Ca Thay Tim Định Mệnh

Chương 2: Hãy để em tiếp tục yêu anh…




Sau khi rời khỏi viện hiến xác, cô gái ấy chậm rãi dạo bước trong công viên. Ánh nắng ấm áp tràn xuống, phủ lên bãi cỏ xanh mướt khiến chúng bỗng dưng sáng lấp lánh lên 1 cách lạ thường. Tiếng cười đùa của những đứa trẻ ở góc cây phía xa kia đột nhiên làm trái tim cô đập rộn ràng… cô rất yêu trẻ con và luôn mơ ước sau này mình có thể được làm mẹ của 1 đứa bé đáng yêu nào đó…! Nhưng…1 sự thật phũ phàng đã tướt đoạt đi niềm khao khát của người con gái ấy, nó như 1 nhát búa nện thẳng vào tai cô; khi cô biết mình chẳng thể nào sống nổi qua tuổi 24…

Từ ngày cô nhập viện để bác sĩ tiện theo dõi và điều trị, ba mẹ cô đã phải tốn rất nhiều chi phí cho khối u quái ác ở não ấy, thậm chí họ phải cầm, phải bán vài món đồ có giá trị để cố níu lấy mạng sống của con gái mình, nhưng…thật đắng cay khi tất cả mọi cố gắng…giờ đây chỉ còn là công cóc; và còn đắng cay hơn khi từ 1 con người khỏe mạnh, bỗng chốc trở thành gánh nặng của gia đình…

Cô ngồi thừ trên chiếc ghế đá, ngước mắt lên và thả hồn vào bầu trời trong xanh, mênh mông dường như bất tận. Cô cảm thấy tiếc nuối về những tháng ngày đã qua, tiếc những khoảng thời gian mình đã bỏ phí, tiếc bao lỗi lầm mà mình đã vô tình gây ra; để rồi lại thoáng 1 nỗi buồn vô hạn khi không còn có cơ hội được trải nghiệm những buồn vui, những khổ đau, hạnh phúc của quãng đời phía trước nữa…

Lấy chiếc điện thoại nhỏ từ túi xách ra, cô nhấn nút gọi vào cái tên mình lưu đầu tiên trong danh bạ, chỉ với 1 chữ “Anh”. Và 1 giọng nói trầm ấm vang lên, khiến trái tim cô lại đập rộn ràng như thuở nào…:

- Anh nghe nè…

- Tuấn à, em nhớ anh – cô lí nhí – em đang ở công viên, anh đến đây với em đi…

- Trời đất! Sao em bỏ ra ngoài đó 1 mình như thế??

Cô bất giác mỉm cười, không biết người khác nghĩ sao, nhưng cô thật sự rất thích nghe những lời trách móc đáng yêu này của anh lắm…

- Sau khi đi chơi với anh xong, em sẽ ngoan ngoãn về bệnh viện, em hứa đó.

Tuấn ngưng 1 hồi, rồi nói:

- Ừm, anh đến ngay, em chờ nhé, đừng tự ý đi đâu 1 mình đấy.

Dứt câu, cô lại mỉm cười và đợi anh cúp máy trước. Từ đó đến nay vẫn thế, cô không bao giờ chịu cúp máy trước anh, vì cô chẳng muốn Tuấn phải nghe thứ âm thanh gây hụt hẫng ấy. Bạn bè cô luôn thắc mắc cớ sao cô lại làm 1 việc hoàn toàn trái ngược với những cặp tình nhân khác như thế. Câu trả lời đơn giản của cô gái si tình này chỉ là yêu và yêu mà thôi…

Nhắc đến bạn bè, bỗng dưng cô lại nhớ đến Thái Hà, người bạn làm cô cười nhiều nhất và cũng là người bạn khiến cô khóc nhiều nhất. Cô còn nhớ như in lần cuối 2 người gặp nhau trong bệnh viện, Hà vừa gọt vỏ trái cây, vừa thản nhiên bảo với cô rằng:” Hãy nhường anh Tuấn lại cho tớ”. Nét mặt Hà lúc ấy không cười, ánh mắt thậm chí còn sắc lên; và điều đó đã nói cho cô biết rằng người bạn này đang hoàn toàn nghiêm túc, có thể còn cầu mong cho gã tử thần đến rước cô đi càng sớm càng tốt…! Nghĩ tới đó, khóe mi cô lại trở nên cay nồng…và rồi… 1 giọng nói trầm ấm quen thuộc cất lên, kịp thời ngăn chặn những giọt nước mắt đang trực trào tuông ra ấy

- Nhi, em đợi anh lâu không?

Cô ngước lên, nhìn thật lâu vào đôi mắt sâu thẳm của anh rồi đưa 2 tay ra phía trước, nũng nịu với người yêu như 1 đứa trẻ:

- Cõng em đi, hôm nay mình hẹn hò 1 ngày nha!

Tuấn hơi chau mày, nhưng liền sau đó lại nở 1 nụ cười hiền hòa

- Ừm được rồi, nhưng sau đó em phải ngoan ngoãn về bệnh viện đấy.

Nhi gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng bám lấy lưng người yêu, siết chặt đến nỗi anh suýt nghẹt thở và phải liên tục than vãn với cô.

Tuấn cõng Nhi đi dạo khắp con đường mòn trong công viên, chưa bao giờ anh cõng cô lâu đến như thế… trước giờ, vì ngại những ánh mắt kì lạ của mọi người, anh ít khi cõng cô ở nơi công cộng. Nhưng lúc này, anh không có quyền gì để mà ngại ngùng nữa, cô đáng được nâng niu, được yêu thương nhiều hơn bao giờ hết.Còn Nhi, cô vẫn cố ôm Tuấn thật chặt. Cũng phải thôi, bởi vì sau này, cô đâu còn cơ hội để ôm anh như vậy nữa…

Hai người nghỉ chân bên 1 chiếc ghế đá với cây kẹo bông gòn trên tay Nhi. Nắng lúc bấy giờ đã bớt gắt đi khá nhiều, nó trở thành 1 thứ ánh sáng vàng nhạt, phủ nhẹ lên người Nhi, giúp cho làn da của cô bớt nhợt nhạt hơn. Từng làn gió ướp theo hương hoa; thổi tung mái tóc màu nâu nhạt của Nhi nhưng vẫn không che khuất được sự rạng rỡ của nụ cười đang nở trên đôi môi xinh xắn kia. Tuấn chống cằm nhìn người yêu ăn kẹo bông gòn 1 cách thích thú, những lúc như thế này trông cô thật đáng yêu làm sao…!

Rồi khi bắt gặp mình đang bị nhìn trộm, Nhi quay sang, lém lỉnh quệt 1 mẩu kẹo bông lên môi Tuấn. Thấy chàng người yêu nhăn mặt vì bị chất ngọt của kẹo chui tọt vào miệng – vốn là hương vị anh không thích – cô liền bật lên cười rồi…nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc anh… Hành động này khiến trái tim Tuấn bỗng dưng lại đập liên hồi… dù chỉ là 1 cử chỉ nhỏ bé, nhưng đối với Tuấn, nó lại có ý nghĩa vô cùng…

“Tách!”, tiếng chụp ảnh bất ngờ vang lên khiến Tuấn phải chau mày lại vì khó chịu. Bởi dĩ anh vốn rất ghét bị chụp lén như thế này. Nhưng chưa kịp đợi Tuấn lên tiếng, chàng nhiếp ảnh gia kia liền bước nhanh đến, e dè nói:

- Xin lỗi 2 bạn, nhưng thật sự khung cảnh của 2 bạn khi nãy rất đẹp và tự nhiên, nên tôi…không thể bỏ lỡ được…

Nhi chạm nhẹ vào bàn tay của Tuấn, ý bảo anh đừng tỏ vẻ khó chịu nữa, rồi cô ngẩng mặt lên, cười hiền với chàng thanh niên kia

- Không sao đâu, chỉ là bức ảnh thôi mà.

Chàng trai thở phào nhẹ nhõm, rồi nói với giọng rất thân thiện:

- Cám ơn bạn, à tôi tên là Bảo Lâm, khi nào rửa xong tấm ảnh này...Lâm sẽ gửi cho…?

- Nhi – cô tiếp lời - ừ mà…nếu gửi thì gửi cho anh này thôi, còn Nhi thì chắc…không thể nhận được đâu…

Câu nói sau cùng của Nhi ẩn chứa 1 nỗi buồn vô hạn khiến Tuấn phải chú ý… Anh quay sang và nhìn chằm chằm vào cô người yêu bằng ánh mắt lo lắng… rồi bất giác…1 nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng anh… Có chuyện gì không hay sắp xảy ra sao…?

Về đến phòng bệnh, Nhi xé 1 tờ giấy trong cuốn sổ tay của mình ra, ngồi phịch xuống chiếc giường trắng rồi bắt đầu viết 1 bức thư…

--------------†--------------

Trưa hôm sau…

Phong đang nằm xem báo trên chiếc giường bệnh trắng muốt thì 1 vị bác sĩ với gương mặt phúc hậu bước vào. Phong ít khi có cảm tình với ai, nhưng anh lại rất quý mến con người tốt bụng, hiền lành này. Ông đã luôn chăm sóc, theo dõi căn bệnh của anh 1 cách tận tình, và anh thật sự biết ơn ông về điều đó.

- Có chuyện gì ạ? – Phong nói, nhưng mắt vẫn dán chặt vào mẩu tinh nói về 1 đoàn kịch mới nổi trong báo

Vị bác sĩ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường anh, rồi bằng giọng điệu nghiêm túc nhất, ông cất lời:

- Vừa có 1 trái tim mới, nó có vẻ tương thích với cơ thể của cậu, tôi nghĩ cũng đã đến lúc rồi…!

- Vậy là…… – Phong há hốc mồm, buông rơi cả tờ báo trên tay

- Phải – Ông cười hiền – như tôi đã từng nói với cậu, trái tim đang nằm trong lồng ngực kia không thể giúp cậu sống lâu được, cùng với bản tính nóng nảy của mình, cậu có thể tự giết bản thân bất cứ lúc nào. Nhưng khả năng thành công của phẫu thuật thay tim là…khá thấp, cậu có muốn thử không?

Phong cảm thấy như có ai đó vừa đánh trống, rung chuông trong lồng ngực mình. Cuối cùng… cái ngày mà anh mong chờ đã đến, ngày mà anh sẽ có cơ hội sở hữu 1 trái tim khỏe mạnh để hướng đến 1 cuộc sống mới…và hơn nữa, anh có thể hoàn toàn yên tâm theo đuổi ước mơ của mình… Nghĩ đến đó, Phong nhìn thẳng vào mắt vị bác sĩ, nói với giọng điệu cương quyết:

- Cháu muốn! xin hãy tiến hành phẫu thuật càng sớm càng tốt!

---------------†--------------

Cùng lúc ấy…

Tuấn ngồi thu mình lại dưới sàn nhà lạnh ngắt của bệnh viện 1 cách khổ sở… đôi vai anh thi nhau run lên bần bật vì cố kìm nén những nỗi đau khổ đến tột cùng trong lòng anh lúc này. Nhi…đã tự sát! Sự ra đi quá bất ngờ của cô khiến anh đau đớn đến điên dại… Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy trời đất quanh mình như sụp đổ… Bàn tay Tuấn vẫn siết chặt lá thư – kỉ vật cuối cùng mà cô để lại cho anh…

Tuấn yêu dấu của em...

Khi anh đọc bức thư này thì em đã không còn trên cõi đời này nữa. Em biết anh sẽ trách em thật nhiều, nhưng anh à… sống mà biết trước thời gian nào mình sẽ chết thì giống như đã chết 1 nửa rồi vậy. Em không muốn suốt ngày phải nằm trên chiếc giường nồng nặc mùi bệnh viện; đợi bác sĩ đến khám, đợi y tá đến cho uống thuốc, đợi mẹ lo từng miếng ăn giấc ngủ và đợi cả gã tử thần đến rước linh hồn của em đi. Suốt khoảng thời gian nằm trong bệnh viện, em đã muốn được nghe anh hát biết bao… Hình ảnh khi anh lướt từng ngón tay trên phím dương cầm sẽ luôn luôn theo em đến hết cuộc đời này. Anh không biết lúc ấy mình trông đẹp như thế nào đâu, 1 vẻ đẹp vô cùng bình thản và nhẹ nhàng...Em nhớ những lần đôi ta hẹn hò, cùng nhau thưởng thức các món ăn mà em và anh đều yêu thích, cùng nhau nắm tay dạo bước trên con phố dài dường như bất tận… Cái quá khứ hạnh phúc khi còn là 1 con người khỏe mạnh ấy; nó ám ảnh em và khiến em đau khổ không thể nào chịu được. Em ra đi vì em muốn như thế, điều này giúp em thanh thản hơn nhiều lắm anh à. Hãy giúp em chăm sóc bố mẹ và cố trấn an họ hộ em anh nhé. Nói với họ là em yêu họ rất nhiều…!

P/s: Em sẽ mãi mãi yêu anh, mãi mãi là như thế cho dù em không còn tồn tại nữa…

----------------†---------------

Ca phẫu thuật thành công ngoài mong đợi như 1 phép màu. Gia đình và bạn bè của Phong đều rất vui mừng cho anh. Đến bây giờ, Phong vẫn không tin mình còn sống sót sau ca phẫu thuật ấy và còn khó tin hơn khi biết được rằng: kể từ giây phút này, anh sẽ không còn bị cơn đau tim hành hạ nữa. Và 1 cuộc sống mới cũng bắt đầu từ đấy…

3 tháng sau...

Phong chính thức trở lại quán café Sound of Paradise làm việc. Hôm nay anh cảm thấy tâm trạng phấn chấn vô cùng, cái cảm giác vui sướng khi không còn bị trái tim quái ác kia hành hạ vẫn còn lâng lâng trong lòng anh. Đẩy nhẹ cánh cửa kính và bước vào, ngay lập tức những âm thanh êm dịu từ chiếc đàn piano trôi nhẹ nhàng vào tai Phong, nhưng kì lạ thay, anh cảm thấy giai điệu bản nhạc này quen kinh khủng, mặc dù trước giờ đây là thể loại nhạc mà anh không đời nào nghe đến. Và còn khó hiểu hơn khi anh lại còn có cảm giác thân thiết, gắn bó với bản nhạc này đến mức nực cười!

- Kiss…the rain…??? – Phong lẩm bẩm, rồi tự mình lấy làm kinh ngạc.

Anh vừa vô thức nói ra tên của 1 bài nhạc mà anh chưa bao giờ nghe sao? Rồi khi ngước nhìn về phía người thanh niên đang lướt từng ngón tay thanh thoát trên phím dương cầm; phía nơi sân khấu kia, trái tim Phong bất giác lại đập liên hồi, rộn ràng đến mức khó tả. Ban đầu, anh cứ nghĩ đó lại là triệu chứng của 1 cơn đau tim khác, nhưng rõ ràng không phải…! Cái cảm giác này không làm anh khó chịu, không làm anh đau đớn, mà kì lạ thay, nó lại khiến anh cảm thấy hạnh phúc…! Nhưng…tại sao trái tim anh lại rung động trước 1 người con trai? Mà đó lại là kẻ đã từng làm cho anh tức điên đến mức lên cơn đau tim… Chuyện quái gì đang diễn ra trong lòng anh thế này…???