Mộ Lâm Giang cũng không vì y nửa thật nửa giả lừa bịp cấp dưới của mình mà xốc cổ áo y nổi giận nữa, khoảnh khắc y nhận chiếc mề đay kia cũng thực sự thấy rất khá.

“Vậy tại sao ngươi cứ nhất quyết phải ngủ cùng giường với ta?” Diệp Vân Chu bắt đầu phản kích, “Hay là ngươi nhập diễn quá sâu, đã thật sự thích ta?”

Mộ Lâm Giang đoạt lấy ống nhòm trong tay y, kết thúc đề tài: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài mua ít đồ, ngày mai đến nhà thăm hỏi dù gì cũng không đi tay không được.”

Diệp Vân Chu thầm suy nghĩ một chút, thái độ mập mờ này của Mộ Lâm Giang hình như không đúng chỗ nào, nhưng ngay sau đó y lại thấy bà chủ phường thợ mộc bưng một chiếc chậu ra, trong chậu ngâm một dải băng dính đầy máu, nhuộm đỏ tươi toàn bộ nước trong chậu gỗ.

Diệp Vân Chu cướp ống nhòm về: “Theo như hàng xóm nói thì nhà này chỉ có hai vợ chồng già, bọn họ thoạt nhìn không bị thương, tại sao lại có nhiều máu như vậy.”

Hai mắt Mộ Lâm Giang hơi sáng lên, cũng thấy rõ ràng chỗ nước bà chủ đổ xuống. Bà giẫm bẩn cuốn băng gạc kia trên đất, đến khi bùn dính kín nhìn không ra thứ gì nữa mới nhét vào sọt rác.

“Trong nhà họ có người bị thương, lại không muốn bị người ta biết.” Diệp Vân Chu nói, “Đừng chờ đến mai, đi luôn bây giờ?”

Mộ Lâm Giang gật đầu: “Đi, sớm hỏi rõ cũng tốt.”

Khi hai người xuống lầu tiện mua hai vò rượu của khách đi3m, đi thẳng về hẻm nhỏ đằng sau, gõ vang cửa phường thợ mộc.

Ông chủ Trần Vũ vội vàng ra mở cửa, nụ cười hàm hậu chất phác: “Rất xin lỗi, hôm nay chúng ta đã đóng cửa.”

Diệp Vân Chu chắp tay mỉm cười: “Quấy rầy rồi, chúng ta không phải đến bàn chuyện làm ăn. Chúng ta là bạn của Trì cô nương, từng nghe tỷ ấy nhắc qua, hôm nay đi ngang qua nơi này bèn thay tỷ ấy tới thăm hỏi một lát.”

Trần Vũ nghe thấy Trì cô nương, đầu tiên thoáng ngẩn ra, sau đó biến sắc, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.