Ca Thần Chi Luyến

Chương 15




(*)Tự thân xuất mã: ý nói phải tự mình ra tay.

——

Ha hả ~! Vài ngày sau, ta cuối cùng cũng có thể ở hoàng cung cùng Âu phủ muốn đến thì đến, muốn đi là đi. Hôm nay mà đi chỗ Băng sơn nam, thì ngày mai nhất định phải đến chỗ Mắt đào hoa, hai tên đó mọi lúc mọi nơi đều có thể tranh giành với nhau, vừa thấy mặt đối phương liền kịch liệt phóng ra tia lửa điện ~~ bất quá ta thì sao cũng được, dù gì thì ở chỗ nào cũng đều ăn ngon mặt đẹp, hạnh phúc vô cùng. Mà bọn họ, cũng không có ai đề xuất vấn đề rốt cuộc ta sẽ chọn ai. Trên thực tế, chúng ta đều là người thông minh, đều hiểu được, kia căn bản không có đáp án, cho nên, tất cả bọn ta rất ăn ý không đụng chạm vào vấn đề vô nghĩa đó. Cứ như vậy tiếp tục, đây chính là phương pháp khiến cho ba người chúng ta đều hạnh phúc. Không phải sao?

Bất quá, có vài chuyện làm ta mất hứng.

Đầu tiên là trong hoàng cung, vào một ngày, Băng sơn nam đang xử lý quốc sự, không tiếp được. Vì thế thái giám liền thỉnh ta đến một căn phòng rất lớn, bảo ta đợi một chút. Được rồi, đợi thì đợi. Ta nhàm chán nghịch cây sáo ngọc của mình. Đột nhiên, một thằng bé khoảng chừng 5,6 tuổi tiến vào. Nó rất kỳ quái, nói chuyện với ta mà cứ như nã pháo, dù cho mấy tên thái giám cùng cung nữ ở bên khuyên thế nào cũng không xong. Cái gì mà “Ngươi là hồ ly tinh! Phụ vương ta không có thích ngươi đâu ~! Người chỉ thích mẫu hậu của ta thôi!”, “Trước khi bị phụ hoàng chán ghét, ngươi mau cút về nhà đi! Đến lúc đó đỡ doạ người khi thấy ngươi!”............

Thân phận của thằng nhóc này ta biết đại khái, chính là hoàng tử duy nhất-con của vị hoàng hậu đã mất sớm, cũng chính là đương kim thái tử — Chu Thiên Trữ. Biết được điều này, làm cho lòng ta có một tia mất hứng, nhưng nghiền ngẫm nhìn lại con mèo nhỏ đang ở trước mặt ta giương nanh múa vuốt…Rất kỳ quái, ta cư nhiên không tức giận?! Trước kia nếu ai dám như vậy thì ta nhất định tặng một cái tát.(_ _’’) Có lẽ là bởi vì bộ dạng của thằng nhóc đó rất giống cha, làm cho ta ‘như mong ước’ nhìn thấy những biểu tình sinh động trên ‘mặt Băng sơn nam’.

Mèo nhỏ thấy nãy giờ ta không nói gì, nghĩ rằng ta sợ, vì thế càng nói càng hăng say. Ta tốt bụng rót chén nước đưa nó, nó một phen tiếp nhận, ngửa đầu uống một hơi, sau đó tiếp tục nói. Ha hả ~ thật thú vị, ta im lặng thưởng thức tiếp.

“Im miệng!” Là âm thanh của Băng sơn nam.

“Phụ hoàng!!!!” Tiểu tử kia vừa thấy cha nó đến là cao hứng vọt tới, tựa hồ cái tên vừa rồi chửi ầm lên căn bản không phải nó, cũng tựa hồ không thấy vẻ mặt tức giận của Băng sơn nam.

Quả nhiên, Băng sơn nam không để ý đến nó, mà là đi thẳng đến trước mặt ta, bất an nhìn.

Ta cũng tính đùa tiếp, cố ý né qua … không để ý đến Băng sơn nam. Hắn nóng nảy, lớn tiếng bảo mọi người lui hết, thái giám cùng cung nữ đều khẩn cấp ra ngoài, nhưng –“Không!! Phụ hoàng! Ta không đi! Ngươi không thể cùng hồ ly tinh này ở một chỗ!!”

“Bốp!” Da cùng da va chạm với nhau tạo thành âm thanh chói tai trong không khí.

Im lặng ——–

“Ô ô ô~ phụ hoàng ~~~ ngươi cư nhiên vì con hồ ly tinh này mà đánh ta? Ô ô ô ô~ người không sợ làm … thất vọng mẫu hậu đã mất sao? Ô ô ô ô ô ~ ta ghét phụ hoàng nhất~~~~~~!!!!!” Kêu to rồi bỏ chạy ra ngoài.

Ta trong lòng rầu rĩ, còn Băng sơn nam? Hắn chính là ngây ngốc không tin nhìn tay mình.

Ai ~~~~~~ xem ra giỡn thành thật rồi. Ta đứng dậy, đi đến trước mặt Băng sơn nam, nhẹ nhàng hôn trên má hắn, rồi đi ra ngoài. Ai ngờ, một lực lượng mạnh mẽ kéo ta vào trong một vòng tay ấm áp. Băng sơn nam gắt gao ôm ta.

Ai ~~~~~~ vốn là muốn cho cha con bọn họ tự mình giải quyết vấn đề, dù sao đây là chuyện riêng của hai người đó. Dù sao thì mèo con cũng chán ghét ta như vậy, nên ta sẽ không nhúng tay vào. Nhưng, đương sự lại cố tình là một tên không biết biểu đạt tình cảm của mình, nên ta đành phải tự thân xuất mã(*) thôi. Suy nghĩ của ta đình chỉ trong đôi môi nóng bỏng của Băng sơn nam........... …

—————————————

Ngày hôm sau, ta đi Âu phủ.

Vừa vào cửa, liền cảm giác không khí không bình thường.

Quả nhiên, sau khi được người hầu dẫn đến đại đường liền chứng minh được kết luận của ta. Hiện giờ ở chỗ đó có: Mắt đào hoa rõ ràng đang phẫn nộ, một đôi vợ chồng mười phần quý khí(khí chất cao quý), bọn họ chính vẻ mặt khinh bỉ trừng mắt với ta, còn có một nữ nhân mang thai, xem ra sắp lâm bồn, ánh mắt nàng nhìn ta có đánh giá cũng có ghen tị. Không cần phải nói, ta đã đoán được thân phận của những vị ở đây: lão gia cùng phu nhân của Âu gia, nữ tử xinh đẹp đang mang bầu là tiểu thiếp duy nhất của Mắt đào hoa, cũng là một danh kỹ—Liễu Như Mộng.

Mắt đào hoa vừa thấy ta, liền lập tức kéo ta, cùng đi ra ngoài.

“Trở về!!!!!” Âm thanh mười phần uy nghiêm này không phải của Âu lão gia thì của ai.

“Cha, mẹ, ta lặp lại lần nữa: ta. chỉ. muốn. duy. nhất. người. này!!” Mắt đào hoa âm thanh kiên định làm lòng ta xuất hiện một dòng nước ấm áp.

“Vậy còn Như Mộng thì sao?! Là nam nhân, nên phụ trách trách nhiệm của mình. Nàng mang trong mình cốt nhục của ngươi, là cháu của ta a ~~!! Ngươi liền nhẫn tâm vứt bỏ bọn họ, vứt bỏ tất cả tiểu thiếp của mình, rồi cùng với con hồ ly tinh kia à??! Hắn mê hoặc ngươi như vậy, nhất định là vì tiền của ngươi thôi! Dương nhi, ngươi tỉnh lại đi!” Âu phu nhân cũng phát biểu.

“Không được nói hắn là hồ ly tinh!!! Mẹ, trách nhiệm của ta, ta sẽ phụ trách, ta có thể cho bọn họ cuộc sống tốt nhất, còn......”

“Đối với một nữ nhân! Ta chỉ muốn một gia đình hạnh phúc, ta muốn tình yêu của chồng mình a ~~~~~~~” Liễu Như Mộng kêu to.

“............ Ngoại trừ, tình yêu của ta.” Mắt đào hoa nhìn thẳng nàng, làm cho nàng ý thức rõ ràng quyết tâm của hắn.

Thật lâu sau, Liễu Như Mộng rốt cục tuyệt vọng.”Cáp, ha ha ha...... Không có tình yêu của ngươi, ta sống ở nơi này còn có ý nghĩa gì!!! Đứa nhỏ trong bụng ta có ý nghĩa gì!!!???!!!! Ta............ Ta............” Nàng đột nhiên khốn khổ ngã xuống, khiến mọi người giật mình ngây người. Âu phu nhân nhận ra tình huống trước, nàng quá sợ hãi nói: “Như Mộng! Nàng sắp sinh non, nàng sắp sinh!!!!”

Mọi người luống cuống tay chân mà đem Liễu Như Mộng đưa vào phòng, quản gia cũng vội vội vàng vàng gọi bà đỡ đến, tiếp theo, múc nước nấu nước, toàn bộ quý phủ rối loạn thành một đống.

Ta cùng Mắt đào hoa chính là lẳng lặng nhìn mọi chuyện tiếp diễn. Hắn không hề động, ta cũng không động. Hắn nhìn mặt ta không thấy biểu tình gì, mà ta cũng nhìn không ra hắn hiện tại suy nghĩ cái gì.

“Dương nhi! Ngươi còn sửng sờ ở đây làm gì??!! Như Mộng sắp sinh, ngươi thờ ơ như vậy là sao??” Cái lổ tai truyền đến âm thanh lo lắng lẫn phẫn nộ của Âu lão gia.

Ai ngờ, Mắt đào hoa lại lôi kéo cùng ta ra ngoài. Ta dừng lại, không cho chúng ta tiếp tục đi nữa. Hắn quay đầu nghi hoặc nhìn ta. Ta mỉm cười: “Đó là trách nhiệm của ngươi.” rồi kéo tay mình ra, tiếp tục nói: “Là một nam nhân, liền trở về cho ta. Khi mọi chuyện xử lý xong hết thì hãy đến tìm ta.”

Dứt lời, ta không chút nào lưu luyến rời đi. Mà Mắt đào hoa lần này cũng không đuổi theo nữa.