Cảm giác
ướt át ở môi và hơi thở nồng ấm của Phong; bất giác khiến Tuấn nổi hết
cả gai óc theo cả chiều hướng tốt lẫn xấu. Tâm trí anh quay cuồng như
bánh của chiếc xe bị mất phanh vậy, anh không thể hiểu chuyện gì đang
xảy ra với mình nữa...!
"Bốp!", Phong bị cú đấm như trời giáng của Tuấn làm bật ngửa ra sau,
văng vào góc tường. Tuấn vẫn căng mắt, thở lấy thở để nhìn chằm chằm vào cậu chủ, còn Phong thì cứ cúi gằm mặt xuống, khiến mái tóc vàng phủ
xuống che đi gần hết gương mặt thanh tú của anh, tựa như có 1 nỗi tủi hổ xen lẫn vào Phong và đang ra sức níu chặt đầu anh xuống vậy. Căn phòng
vẫn giữ im lặng đến gần 5 phút, và đó có lẽ là 5 phút dài nhất cuộc đời
của họ. Nhưng cho đến khi Tuấn trông thấy 1 dòng nước mắt lấp lánh, chảy dài trên gò má Phong, rơi 1 cách đắng cay xuống sàn nhà, anh mới chạnh
lòng...! Có lẽ anh đã hơi mạnh tay với cậu chủ... Sau hồi lưỡng lự, Tuấn mon men đến gần Phong, chộp lấy cằm cậu chủ rồi nâng lên. Quả thật, chỗ anh vừa đánh Phong đã bắt đầu xưng lên rồi...
- Buông ra!! - Phong cáu gắt, hất tay Tuấn ra 1 cách mạnh bạo
Tuấn bối rối nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của Phong, gương mặt dỗi hờn kia
bỗng dưng trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết vì men bia, cùng với đôi môi
mím chặt lại như để ngăn đi sự nghẹn ngào.
- Tôi xin lỗi... - Tuấn lí nhí
- Tôi không giận anh. - Phong khổ sở nói - tôi căm ghét tôi! Mẹ kiếp!
tôi làm sao thế này?! Cứ gần anh là tôi lại không kìm chế được bản thân
mình.
Hơi men đã thấm sâu vào người Tuấn tự lúc nào. Nó thoát ra từ đôi mắt, tạo 1 làn khói ảo ảnh mang dáng hình của 1 người con gái - người mà anh luôn
yêu thương và nhớ nhung da diết. Bất giác, Tuấn lại thấy Phong giống Nhi đến kinh khủng! Từ đôi môi mím chặt lại mỗi khi giận hờn anh điều gì
đó, đến cách quệt nước mắt cũng y hệt cô người yêu bé nhỏ của anh...Từng hơi thở của Phong bỗng dưng quyến rũ Tuấn 1 cách lạ thường, gương mặt
đẹp hoàn hảo kia lại 1 lần nữa khiến anh rung động...và trong 1 khoảnh
khắc chớp nhoáng, như bùng nổ mọi cảm xúc tận sâu trong lòng, Tuấn đặt 1 nụ hôn lên môi Phong, 2 người lao vào nhau như 2 con thiêu thân, họ hòa quyện tâm hồn vào vòng tay ấm áp, trong ngọn lửa mãnh liệt của tình
yêu. Đêm đen bao trùm lên khắp căn nhà, mọi thứ trở nên im lặng đến tê
người...ngoại từ tiếng kim đồng hồ tíc tắc, tiếng ong ong phát ra từ
chiếc tủ lạnh cũ kỹ và hơi thở mạnh, gấp gáp của 2 người đàn ông hòa
quyện vào trong sự ngọt ngào của tình yêu...
Phong
khoác trong mình bộ quần áo trắng muốt, ung dung dạo bước trên bãi cát
dọc bờ biến xanh biếc 1 cách kỳ lạ. Mỗi con sóng vỗ vào từng mỏm đá như
mang 1 nỗi niềm riêng. Phong cảm thấy lòng mình lâng lâng niềm hạnh phúc khó tả, nó khiến anh thanh thản, yên bình đến mức muốn tan ra, hòa mình vào làn gió ướp theo 1 hương hoa thơm ngát vô danh nào đó... Tất cả mọi thứ đều khá bình thường, cho đến khi cô gái với lỗ hỏng ngay ngực xuất
hiện trước mắt anh. Phong khựng lại, bỏ 2 tay ra khỏi túi và nhìn chằm
chằm cô gái vẻ dò xét như thuở nào
- Này! Nhất quá tam nhé! Lần này thì cô nên liệu hồn nói cho tôi biết cô là ai đi.!
Sau nụ cười dịu dàng, cô đáp:
- Anh đã chịu chấp nhận tình yêu đó rồi phải không?
- Đừng có đánh trống lảng nữa! - Phong lì lợm bịt tai lại - tôi sẽ không nghe cô nói gì hết khi chưa biết cô thật sự là ai!
Cô nàng lắc nhẹ đầu rồi từ từ gỡ tay Phong xuống
- Anh không cần phải làm như vậy, vì tôi cũng chẳng có ý định giấu anh nữa đâu.
- Tốt đấy! Nào nói đi!
Cô xoay mặt về hướng biển, im lặng khá lâu như để tìm những từ ngữ đẹp
nhất có thể biểu đạt tâm trạng của mình vậy. Cô nghĩ mình nên vào thẳng
vấn đề, vì cô hiểu rõ anh chàng này chẳng hề có tính kiên nhẫn chút nào
đâu.
- Anh có bao giờ thắc mắc vì sao tôi không có trái tim không?
- Từ lần đầu gặp cô rồi, cô gái kì lạ ạ!
- Vì trái tim đang nằm trong lồng ngực anh, là...của tôi.
- Cái gì...? - Phong ấp úng 1 hồi rất lâu sau mới nói thành lời - vậy...cô là người đã hiến tim cho tôi sao?
- Không hẳn là chỉ riêng cho mình anh, nhưng định mệnh...đã gắn kết chúng ta với nhau.
Bất chợt Phong lao đến ôm chầm lấy cô gái, anh siết chặt cô với vẻ trông thật háo hức. Cuối cùng anh cũng đã gặp được người mà anh đã thầm biết
ơn suốt mấy tháng qua...
- Nếu thực sự cô là người tốt bụng đó, thì tôi biết ơn cô vô cùng! Cám ơn cô đã cho tôi cuộc sống mới, cô gái à...!
- Tôi băn khoăn rằng...không biết khi nghe thêm được điều tôi sắp nói,
anh có còn biết ơn tôi như thế này nữa không, hay là sẽ căm hận tôi đến
xương tủy... - cô e dè nói
- Tôi có thể hận người đã cứu mạng tôi được sao?
- Anh chính là người thừa kế tình yêu của tôi, Vũ Phong à...! Hãy giúp tôi tiếp tục yêu thương anh ấy...
Nói rồi, cô gái tan biến như 1 làn sương, dần mất hút trong vòng tay của Phong. Nụ cười thoáng 1 nỗi buồn man mác kia vẫn còn vương lại trong
tâm trí anh chi đến khi tỉnh giấc. Phong nheo mắt 1 cách khó chịu khi
nhìn vào cánh quạt đang quay mòng mòng trên trần nhà, đầu anh đau như
búa bổ và nặng nề như chứa cả tấn thuốc nổ chuẩn bị được kích hoạt ngòi
nổ vậy. Anh xoay người sang bên phải, Tuấn vẫn còn ngồi im bất động bên
mép giường chỉ với 1 chiếc quần dài, ngực để trần khoe lên những đường
nét rắn chắc trên đôi vai và tấm lưng của anh. Phong mơ màng thêm 1 chút nữa rồi...như sực nhớ ra mọi chuyện, anh giật phắt người dậy tựa bị
bỏng nước sôi. Phong nhìn xuống người mình và suýt nữa đã hét lên khi
phát hiện ra anh chẳng còn mảnh vải nào để che thân! Hóa ra...đêm mặn
nồng ấy không phải là 1 giấc mơ...
Biết Phong đã tỉnh giấc, Tuấn liền cất lời, giọng điệu nghe hết sức gắt gỏng:
- Nói cho cậu biết! Tôi không phải là gay!
- Tôi cũng chẳng phải!!! - Phong quát to hơn
- Không phải?? - Tuấn trừng mắt nhìn cậu chủ - đêm qua cậu đã hôn tôi đấy!
- Còn anh thì chắc không à??
- Tôi còn tưởng cậu chẳng nhớ gì...
- Chuyện...khiếp thế ai mà không nhớ?! Tôi chưa bao giờ say đến mức không nhớ gì cả đâu.
- Chết tiệt! - Tuấn khổ sở vò đầu mình - trước khi thức giấc tôi chỉ
cầu mong sao đó chỉ là giấc mơ, chúng ta bị làm sao thế này...
Sự ray rứt đến cồn cào bất giác ồ ập đến khiến Tuấn như muốn ngạt thở.
Anh cảm thấy có lỗi với Nhi vô cùng... Ngày cô mất, anh đã tự hứa với
lòng sẽ không đến với bất cứ người con gái nào khác, vì anh chắc chắn 1
điều rằng: sẽ không ai hiểu anh bằng cô, không ai hợp với anh như cô, và cũng chẳng ai yêu anh như cô vẫn luôn thủ thỉ bên tai anh mỗi ngày. Vậy mà giờ đây...anh lại thấp thoáng trông thấy bóng hình của cô từ 1 tên
con trai, mà anh còn điên đến mức ngủ với hắn ta nữa chứ! Đêm qua...mặc
dù không nhớ rõ chi tiết sự việc, nhưng anh biết mình đã làm 1 việc hết
sức động trời! Anh không thể tưởng tượng được rằng cô sẽ sốc...thậm chí
ghê tởm anh như thế nào nếu cô biết được chuyện này...
Phong cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nhanh chóng phóng xuống giường và
mặc quần áo vào, nhưng khi cài đến chiếc cúc thứ 2, Phong vô tình liếc
sang khung ảnh đặt cạnh đầu giường và...anh thật sự chết lặng người đi
khi trông thấy cô gái xinh xắn, đang tươi cười trong bức ảnh ấy. Từ đôi
mắt, mái tóc và dáng người đều hoàn toàn giống cô gái trong giấc mơ của
anh đến kinh ngạc! 2 người giống nhau hay họ chính là 1?! Phong run run
cầm khung ảnh lên rồi dí sát vào mắt để kiểm tra lại kết luận của mình,
nhưng chỉ 2 giây sau đó, anh chắc chắn 100% rằng đây đích thị là cô gái
với lỗ hỏng ngay ngực; người đã ám ảnh anh bấy lâu nay. Rồi nhanh như
cắt, Phong phóng qua bên kia giường, chìa khung ảnh ra trước mặt Tuấn và hỏi:
- Này! Nói cho tôi biết, cô gái này là gì của anh?!
Sau 1 hồi ngẩn tò te vì thái độ "quá khích" của Phong, Tuấn cũng buồn bã đáp:
- Là bạn gái của tôi, như cậu biết đấy, cô ấy mất rồi.
Phong cảm giác mặt đất dưới chân mình rung chuyển dữ dội. Cho đến bây
giờ thì 1 thằng ngốc cũng nhận ra mắc xích trong mối quan hệ này, chứ
đừng nói đến 1 người thông minh, nhạy bén như Phong. Cô gái kia là người đã tốt bụng hiến tim cho Phong, nhưng trùng hợp thay, cô lại là bạn gái của Tuấn. Nhưng 2 vấn đề trên lẽ ra chẳng có gì đáng để bận tâm nếu cô
ấy không nói với Phong rằng: "Anh chính là người thừa kế tình yêu của
tôi". Như vậy khác nào anh đang được sở hữu cả trái tim lẫn tình yêu mà
cô ấy dành cho Tuấn? Liệu đây có thực sự là câu trả lời cho những cảm
xúc, những hành động quái lạ của anh trong thời gian vừa qua không? Và
khi đã nối lại hết tất cả các mắc xích quan trọng, có liên kết chặt chẽ
với nhau, Phong tin rằng chuyện hoang đường "thay tim đổi tình" này là
thật. Anh quay sang chộp lấy vai Tuấn, tiếp tục gặng hỏi:
- Trước khi mất, cô ấy có nói với anh là sẽ hiến tim hay cái gì đó đại loại thế không??!
- Không...cậu làm sao vậy?!
- Vì tôi nghĩ mình đang mang trái tim của cô ấy! - Phong hốt hoảng - mẹ
kiếp! Tôi mơ thấy cô ấy những 3 lần, và lần nào tôi cũng nhớ như in cái
lỗ hỏng ngay ngực và giọng nói trong vắt đến rợn người của cô ấy, thử
hỏi có kỳ lạ không chứ?!!
Tuấn trợn trừng mắt lên, miệng há hốc vẻ kinh ngạc đến tột độ. Người yêu của anh...đã thật sự hiến tim cho người khác trước khi mất ư...? Nghĩ
đến việc trái tim cô thuộc về 1 ai khác, anh lại cảm thấy xót xa, mặc dù anh biết cô đã làm 1 điều tốt... Nhưng xoay lại Phong, thái độ của anh
chàng này vô tình khiến Tuấn nổi cáu! Anh chống tay lên hông đứng uy
nghi trước mặt cậu chủ, nghiêm giọng:
- Cậu đang hét toáng lên vì điều gì vậy?! Nếu cậu muốn cám ơn Nhi vì
trái tim trong lồng ngực chết tiệt của cậu; thì tôi nghĩ cậu nên nói
năng nhỏ nhẹ 1 chút!
- Tôi bình tĩnh thế quái nào được chứ?! Tôi thề với anh tôi không phải
là gay! Thậm chí tôi từng ngủ với biết bao nhiêu cô gái. Nhưng chỉ sau
khi thay tim, là tôi...
Tuấn nhướng mày, ý bảo Phong nói tiếp
- Tôi có...tình cảm đặc biệt với anh...! - Phong khổ sở nói - chết tiệt! Trong mơ cô ấy còn bảo tôi chính là người thừa kế tình yêu của cô ấy
dành cho anh nữa chứ!
Tuấn cảm thấy từng thớ thịt trong cơ thể mình như được tê cứng lại. Mồ
hôi lạnh toát ra sau gáy bất giác khiến anh rùng mình...Là 1 nhạc sĩ
chuyên sáng tác những bài hát trữ tình lãng mạn, anh đã tự nuôi tâm hồn
mình trở nên bay bổng lúc nào không hay. Nhưng...chuyện Phong vừa nói
hoàn toàn phản khoa học, đến cả 1 người bay bổng như Tuấn cũng thấy nó
vô cùng phi thực tế! Rồi Tuấn lại cảm thấy lòng mình đầy nỗi băn khoăn,
anh vừa giận vì câu chuyện anh cho là bịa đặt, vừa lung lay bởi những
cảm xúc khó tả khi ở bên cạnh Phong...Sau hồi im lặng, Tuấn cũng quyết
định cất lời:
- Phong này, tôi quý cậu như 1 người bạn. Thú thật ở câu có vài ưu điểm
mà tôi rất tôn trọng, thậm chí là ngưỡng mộ. Vì thế cậu hãy sống thật
với bản thân mình đi, tôi chẳng phải người kì thị giới tính thứ 3 đâu.
Và quan trọng 1 điều nữa, tôi rất yêu Phương Nhi, không ai có thể thay
thế cô ấy, vì vậy, xin cậu đừng bịa ra chuyện vừa rồi có được không?
Phong vuốt mạnh mặt mình như thể tức điên lên mà chẳng biết phải làm
sao. Sự tự ái khiến bản tính kiêu ngạo trỗi dậy, anh chau mày, thỏa sức
hét vào mặt Tuấn:
- Anh đừng có nói cái kiểu như tôi đang van xin tình yêu của anh! Anh
nghĩ tôi muốn mình trở nên quái đản như thế này lắm sao?! Bịa đặt à?!
Được! Chúng ta cùng đi điều tra về trái tim này, đi nào!
Đoạn Phong nắm tay Tuấn định lôi đi, nhưng Tuấn đã gạt phăng ra
- Tôi không bảo cậu bịa chuyện thay tim, nhưng chuyện thừa kế tình yêu
nghe sao viễn vông quá! Cậu 23 tuổi rồi, cậu phải hiểu 1 điều là cảm xúc của con người được gắn liền với bộ não. Trái tim chỉ có nhiệm vụ bơm
máu lên não và khắp cơ thể thôi!
- Thế anh giải thích thế nào về việc bỗng dưng tôi có tình cảm đặc biệt
với anh đây? Nhạc sĩ các anh giờ khô khan thế à? - Phong nói vẻ mỉa mai - chẳng phải các anh hay viết những câu như "Yêu em bằng cả trái tim"
sao??
- Đó là chuyện của cậu! - Tuấn gắt gỏng - nếu lời bài hát là "Yêu em bằng cả bộ não" thì cậu có can đảm để nghe không?!
Phong siết chặt 2 nắm tay mình lại, môi run run như cố kìm lại 1 câu
chửi rủa thậm tệ nào đó. Nhưng vẻ mặt anh lại trông có vẻ đau khổ như
vừa bị tổn thương sâu sắc.
- Tóm lại anh vẫn đinh ninh tôi là 1 thằng đồng bóng, và tôi bịa ra câu
chuyện thừa kế tình yêu hoang đường kia chỉ để ép buộc anh phải làm
người yêu của tôi phải không?
Tuấn im lặng, cúi gằm mặt xuống và thở ra 1 hơi dài đến não ruột. Phong
tức tối đá vào chiếc ghế bên cạnh rồi ném khung ảnh lên giường 1 cách
thô bạo, bất chấp ánh mắt khó chịu của Tuấn. Phong dùng dằng xỏ giày
vào, quyết định chẳng thèm nói chuyện với tên cứng đầu này nữa, tên chết tiệt dám phủ nhận điều mà anh đang ra sức bám vào; để chứng minh anh
hoàn toàn không phải gay! Nhưng khi mở cánh cửa, như sực nhớ ra điều gì, Phong quay phắt lại, hỏi Tuấn:
- Nhi mất ngày 13/6 năm nay đúng không?
- Phải, sao cậu biết? - Tuấn trố mắt ngạc nhiên
- Vì đó là ngày tôi biết tin mình sẽ được thay tim. - Phong lườm anh
chàng ca sĩ - Và tôi nói cho anh biết, tình cảm chết tiệt này không phải từ tôi, mà là từ cô ấy! Cô bạn gái quý hóa của anh vừa cứu sống tôi,
vừa đem đến 1 bi kịch cho đời tôi đấy!
Nói rồi Phong bước ra và đóng sầm cánh cửa lại 1 cách chua chát...! Để
lại Tuấn vẫn còn ngồi thừ ra trên chiếc giường đầy nỗi ám ảnh về đêm hôm qua ấy...
---------------†-----------------
Phong lái xe chạy dọc con phố khá vắng vẻ, anh đưa mắt liếc sơ những
người khách đang ngồi thư giãn cùng với ly cafe sánh đặc bên ven đường,
và tự hỏi:"Làm thế quái nào mà họ có thể vui vẻ trong 1 ngày bực mình
thế này?!". Không khí dễ chịu của buổi sáng tinh mơ cũng chẳng xoa dịu
được tâm trạng đang cực xấu trong lòng Phong lúc này. Những lời nói vừa
rồi của Tuấn vô tình khiến anh tự ái vô cùng, làm sao Tuấn có thể nghĩ
anh xấu xa, hèn hạ đến mức lợi dụng cái chết của Nhi, tình yêu của Nhi
để ràng buộc Tuấn chứ? Càng nghĩ Phong càng tức điên không chịu được,
đến nỗi anh chỉ muốn quay lại nhà Tuấn và đấm anh chàng này mấy chục
phát cho nguôi giận. Tuấn đâu có biết trong suốt quãng thời gian qua,
Phong đã phải dằn vặt, đau khổ đến như thế nào khi nhận ra anh yêu Tuấn
cớ chứ? Cớ sao 1 người đàn ông hào hoa, tài giỏi, là ước mơ của mọi cô
gái như anh lại bị chọn để đi yêu 1 gã đàn ông khác?! Mà gã này lại còn
cứng đầu và chẳng biết điều nữa chứ! Anh đã làm gì điều gì có lỗi với
Nhi mà khiến cô phải trừng phạt anh bằng phương thức buồn cười như thế
này...? Phong muốn từ chối tình yêu này, nhưng điều này có lẽ quá khó
đối với anh, vì ngày nào không được gặp Tuấn anh đều có cảm giác trống
vắng và nhớ nhung da diết...Anh có cơ hội quên được mối tình ngang trái
này không? Hay sẽ sống cùng với nó đến hết cuộc đời này...?
Phong bất thình lình dừng xe bên vệ đường khi trông thấy Vy vừa bước ra
khỏi 1 siêu thị nhỏ, trên tay cô là 2 túi nilon lớn đầy những thực phẩm
bổ dưỡng. "Ra cô ấy cũng biết đảm đang thế à?", Phong tự mỉm cười khi
nghĩ thế. Mà trông Vy hôm nay thật xinh đẹp làm sao trong chiếc váy hoa
màu xanh nhạt, không khí buổi sáng như làm cho làn da Vy trở trên trắng
hồng hơn, mái tóc cũng óng mượt và bồng bềnh hơn...
Có lẽ, Vy là 1 trong số những cô gái hiếm hoi mà Phong có cảm tình thật
sự. Cô không những đối xử tốt với anh mà còn dành rất nhiều sự ưu ái và
tình cảm đặc biệt nữa. Phải chi anh có thể yêu Vy như yêu gã đàn ông
cứng đầu kia, phải chi anh đừng được chọn để thừa kế thứ tình cảm bất
diệt ấy, phải chi anh có thể yên lòng đến với cô như 1 người con trai
bình thường... Hay từ giờ, anh nên quyết tâm từ bỏ tình yêu ngang trái
này? biết đâu anh sẽ quên được Tuấn nếu hết lòng hết dạ yêu thương Vy?
Nghĩ rồi Phong nhanh tay mở cửa xe, dự sẽ tỏ tình với Vy và đường hoàng
trở thành 1 người con trai bình thường dưới mác "bạn trai của nữ diễn
viên xinh đẹp". Nhưng cùng lúc đó, 1 chiếc xe du lịch màu bạc, lao như
bay về phía Vy...