Một
bóng đen xuất hiện phía sau nàng không một tiếng động.
“Cô
nương đã ngủ cả ngày, có gì khó chịu sao?”
Tạ Hoài
Mân căng thẳng, vội nói: “Không có gì… Chỉ là mệt mỏi thôi.”
Người
áo đen kia lại nói: “Thư tháng này của cô nương đã chậm năm ngày rồi.”
Chuyện
này thì Tạ Hoài Mân đã có chuẩn bị: “Đã viết xong rồi, trên bàn trong phòng
tôi.”
Người
áo đen kia xoay người định đi, Tạ Hoài Mân gọi anh ta lại: “Vị đại ca này, các
huynh… tôi nghe nói ở nhà, phía Đông vừa đánh thắng trận, hai tháng nay chủ
thượng của các huynh vẫn luôn bận rộn việc này đúng không?”
Người áo
đen gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Tạ Hoài
Mân suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy, đại nhân của các huynh có nói chuyện dịch
chuột cho chủ thượng biết không?”
Người
áo đen lập tức có chút ngập ngừng.
Tạ Hoài
Mân cười, cũng không để ý. Với những gì nàng hiểu về Tống Tử Kính, anh ta sẽ
không có thể nào mạo hiểm làm rối loạn sự tập trung của Tiêu Huyên trong thời
khắc then chốt này, khiến bản thân Tiêu Huyên lâm vào nguy hiểm.
Nàng
trở về phòng đóng cửa lại.
Trong
phòng rất yên lặng, nàng có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của mình. Nàng giơ
tay phải lên, ngón tay chạm vào mạch bên tay trái.
“Tỷ!”
Giọng nói tràn đầy sức sống của Liên Thành từ bên ngoài truyền vào: “Tỷ ở đâu
rồi? Đệ sắp chết đói rồi! Hôm nay chúng ta ăn gì?”
Tạ Hoài
Mân hít sâu một hơi, nét mặt lộ ra một nụ cười bình thường, xoay người mở rộng
cửa bước ra ngoài.
Trong
hoàng cung Ly quốc, điện Vĩnh Hòa, Vũ Văn Dịch tựa người trên tháp, dưới chân
là một tấm thảm bông mềm mại, trên hai chiếc bàn trà bên cạnh là những chồng tấu
chương cao ngất cùng một chén canh mộc nhĩ đã không còn hơi nóng. Hắn đọc một
quyển lại một quyển, cây bút đỏ son tinh tế nhanh chóng phê chuẩn, vẻ mặt vô
cùng nghiêm túc, chăm chú.
Tuy đã
là giữa hè nhưng trong điện Vĩnh Hòa vẫn rất mát mẻ, lúc nào cũng có gió mát từ
ngoài cửa sổ thổi vào. Sau giờ ngọ, hoàng cung đặc biệt yên lặng, Thường Hỉ
tuổi đã cao, ngồi bên cột nhà ngủ gà ngủ gật.
Vũ Văn
Dịch nhẹ nhàng rời khỏi tháp, không quấy rầy ông ta, tự mình đi về phía căn
phòng bên cạnh.
Đẩy ra
cánh cửa khép hờ, một mùi thuốc quen thuộc nhẹ nhàng bay ra.
Trong
phòng bày một chiếc bếp lò nhỏ, phía trên đang đun một nồi thuốc. Người vốn nên
trông bếp nay không có ở bên cạnh.
Vũ Văn
Dịch rất nhanh tìm được bóng nàng trên tháp, phía sau tấm mành.
Tạ Hoài
Mân nằm nghiêng, đầu tựa vào đệm dựa, đôi mắt nhắm chặt. Vũ Văn Dịch đến gần,
thấy dưới mắt nàng có một quầng thâm, hắn không khỏi nhíu mày.
Nàng
gầy hơn nhiều so với trước, cằm hơi nhọn, hốc mắt hõm sâu, sắc mặt cũng là màu
vàng vọt, không có cảm giác khỏe mạnh.
Trước
đây, tuy nàng không thật sự khỏe khoắn, nhưng sắc mặt vẫn luôn hồng hào.
Đôi
lông mày của Vũ Văn Dịch càng nhíu chặt.
Vì quá
mệt mỏi chăng?
Vì giúp
nạn thiên tai, chống đỡ dịch chuột, nàng đã phải làm việc vất vả hơn hai tháng,
một đường bôn ba lên phía Bắc, trở về không kịp nghỉ ngơi đã phải trị liệu tật
ở chân cho hắn. Dù thân thể có làm bằng sắt cũng không chịu được công việc vất
vả như vậy.
Thái
giám quản sự trực ban nhẹ chân bước vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy còn tưởng
hoàng đế nổi giận, vội vàng muốn tiến lên gọi Tạ đại phu tỉnh dậy.
Vũ Văn
Dịch dùng một tay túm ông ta lại. Công công quản sự sợ đến mức quỳ rạp trên mặt
đất.
Vũ Văn
Dịch hạ giọng nói: “Ngươi, đi lấy một tấm chăn tới đây.”
Công
công vội vàng làm theo, nâng một tấm chăn trở về, sau đó nhìn thấy một màn suýt
chút nữa khiến ông ta rơi tròng mắt ra ngoài.
Ly đế
đang quỳ một chân trước tháp, cẩn thận cởi giầy cho Tạ Hoài Mân. Sau đó, hắn
nhận lấy chiếc chăn từ tay công công, nhẹ nhàng đắp lên người nàng. Khi chạm
tới bàn tay lạnh lẽo của Tạ Hoài Mân, lông mày hắn nhíu lại càng chặt.
Công
công vẫn còn lo lắng, chợt nghe hoàng đế sai bảo: “Bưng dược ra ngoài, nhẹ
nhàng một chút. Tìm một người lại đây, chờ nàng tỉnh lại rồi hầu hạ cho tốt.”
Công
công vội vàng gật đầu.
Vũ Văn
Dịch dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tạ Hoài Mân một lát rồi mới đi ra ngoài.
Thường
Hỉ đã tỉnh lại, chờ bên ngoài. Vũ Văn Dịch nói với ông ta: “Chờ Tạ đại phu tỉnh
lại nói với nàng, trẫm cho nàng nghỉ mười ngày, bảo nàng ở nhà nghỉ ngơi cho
tốt, điều trị thân thể.”
Thường
Hỉ vội vàng đáp lời.
Vũ Văn
Dịch lại nghĩ đến chuyện khác: “Nhân sâm phụ vương để lại, chọn một cây trăm
năm đưa cho Tạ đại phu bồi bổ.”
Thường
Hỉ thoáng sửng sốt, rồi lại lập tức đáp lời.
Tạ Hoài
Mân ngủ thẳng đến lúc mặt trời ngả về Tây mới tỉnh lại. Nàng cảm thấy toàn thân
không còn một chút sức lực, cơ thể đau nhức, giống như vừa chạy ma-ra-tông. Tay
chân tuy lạnh lẽo nhưng chỉ cần cử động mạnh một chút là toàn thân đổ mồ hôi,
đầu óc choáng váng.
Thật sự
không ổn.
Nàng ôm
đầu xuống giường đi giày.
Đi
giày?
Tạ đại
phu tỉnh táo lại, nhìn giày, nhìn chăn, lại nhìn căn phòng trống trơn.
Cung nữ
canh giữ ngoài cửa nghe được bên trong có tiếng động, đang định mở cửa thì một
người từ trong vọt ra.
“Dược
đâu? Bếp lò đâu?”
Cung nữ
vội vàng ngăn nàng lại: “Tạ đại phu, dược đã sắc xong rồi. Bệ hạ cũng đã dùng
rồi!”
“Bệ hạ
đâu?”
“Có lẽ
bệ hạ đang dùng bữa.” Cung nữ cười nói: “Ngài cũng không nhìn xem giờ là lúc
nào rồi.”
Lúc này
Tạ Hoài Mân mới để ý đến quang cảnh hoàng hôn bên ngoài, nhất thời há hốc mồm.
Lại là một giấc ngủ thật dài.
Cung nữ
cười mang theo vẻ lấy lòng: “Tạ đại phu ngủ có ngon không? Bệ hạ phân phó không
được làm phiền ngài, còn nói chờ ngài tỉnh cho ngài nghỉ mười ngày. A, đúng
rồi! Bệ hạ còn ban thưởng cho ngài một cây nhân sâm nữa!”
Tạ Hoài
Mân nhìn cây nhân sâm mập mạp kia, cười vô cùng cứng nhắc.
Cung nữ
dùng ngữ khí quái dị nói: “Chúc mừng Tạ đại phu!”
Tạ Hoài
Mân buồn bực: “Chúc cái gì mừng?”
Cung nữ
kia chỉ cười không đáp, vẻ mặt như “ngài đã biết rồi còn hỏi”, vô cùng bát
quái. Tạ Hoài Mân không khỏi lại toát mồ hôi lạnh.
Nàng
bất đắc dĩ dùng một tay đỡ trán.
Aiz,
đầu lại càng đau rồi.
Lúc
này, ở xa xôi vạn dặm, trong hoàng cung Tề quốc, Vinh Khôn đang bước qua cánh
cửa cao cao, đi vào tẩm cung của hoàng đế. Tiêu Huyên dựa người trên tháp, đầu
buộc một chiếc khăn bằng vải bông kiểu truyền thống nhìn rất ngốc, đắp một
chiếc chăn mỏng, tấu chương bày đầy trên tháp. Hắn đang đọc tấu chương, thỉnh
thoảng lại sụt sịt một tiếng, ho khan hai tiếng, sau đó lại uống một ngụm trà
lạnh. Sắc mặt hắn vì nóng sốt mà đỏ hồng, vẻ mặt uể oải chảy dài.
Vinh
Khôn lắc đầu.
Trận
cảm này tới cũng thật kỳ quái, tối đi ngủ còn yên lành, sáng thức dậy đã khô
họng ho khan. Thái y mở đơn thuốc đã nhiều ngày mà hiệu quả còn rất chậm. Hoàng
đế cần chính quá mức, khuyên thế nào cũng không chịu nghỉ ngơi. Tháng này thư
của hoàng hậu lại đến muộn, mấy ngày nay động một cái là hoàng đế lại nổi trận
lôi đình, ngay cả nóng sốt cũng lập đi lập lại nhiều lần không lùi.
Tiêu
Huyên ngẩng đầu liếc nhìn ông ta một cái, hé miệng nói, có điều âm thanh khàn
khàn vô cùng: “Chuyện gì?”
Vinh
Khôn nói: “Bình Dao hầu thế tử đã đến ạ.”
“Văn
Hạo tới rồi?” Hai mắt Tiêu Huyên sáng ngời, vẻ lạnh lùng trên mặt tan biến:
“Mau truyền! Mau truyền!” Nói đoạn lập tức nhảy xuống tháp.
Trịnh
Văn Hạo nghiễm nhiên đã trưởng thành ngẩng đầu bước vào, vừa định khom người
hành lễ đã bị Tiêu Huyên nâng dậy, kéo ngồi xuống ghế.
“Người
một nhà, đừng khách khí làm gì.” Tiêu Huyên hăng hái bừng bừng kéo cậu ta cẩn
thận xem xét: “Thay đổi thật nhiều, không hổ là người đã có gia đình. Bệnh của
cha đệ có khá hơn chút nào không?”
Trịnh
Văn Hạo bị khen tới mức xấu hổ: “Tạ bệ hạ quan tâm, gia phụ dùng dược của bệ hạ
đưa tới, suốt mùa xuân chưa từng tái phát bệnh cũ.”
Tiêu
Huyên gật đầu: “Dược chế tốt ta sẽ sai người đưa tới. Đó đều do hoàng hậu
phối.”
“Thần
tạ long ân của hoàng hậu.” Trịnh Văn Hạo lập tức nói.
“Văn
Hạo đã có gia đình rồi quả nhiên không giống xưa.” Tiêu Huyên vô cùng tự hào
nhìn cậu em vợ: “Nếu tỷ tỷ đệ còn ở trên đời, nhìn thấy đệ như bây giờ nhất
định cũng sẽ vô cùng vui mừng.”
Trịnh
Văn Hạo có chút thương cảm: “Thần cũng rất nhớ thương tỷ tỷ.”
Tiêu
Huyên vỗ vai cậu ta, cười nói: “Nghe nói phu nhân đệ xuất thân thư pháp thế
gia, thông thư pháp tường hội họa, sở trường vẽ tranh màu. Thế nào, có nhỏ được
vài giọt mực vào cái đầu chỉ biết đến cưỡi ngựa cầm thương của đệ không?”
Trịnh
Văn Hạo có chút xấu hổ: “Thần là người cẩu thả, may mắn lấy được vợ hiền như
vậy, có điểm giống như hoa nhài cắm bãi phân trâu.” Nói dứt lời, trên mặt Trịnh
Văn Hạo lại nở nụ cười vô cùng dịu dàng.
Tiêu
Huyên nhìn gương mặt tràn ngập hạnh phúc của cậu ta, không khỏi ngưỡng mộ.
Sớm
chiều ở cung, ái ân làm bạn, nói thì đơn giản, làm được lại thật khó.
Cổ họng
lại ngứa, Tiêu Huyên cúi đầu ho mạnh vài tiếng.
Trịnh
Văn Hạo quan tâm nói: “Bệ hạ phải bảo trọng thân thể, cả nước nay hoàn toàn
phải dựa vào bệ hạ.”
Tiêu
Huyên cười cười không để ý, chỉ nói: “Bệnh nhẹ thôi, không sao.”
“Bệnh
nhẹ không trị dễ thành họa lớn. Nghe nói hai tháng trước Ly quốc xảy ra dịch
chuột, cũng từ một ôn dịch bình thường chuyển biến xấu…”
Chén
ngọc rơi xuống mặt đất nát bấy, những mảnh nhỏ trong suốt giống như được trải
một tầng bạc bột.
Vinh
Khôn nghe tiếng vội vã chạy vào, nhìn thấy Tiêu Huyên, chỉ cảm thấy một luồng
khí lạnh từ lòng bàn chân tràn lên, không khỏi rùng mình một cái.
“Đi
gọi…” Tiêu Huyên dùng giọng nói lạnh như tuyết chín vạn năm nói: “Đi gọi Tống
Tử Kính đến đây cho ta!”
Tống Tử
Kính sửa sang lại y phục, trong ánh mắt khiếp sợ run run của chúng cung nhân,
ung dung đi vào đại điện, quỳ xuống trước bóng người đang chắp tay sau lưng
kia.
Một thứ
gì đó đập thật mạnh tới trước mặt hắn – chính là hồ sơ về nạn dịch chuột ở Ly
quốc được điều tới từ bộ tình báo.
“Giỏi
lắm! Tống Tử Kính, ngươi giỏi lắm!” Tiêu Huyên tức giận tới mức tự nở nụ cười,
hai mắt đỏ sậm.
Tống Tử
Kính không hề ngạc nhiên. Hắn đã biết sẽ có một ngày thế này. Tiêu Huyên không
đập thẳng đồ vật lên người hắn đã là may mắn rồi.
Trịnh
Văn Hạo đã sớm tránh đi, trong điện rộng lớn như vậy chỉ có quân thần hai
người. Giọng nói vì bệnh mà trở nên khàn khàn thô ráp của Tiêu Huyên không
ngừng vang vọng trong đại điện, chấn động màng nhĩ của Tống Tử Kính.
“Ngươi
làm như vậy, bảo ta sau này làm thế nào có thể tin ngươi? Bảo các đại thần làm
thế nào nhìn ngươi! Ngươi… Ngươi dám!”
“Bệ
hạ!” Tống Tử Kính không nhanh không chậm nói: “Hoàng hậu thật sự bình yên vô
sự, ngài hãy yên tâm!”
Những
lời này giống như đổ thêm dầu vào lửa, Tiêu Huyên tức giận đến mức toàn thân
run run, tiến lên chỉ vào mũi hắn: “Được lắm! Được lắm! Nếu nàng xảy ra chuyện
gì không hay, ngươi định giấu giếm thế nào?”
Tống Tử
Kính bình tĩnh đáp: “Thần tuyệt đối không có lòng bất trung. Nếu hoàng hậu gặp
phải bất trắc, thần xin dùng mạng chịu phạt.”
“Ngươi
chết nàng có thể trở về hay sao?” Tiêu Huyên gạt phăng những thứ trên bàn xuống
đất. Vinh Khôn canh giữ ngoài cửa run rẩy hoảng sợ, ông ta hiển nhiên cảm nhận
được rằng cơn giận này của hoàng đế không giống bất cứ cơn giận nào trước kia.
“Một
việc lớn như vậy mà ta thật sự không nghe được một chút tin tức! Ngươi dám che
giấu ta đến mức như vậy!”
Đến mức
như vậy…. Đến mức như vậy…. Đến mức như vậy….
Âm
thành này lớn đến mức gần như lật tung cả nóc nhà lên. Tiêu Huyên dùng quá
nhiều sức, cổ họng không chịu nổi, lại che miệng không ngừng ho khan. Vinh Khôn
vội vã chạy vào bưng trà cho hắn, lại bị hắn thô bạo đẩy ra.
Sắc mặt
Tống Tử Kính vẫn như trước, bình tĩnh trấn định đến mức giống như lúc này chỉ
là báo cáo công việc thường kỳ mà thôi. Tiêu Huyên nhất thời không mắng được
lời nào nặng nề hơn, chỉ có thể uống từng ngụm trà lớn mới miễn cưỡng kiềm chế
lửa giận.
Tống Tử
Kính nhìn hắn mặt đỏ tía tai, hai mắt đỏ rực, cuối cùng phải thở dài một hơi.
“Thần
làm vậy tuy vì không muốn bệ hạ phân tâm trước trận chiến Đông Hải. Nhưng tội
này ảnh hưởng nặng nề, thần hy vọng bệ hạ trách phạt để phục chúng.”
Tiêu
Huyên nghe vậy, huyết khí dâng lên, đầu choáng váng đến mức gần như không đứng
vững được, không khỏi chống tay lên góc bàn.
Tức
giận, kinh ngạc, sợ hãi, tràn ra từ trong lòng hắn, giận Tống Tử Kính biết mà
không báo, lại hận xảy ra chuyện như vậy mà không thể tước quyền của Tống Tử
Kính, cũng không thể để Tống Tử Kính rời đi, sợ vì không biết tình huống hiện
tại của Tạ Chiêu Hoa thế nào, trong lòng rối như tơ vò.
“Phạt?”
Tiêu Huyên đè xuống lửa giận, cười lạnh: “Từ hôm nay, thủ hạ của ngươi ở bộ
tình báo chuyển giao cho Hàn Diên Vũ. Chờ ta đón nàng về rồi lại thương lượng
xem xử trí ngươi thế nào!”
Lúc này
Tống Tử Kính mới lộ vẻ kinh ngạc: “Bệ hạ muốn đi đón nàng? “Thiên kim chi tử
bất tọa thùy đường”*, vua một nước không bôn ba dị quốc, người dân một nước…”
*
Thiên tử không ngồi trên công đường xử án, “thùy đường” cũng được hiểu là hoàn
cảnh nguy hiểm.
Thế
nhưng Tiêu Huyên đã ra khỏi đại hiện, bóng lưng biến mất trong ánh nắng chói
chang bên ngoài trong nháy mắt.
Tống Tử
Kính nhíu mày lắc đầu, giờ tay áo lau mồ hôi trên chóp mũi.
Thế
nhưng cuối cùng Tiêu Huyên vẫn không thể tới Ly quốc.
Một
phong mật báo tức tốc đưa vào kinh, giao lên tay hắn: Thuận Thiên vương của
nước chư hầu Trương gia, Trương Vĩ Văn, đột nhiên qua đời.
Có
người truyền miệng rằng, Trương vương gia đột nhiên muốn ăn một loại bánh trôi
nhân thịt. Vì vậy đầu bếp tốn bao công sức nghiên cứu làm ra nhiều loại bưng
lên, vương phi dùng bàn tay ngọc thon nhỏ đút cho hắn ăn. Kết quả là một chiếc
bánh trôi không vào hết trong dạ dày mà mắc ở khí quản. Mọi người luống cuống
tay chân một phen vẫn không cứu được hắn. Trương vương gia cứ vậy kéo thân thể
tuy còn trẻ nhưng vì ngập trong tửu sắc mà hơi mập ra, rời khỏi thế gian còn
khiến hắn vô hạn lưu luyến này.
Con
trai của Trương Vĩ Văn năm nay năm tuổi, tình báo viết thằng bé thật thà chất
phác. Tuy Tiêu Huyên cho phép nó thừa kế vương vị của cha nhưng lập tức lại ban
bố một đạo thánh chỉ, phong con trai trưởng của Trương Vĩ Dân làm An Nam vương,
con gái thứ hai thành Bình Nam quận chúa, Thuận Thiên lập tức chia ra làm ba.
Việc
này vừa xử lý xong, Tạ Mạch Dương lại dâng lên một quyển tấu chương.
Hắn đã
đến nơi nhậm chức, bắt đầu bắt tay vào ổn định cho dân chúng vì hải chiến mà
không chốn yên thân, bởi vì liên quan đến thế lực đã tan rã của Lục gia, rất
nhiều chuyện cần sự điều hành từ trung ương. Mà chuyện chuyển đổi từ trồng lúa
sang nuôi tằm lại vì Lục gia âm thầm phá hoại nên sinh ra rất nhiều đường rẽ,
Tiêu Huyên lại phải phái hai quan viên đắc lực xuống dưới trợ giúp Tạ Mạch
Dương.
Đông
quân về cơ bản đã bị Tiêu Huyên nắm giữ trong tay, nhưng vẫn còn những tướng
lĩnh nhớ chủ cũ, thậm chí còn gây kích động trong quân. Tiêu Huyên hạ lệnh đanh
thép, nên trục xuất, nên chém giết, đều không chút lưu tình.
Thanh
lọc một phen, hướng lãnh đạo trong quân đội đã vô cùng rõ ràng, quyền thế thu
về đâu ai ai cũng có thể nhìn thấy, văn nhân lại được thể viết không ít văn
chương hủ thi, châm chọc triều chính, tiện thể tự bi ai vì có tài mà không gặp
thời thế. Tiêu Huyên mắt điếc tai ngơ, chỉ coi như bọn họ đang xả khí thải.
Hoàng
đế dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, chính quyền quốc gia thống nhất, quân quyền
thu về một mối, tới mùa thu năm ấy, mùa thu hoạch lương thực, dân chúng chuyển
sang nuôi tằm cũng thu được lời. Khóa khoa cử mới chọn ra được một nhóm người
tài, mậu dịch ven biển cũng vì sự phát triển của tơ lụa mà bắt đầu náo nhiệt.
Lục gia
liên tiếp chịu nhiều lần đả kích, đã tổn thương nguyên khí. Tiêu Huyên lại
không như nhiều người suy đoán, không hề đuổi tận giết tuyệt bọn họ.
Hoàng
đế nói, Lục quốc công năm đó lên ngựa vung đao vì trẫm giành lấy thiên hạ, quý
phi lo liệu chuyện hậu cung vất vả, không thể vì con cháu trong tộc bất nghĩa
mà phủ định toàn bộ.
Lời tuy
nói vậy, nhưng sự suy tàn của Lục gia và sự vùng lên của Tạ gia đã không gì có
thể che giấu được. Có điều, Tiêu Huyên nhận được bài học, không để Tạ gia giao
thiệp với quân quyền, trong chính sự cũng dùng Dương gia để giữ thế cân bằng.
Thế nhân nói, nếu hoàng hậu còn chưa sinh con nối dòng, chỉ sợ đường của Tạ gia
cũng không dài.
Đợi đến
khi Tiêu Huyên cuối cùng cũng có chút thời gian thảnh thơi, mùa nóng đã gần
trôi qua. Mấy tháng nay, thư của Tạ Chiêu Hoa thật ra không hề gián đoạn. Nàng
chưa từng đề cập tới chuyện mình xuống phía Nam giúp nạn thiên tai, chứ đừng
nói đến dịch chuột. Hầu hết nàng chỉ nhắc đến cuộc sống như cá gặp nước của
mình tại thái y giám, sách đã viết sắp xong, lại học được món ăn gì mới, quen
thêm được ai. Cuộc sống thật ra vô cùng yên ả, nói chung là thái bình khôn
xiết, khiến Tiêu Huyên nhìn mà vừa tức giận, vừa lo lắng lại vừa ghen tỵ.
Đương
nhiên, nàng cũng nhắc tới Ly đế Vũ Văn Dịch.
“Em
được triệu tập làm thái y thị quan, mỗi ngày phải đi thỉnh an, bắt mạch cho
hoàng đế. Ly đế vô cùng cần chính, mỗi ngày hở ra một cái là lại xử lý công
văn. Em đã sắp xếp một thời gian biểu nghỉ ngơi và làm việc điều độ, nhưng
không dám đưa cho anh ta thực hiện. Em giao lại nó cho chàng, chàng theo đấy mà
thực hiện đi!
Ly đế
này vô cùng ký quái, rõ ràng là tướng mạo đường đường, vô cùng xuất chúng, lại
là vua một nước mà không có hậu cung. Em cũng không rõ anh ta có vợ bé làm ấm
giường hay không nữa. Nhưng với trình độ cần chính của anh ta, ước chừng với
khoảng thời gian mỗi ngày, ngủ còn chẳng kịp nữa là.”
Tiêu
Huyên thấy vậy cũng không biết nên khóc hay nên cười.
“Thật
ra em nghe nói tuy anh ta có tiếng khắc thê, thế nhưng vẫn có vô số con gái quý
tộc ái mộ anh ta, không có ai mê tín dị đoan, một lòng muốn gả vào làm đá kê
chân. Hôm ấy có tiệc ngắm trăng, hoàng thân quốc thích tụ hết vào một chỗ, em
là đại phu, ở bên đợi lệnh, chỉ thấy mấy cô nương kia trang điểm vô cùng xinh
đẹp. Đột nhiên em lại nhớ tới chàng khi đó. Nghe nói Liễu Minh Châu đã làm mẹ
trẻ con rồi phải không? Mã tiểu thư kia cũng gả cho người rồi?
Lúc đó
chàng nói, bọn họ không bằng em. Giờ thì sao? Vẫn là suy nghĩ đó không thay đổi
đấy chứ?”
Tiêu
Huyên hừ một tiếng, mang theo chút yêu chiều, cười tiếp tục đọc.
“Trời
vào thu rồi, thời tiết bên này lạnh tương đối nhanh. Mấy ngày nay em thấy khí
trời dần dần chuyển sang khô mát, lá cây cũng lần lượt thay màu, chim chóc
trong sân nhà em bắt đầu bay về phía Nam, em nhất thời cảm thấy một sự ưu thương
của thời gian trôi đi cực nhanh mà không bao giờ quay trở lại.
A
Huyên, em rất nhớ chàng. Thật ra em đã hiểu ra một chuyện, hạnh phúc lớn nhất
chính là có thể làm bạn bên người mình yêu. Đây cũng là lý do vì sao ba năm nay
em tìm kiếm khắp chốn mà vẫn cảm thấy trong lòng thiếu một góc rất lớn.
Em yêu
chàng, chưa từng thay đổi, bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, bất kể còn sống hay
đã chết. Em không ngừng hồi tưởng lại những năm tháng ngây thơ, vui sướng mà
chúng ta đã cùng nhau trải qua. Đúng vậy, chỉ cần có thể ở bên chàng, em nguyện
dùng những gì cuộc sống đã ban tặng để lấy đủ dũng khí đối mặt với tất cả. Hy
vọng chàng có thể chia cho em một chút dũng khí, hy vọng em có thể nhìn chàng
nhiều thêm một lần.”
Tiêu
Huyên nhíu mày. Sự bi quan và quyến luyến hiện lên dưới nét bút lông khiến lòng
hắn bất an.
Hắn
buông lá thư xuống, gọi Vinh Khôn: “Ngươi đi gọi Hàn tiểu hầu gia tới… Gọi cả
Tống đại nhân tới.”
Vinh
Khôn đi ra ngoài, chỉ một lúc sau đã quay về.
“Nhanh
như vậy?”
“Bệ
hạ.” Nét mặt già nua của Vinh Khôn hiện lên vẻ khó xử: “Chuyện này…. Aiz! Bệ
hạ, trong phủ Lục quốc công phái người đến, nói quốc công, nửa giờ trước, đã
mất rồi.”
Tiêu
Huyên kinh ngạc đứng lên.
Một lúc
lâu sau mới hỏi: “Lục quý phi đâu?”
“Nương
nương đang chờ trước điện.”
“Nàng
tới rồi?”
“Vâng.”
Tiêu
Huyên khẽ thở dài một tiếng: “Truyền nàng vào đi.”
Lục
Dĩnh Chi không mặc trang phục đỏ như trước, bộ đồ tang trắng toát đặc biệt gai
mắt. Nét mặt nàng cứng nhắc đến mức giống như đeo một chiếc mặt nạ, dung nhan
tinh xảo không có một chút sức sống, chỉ có ưu thương và tuyệt vọng trong mắt
mới khiến nàng giống một người còn sống.
Tiêu
Huyên nhìn nàng, năm đó mới gặp gỡ, nàng là một người tràn ngập sức sống, một
cô gái nhiệt tình giỏi giang, luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn theo bóng dáng
hắn. Đối với phái nam với lòng tự trọng rất lớn mà nói, đó là một sự thỏa mãn
rất lớn. Một cô gái tràn đầy nhiệt huyết như vậy, vì sao lại biến thành một
người cứng nhắc, ai oán, tâm cơ thâm trầm thế này?
Hậu
cung này quá đáng sợ, chẳng trách năm đó Chiêu Hoa nàng nhất định phải rời khỏi
đây.
Tiêu
Huyên thở dài một hơi.
Lục
Dĩnh Chi giật giật thân mình, cúi đầu.
“Bệ
hạ.” Giọng nói của nàng giống như một vũng nước đọng: “Gia phụ đã mất.”
Giọng
nói của Tiêu Huyên vô cùng thỏa đáng, biểu hiện sự thương tiếc và đau buồn của
hắn: “Trẫm cũng vừa mới biết, nghe nói mất trong giấc ngủ, vô cùng an tường.
Lão nhân gia tuổi tác đã cao, ra đi lúc này có lẽ không còn gì nuối tiếc. Quý
phi hãy cố nén bi thương.”
Lục
Dĩnh Chi nhíu mày như bị đâm một cái, bỗng thong thả, nhã nhặn quỳ gối trên mặt
đất.
Tiêu
Huyên khó hiểu xoay người đỡ nàng: “Quý phi làm gì vậy? Nếu ngươi có yêu cầu gì
cứ nói, trẫm đương nhiên sẽ đáp ứng.”
Lục
Dĩnh Chi cười như khóc: “Bệ hạ, thiếp thân tới cũng để chúc mừng bệ hạ.”
Tiêu
Huyên nghi hoặc: “Chúc mừng cái gì?”
Lục
Dĩnh Chi mạnh mẽ ngẩng đầu lên: “Chúc mừng bệ hạ cuối cùng cũng dứt bỏ được một
mối họa lớn!”
Tiêu
Huyên bất giấc buông bàn tay đang đỡ nàng ra.
Gương
mặt tràn ngập bi thương, ai oán và châm chọc của Lục Dĩnh Chi tái nhợt đến mức
vô cùng gai mắt.