Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 11: Hợp tác 02




Y nhảy vọt lên như sao băng, kiếm khí che trời lấp đất dệt thành lưới theo sát phía sau, tinh khiết sắc bén, tung hoành ngàn dặm, xoắn nát mưa tên gió tuyết khắp núi.

Mộ Lâm Giang nâng tay áo che mặt chắn tuyết bay, tiện thể giấu đi một tia kinh ngạc. Một lúc lâu sau Cửu mệnh quan mới phản ứng lại được, cây dù màu lam đậm đã cản cho hắn một mũi tên trí mạng, lúc này đang lơ lửng trước người hắn, từ từ chuyển động.

“Tại sao cung chủ phải cứu ta…” Cửu mệnh quan vừa khiếp sợ vừa khó hiểu, nắm lấy cán dù bò dậy, cẩn thận từng li đưa dù cho Mộ Lâm Giang, “Nếu trong tay ngài có binh khí thì đã có thể giải vây cho Diệp công tử rồi.”

“Mặc dù ngươi phản bội ta, nhưng trước khi điều tra rõ ngọn ngành ngươi vẫn là người của Tịch Tiêu cung, tính mạng của ngươi do cung quy định đoạt, há có thể để ngươi chết dưới tay thích khách không rõ lai lịch, làm mất hết thể diện Tịch Tiêu cung.” Mộ Lâm Giang nghiêm giọng nói, đoạn nhận lại ô, chắp một tay sau lưng, rặt vẻ khoan thai kiêu ngạo.

Cửu mệnh quan nghi hoặc trong lòng, theo lí thuyết tu vi của Mộ Lâm Giang đã ở độ cao trên đời ít có, kể cả mất binh khí cũng không đến mức khốn cùng như thế, còn Diệp Vân Chu rõ ràng chỉ mới Trúc Cơ, làm sao có thể dùng ra kiếm pháp vượt xa căn cơ tu vi của y?

Hắn chưa mở miệng đã chú ý tới tay Mộ Lâm Giang để sau người kia nắm chặt đến xanh trắng, như đang cố gắng kiềm chế điều gì. Cửu mệnh quan bừng tỉnh hiểu ra, chắc chắn Mộ Lâm Giang có thương tích trong người, nếu thực sự như vậy, Mộ Lâm Giang còn bỏ binh khí cứu hắn…

Vài tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, mấy tên áo đen hai bên đường núi quằn quại ngã xuống, trường cung gãy lìa, hai tay chảy máu ồ ạt.

Diệp Vân Chu xách cổ áo tên thích khách cầm đầu nhẹ nhàng lướt xuống đường núi, vạt áo đen tuyền khó nhìn ra biến đổi về màu sắc, nhưng vài giọt máu đang từ góc áo nhỏ lên nền tuyết.

“Vị tiên sinh bất khuất này định uống thuốc độc tự sát, tiếc rằng bị ta ngăn cản, song lại muốn cắn lưỡi tự tử, ta đành phải bẻ cằm đánh ngất gã.” Diệp Vân Chu đi đến trước mặt Mộ Lâm Giang ném người xuống, “Thẩm vấn thế nào?”

“Để lại cho Vệ Nhất, Túc Tiêu vệ sắp tới rồi.” Mộ Lâm Giang gắng sức ra vẻ tỉnh rụi nói, “Tốt nhất ngươi nên sớm nghĩ lời giải thích đi, nếu không, để ta cho rằng ngươi tiếp cận Tịch Tiêu cung nhằm mục đích khác, ngươi đừng nghĩ đến việc cầm kiếm lần nữa.”

“Ta nói thật với ngươi là được, nào cần phải suy nghĩ.” Diệp Vân Chu thật thật giả giả cười khẽ, “Vị Cửu mệnh quan đại nhân này, ngươi muốn xử lí thế nào?”

Khóe mắt Mộ Lâm Giang liếc xéo về đằng sau, Cửu mệnh quan thần sắc ngổn ngang trăm mối, loạng chà loạng choạng quỳ xuống sau lưng hắn: “Thuộc hạ là người ân oán phân minh, ân cứu mạng của cung chủ, thuộc hạ tự biết không có gì báo đáp nổi, nguyện lấy cái chết tạ tội.”

Diệp Vân Chu khá bất ngờ, tự nhủ thì ra Cửu mệnh quan là người dễ cảm động như thế. Y nhìn về phía Mộ Lâm Giang, hình như hắn không muốn dây dưa ở đây.

“Thi Thứu lão nhân dùng độc khống chế đệ tử, đây vốn là quy củ trong sư môn các ngươi, ta không muốn nhúng tay, nhưng nếu ngươi có tâm bỏ tà theo chính, khi xử lí Thi Thứu lão nhân ta có thể để lại một liều thuốc giải cho ngươi.” Mộ Lâm Giang cho hắn lựa chọn.

Cửu mệnh quan không dự đoán được việc này, hít sâu một hơi, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Mộ Lâm Giang, lát sau mới vội nói: “Cung chủ cứu giúp thuộc hạ không so đo hiềm khích trước đây, thuộc hạ nguyện vì cung chủ máu chảy đầu rơi, muôn lần chết không chối từ! Thuộc hạ sẽ khai ra toàn bộ, biết gì nói hết.”

“Hừ, còn chưa đến nỗi ngu dốt, tội chết miễn được tội sống khó tha, ngươi nên rõ điều này.”

“Vâng, thuộc hạ biết.”

Giọng Mộ Lâm Giang hờ hững, làm Cửu mệnh quan nhớ tới Thi Thứu lão nhân bắt ép mình làm đệ tử, chỉ biết dọa dẫm trừng phạt, tức khắc thấy Mộ Lâm Giang vừa có tấm lòng độ lượng ân xá cho phản bội, lại vừa không mất quyết đoán thưởng phạt phân minh, khiến bóng hình cung chủ cao thượng hẳn lên. Hắn bỗng nhận ra từ trước đến giờ mình chỉ nghe Thi Thứu lão nhân cực đoan thóa mạ, mà chưa bao giờ hiểu Mộ Lâm Giang.

Hắn hạ quyết tâm, kéo đai lưng xuống bắt đầu cởi qu@n áo, quyết định từ hôm nay sẽ làm người một lần nữa, đi theo cung chủ!

Diệp Vân Chu trợn mắt há mồm nhìn động tác sấm rền gió cuốn của hắn, đoạn thò tay huých huých Mộ Lâm Giang, muốn nói lại thôi.

Mộ Lâm Giang chậm rãi xoay người ngoái đầu lại: “Giáng chức xuống một bậc, phạt lương bổng ba năm, tự đến Kế Toán…đường…”

Hắn còn chưa nói xong câu thông báo đã thấy Cửu mệnh quan để trần nửa người trên, sắc mặt hổ thẹn quỳ cúi đầu.

Mộ Lâm Giang: “…”

Diệp Vân Chu hoảng sợ nghĩ, đây chính là tra công không có duyên với nam chính nguyên tác. Trong nguyên tác Mộ Lâm Giang giết tình địch cướp nam chính, hiện tại Mộ Lâm Giang lại cùng nam chính thu tình địch, y được yên, nhưng cốt truyện lại bị phá nát bét.

Y quay đầu phì một tiếng bật cười, tâm trạng vô cùng khoái trá – làm cốt truyện sụp đổ cũng là một niềm vui lớn – đoạn đằng hắng mấy tiếng che giấu, sau đó nghiêm túc nói: “Cửu mệnh quan đại nhân cảm động ơn tha chết của ngươi, chắc hẳn đã yêu ngươi, muốn lấy thân báo đáp, chúc mừng hai vị ngài nhé.”

Cửu mệnh quan: “…”

Đằng xa, Vệ Nhất đang dẫn đội tức tốc đi tới đã thuận gió nghe thấy câu này, bèn khiếp sợ tột đỉnh, chân trượt một cái, sững sờ ngã xuống từ cành cây, vừa lăn vừa bỏ lẻn đến gần hóng hớt tình hình.

Cửu mệnh quan hoảng loạn: “Không! Tuyệt không! Ai mà yêu cung chủ được chứ!”

Diệp Vân Chu: “Phụt ha ha ha ha ha nhân sinh gian nan có một số việc đừng vạch trần khụ!”

Mộ Lâm Giang: “…”

Mộ Lâm Giang bóp nắm tay: “Phạt lương bổng năm năm, ngoài Vệ Nhất không được tiết lộ mọi việc hôm nay cho bất luận kẻ nào. Diệp Vân Chu, đi.”

Cửu mệnh quan tự nhiên thấy hơi rét, còn hơi xấu hổ, đoạn ngập ngừng hỏi: “Ba trăm roi… Không phạt ư?”

Mộ Lâm Giang thầm nghĩ có quy định này hả, bèn phẩy tay áo cao giọng: “Vệ Nhất, hiện trường giao cho ngươi xử lí, phái người vây quanh hang động của Thi Thứu lão nhân, áp giải tới Hình đường chờ thẩm vấn, sau đó báo cáo cho ta.”

“Rõ.” Vệ Nhất chạy tới bên cạnh Cửu mệnh quan, bọn họ không thân lắm, nên lĩnh mệnh xong thì tò mò hỏi: “Vị huynh đệ này, giành người với Diệp công tử là không phúc hậu đâu!”

“Cửu mệnh quan, Trình Cửu.” Trình Cửu cầm quần áo vội vàng mặc lên, mặc kệ Vệ Nhất hiểu lầm, “Họ nghiêm túc? Không phải mấy người phía dưới nhàn quá bịa chuyện, hoặc cung chủ cố ý thả câu, dụ mấy người nhắm vào Diệp công tử ra một mẻ hốt gọn?”

Vệ Nhất cười ha ha: “Đương nhiên là thật! Con người Diệp công tử rất tốt, cung chủ sao nỡ dùng làm kế mồi nhử chứ.”

Trình Cửu khập khiễng đứng lên, bóng lưng Mộ Lâm Giang xa dần, hình như còn bị vấp một cái, được Diệp công tử sóng vai đi bên cạnh vững vàng đỡ lấy. Vì thế Trình Cửu cuối cùng cũng tin.

Diệp Vân Chu theo bên cạnh Mộ Lâm Giang, y không muốn bị nan dù móc vào đầu, đành phải xích lại dưới tán dù, hỏi hắn: “Chúng ta về đâu?”

“Biệt viện.” Mộ Lâm Giang trả lời ngắn gọn. Bỗng hắn lảo đảo, bước chân hơi loạn, Diệp Vân Chu tay lanh mắt lẹ nắm lấy cán dù dựng thẳng lên, để tránh bị mặt dù đập lên đầu.

Diệp Vân Chu nhíu mày: “Ngươi rốt cuộc…”

“Đỡ ta một chút.” Mộ Lâm Giang ngắt lời y.

“Hả?” Diệp Vân Chu sửng sốt, cẩn thận nhớ lại vừa rồi hình như Mộ Lâm Giang không bị thương, lúc y bị hắn ôm đã kịp thời phóng bóng kiếm ra, tinh thạch kia hoàn toàn không đụng vào người.

“Đừng nói nhảm nữa, cứ làm đi!” Ngữ khí Mộ Lâm Giang gấp gáp, ra lệnh.

Diệp Vân Chu không hiểu kiểu gì, thử thăm dò ôm nhẹ sau lưng hắn, một tay khoác cánh tay, ngay lúc chạm vào quần áo, y hồ như đã cảm nhận được nhiệt độ bỏng tay đang tỏa ra.

“Ngươi làm sao vậy?” Diệp Vân Chu ý thức được vấn đề khả năng có phần nghiêm trọng.

“Không sao.” Mộ Lâm Giang chầm chậm lắc đầu, trọng lượng cả người lại đè hết lên Diệp Vân Chu, tay trái nắm lấy cổ tay đang khoác của y, sức lực to lớn làm mu bàn tay hắn nổi gân xanh, “Ngưng thần, ta mang ngươi về biệt viện.”

Trước mắt Diệp Vân Chu tối sầm lại, dưới dù bao phủ một luồng khói tím, y tập trung chú ý, thấy cảnh vật dưới chân biến ảo, chỉ phút chốc đã xuất hiện trong viện mình.

Y nghe một tiếng thở nặng nề bên tai, nghiêng đầu nhìn, thấy trán Mộ Lâm Giang rịn mồ hôi mỏng, vành tai hồng nhạt, cặp mắt sáng ngời ấy cũng ảm đạm đi, theo đôi mày nhíu chặt khép hờ lại, lông mi run rẩy tựa như đang cật lực chịu đựng.

“Muốn gọi người hầu không?” Diệp Vân Chu mặt nghiêm trọng hỏi, Mộ Lâm Giang cố chịu cả đường, chắc hẳn sẽ có lí do không nói cho người khác.

“Lên tầng trước.” Mộ Lâm Giang buông Diệp Vân Chu ra, thẳng lưng cụp dù mở cửa vào nhà.

Diệp Vân Chu theo sau hắn, ngẫm nghĩ, mở cửa phòng cho Mộ Lâm Giang, tiếp đó lấy một chậu nước từ phòng tắm cách vách vào, trở tay đóng cửa.

Mộ Lâm Giang nghiêng đầu dựa vào đầu giường, cụp mắt, hơi kéo cổ áo ra một chút.

Diệp Vân Chu thấy thế, vừa nghĩ đã sáng tỏ thông suốt.

Dĩ nhiên là cảnh kinh điển của nguyên tác, trúng độc “khát vọng cháy bỏng” chứ còn gì nữa!

Nhưng trong nguyên tác đây là độc quyền của nam chính, sao lại lên người Mộ Lâm Giang rồi.

Ánh mắt Diệp Vân Chu quá lộ liễu, Mộ Lâm Giang nhắm mắt, khàn giọng phủ nhận: “Không phải.”

“Ồ, vẫn đoán được ra ta đang nghĩ gì, còn tỉnh táo là tốt rồi.” Diệp Vân Chu nói, “Bằng không nếu ngươi lồ ng lộn quá, một tiểu bối Trúc Cơ như ta làm sao chống cự được.”

Mộ Lâm Giang: “…” Trúc Cơ cái con khỉ.

“Tuy ta không biết giúp ngươi, nhưng khai thật có thể giúp tìm thầy chính xác hơn.” Diệp Vân Chu lấy khăn mặt quẳng vào chậu, vớt ra vắt vắt, học cách chăm sóc bằng việc đi sang thả lên mặt Mộ Lâm Giang. Nghĩ ngợi, lại thấy trông không may mắn lắm, bèn kéo lên trên một tẹo, “Thứ lỗi, trước nay toàn là người khác chăm sóc ta, ta chưa bao giờ phục vụ ai hết.”

“Cái mỏ này của ngươi có khi chọc tức sống cả người chết đấy.” Mộ Lâm Giang tự gấp khăn lông lại, cầm trong tay, “Vết thương cũ thôi, không quan trọng.”

Diệp Vân Chu nghĩ bụng ta đã văn minh lễ độ lắm rồi đấy, đoạn dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán hắn: “Vết thương cũ này thật khó lường, độ tự chủ của ngươi hẳn nên lấy làm kiêu ngạo!”

Mộ Lâm Giang hít sâu: “Trước mặt ngươi thì chẳng mấy mà không đỡ nổi một đòn.”

Diệp Vân Chu cười hai tiếng, hỏi: “Có thuốc không? Ta rót nước cho ngươi, uống nhiều nước ấm vào.”

Mộ Lâm Giang chửi thầm nhà ngươi định mưu sát ta à. Hắn đưa tay vạch một đường trên chiếc túi đeo tinh xảo bên hông, lấy bình thuốc ra, đầu ngón tay đẩy nút bình, lắc lắc thì phát hiện chỉ còn đúng một viên, ảo não ném bình lên bàn.

“Túi càn khôn lớn như vậy, ngươi không chuẩn bị thêm mấy bình được à?” Diệp Vân Chu rót ly nước đưa sang, “Muốn thêm đá không?”

Mộ Lâm Giang nhận ly nước uống một hơi cạn sạch, trả ly cho y, “Không có việc gì thì ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

“Giờ không phải ta có việc hay không, chủ yếu là ngươi.” Diệp Vân Chu chú ý một vệt màu đỏ cam chui ra từ cổ áo hơi mở của hắn, ban đầu y tưởng sợi chỉ trên quần áo, nhìn kĩ mới phát hiện sợi chỉ đỏ kia hơi phát sáng, giống như chất lỏng tuần hoàn lưu động hoặc mạch máu. Y hơi cúi người xuống, kéo cổ áo ra một chút, quả nhiên thấy sợi dây nhỏ kia từ xương quai xanh uốn lượn luồn vào chỗ sâu hơn.

“Đừng nhìn.” Giọng Mộ Lâm Giang chột dạ, uể oải cảnh cáo, “Bị hù là ta không chịu trách nhiệm đâu.”

“Ngươi nói như vậy, ta đành trúng phép khích tướng, không xem không được.” Diệp Vân Chu dứt khoát khom lưng nhấc cái chân Mộ Lâm Giang đang thõng dưới giường lên, quần áo cầu kì dày nặng trải ra giường, tự dưng khiến toàn bộ căn phòng sang trọng hẳn lên.

“Chậc, đừng chạm lung tung.” Mộ Lâm Giang không vui, hiện giờ hắn không còn sức ngăn cản Diệp Vân Chu sột soạt tìm dây buộc, đành phải nhắc nhở một hai câu, để y đỡ chạm vào chỗ bị thương.

Cuối cùng đồ công sở tầng tầng lớp lớp chỉ còn một chiếc áo lót trong, Diệp Vân Chu nhìn chằm chằm sắc sáng thoáng lộ ra dưới lớp áo, ngực Mộ Lâm Giang phập phồng rõ ràng khiến người ta không hiểu sao nghẹn lại.

Y vén vạt áo lên, làn da dưới tay tái nhợt do nhiều năm không gặp ánh sáng, đường nét cơ bắp rắn rỏi lại không phô trương, mồ hôi tụ lại tí ti trên bụng, lóe lên vụn sáng như ẩn như hiện.

“Dáng khá phết nhỉ, làm sao động tay được với đồ ăn như vậy đây.” Diệp Vân Chu trêu đùa một câu.

Mộ Lâm Giang không còn gì để nói: “Ngươi cứ nhân cơ hội này cố ý chọc giận ta đi, cẩn thận sau này không trả giá được.”

“Đùa tí.” Diệp Vân Chu thu lại ý cười. Chỉ thấy ngực Mộ Lâm Giang bị choán bởi một mảng dung nham… những thứ màu đỏ cam như dung nham đó bị các đường đen nhánh cắt thành từng miếng như mạng nhện, như thể nửa bên ngực bị phân tách tan tành, vết nứt trườn suốt đến tận xương quai xanh, tưởng như có thể từ khe hở trông thấy xương cốt trắng bợt cùng trái tim đang đập, “Bình thường có đau không?”

“Không chạm vào thì vẫn ổn.” Mộ Lâm Giang như có điều ám chỉ, “Không được tùy ý sử dụng linh lực, nếu không hỏa độc xâm nhập vào tâm mạch thì lại phải áp chế lần nữa.”

“Ta xin lỗi, rất xin lỗi.” Diệp Vân Chu thở dài áy náy, “Hình như ta chạm vào vài lần.”

Y nhớ tới lúc nhảy cửa sổ đập xuống trên người Mộ Lâm Giang, còn cả lần động thủ với hắn trong rừng thông, vừa rồi tình hình khẩn cấp, vết thương cũ của Mộ Lâm Giang tái phát làm hắn hữu tâm vô lực, hắn lại dùng thân thể của mình bảo hộ y.

Lúc trước Diệp Vân Chu thậm chí còn nghĩ Mộ Lâm Giang cố tình diễn khổ nhục kế trước mặt mình hòng buộc y phải nghe lời. Đây cũng coi như dương mưu, dù gì nếu Mộ Lâm Giang chặn lại thật thì bất kể thật giả cũng là cứu mạng, y sẽ phải trả ân tình này, cho nên Diệp Vân Chu mới dứt khoát bộc lộ thực lực của mình để giải quyết.

Nhưng giờ xem ra, Diệp Vân Chu hiếm hoi mà tự kiểm điểm lại cái tâm tiểu nhân của mình.

“Liệu có bỏ qua cho ngươi, còn phải xem ngươi có thành tâm hối lỗi hay không.” Mộ Lâm Giang nhắm mắt, hừ một cái lạnh lùng.

“Ta biết ngươi muốn hỏi vấn đề về kiếm.” Diệp Vân Chu ngồi xuống mép giường, giơ hình xăm ở cổ tay cho hắn xem, “Ta đích xác chỉ mới Trúc Cơ, kiếm khí không thua Đại Thừa kì kia là do một cao nhân thần bí tặng cho, bình thường phong ấn trên cổ tay phải ta dưới dạng một hình xăm, có thể bám vào binh khí để sử dụng, cũng có thể phát huy một mình.”

“Câu hỏi trên hết của ta không phải kiếm.” Mộ Lâm Giang mở mắt, hai con ngươi chợt sáng rực, “Ta tự nhận là đối xử không tệ với ngươi, tại sao không đánh tiếng một câu đã đi?”

Diệp Vân Chu: “…” Ngươi tỉnh táo chút, một kẻ ngoại lai Tĩnh Vi môn hoài bích kỳ tội (1) đang ngồi ngay bên cạnh ngươi đấy, ngươi chỉ muốn hỏi chuyện này?

(1) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (匹夫无罪, 怀璧其罪): dân thường vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Nghĩa đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại. Xuất xứ từ Xuân thu Tả truyện.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Vân Chu: Cái thằng não toàn yêu đương nhăng nhít này, ngươi làm nguyên tác vốn không có logic gì thành chó cắn áo rách rồi đấy!