Tiêu
Huyên gật đầu, sau đó đi về phía thư phòng. Tống Tử Kính cùng Vinh Khôn liếc
nhìn nhau rồi đi theo.
Xung
quanh là giá sách cao vô cùng, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy bóng tối. Bóng dáng
thon dài của hoàng đế trẻ tuổi của Tề quốc bị ánh nến mờ ảo chiếu lên tầng tầng
lớp lớp sách.
Vinh
Khôn thở dài một tiếng thật khẽ. Lại một đêm nữa không ngủ. Cứ mỗi lần trước
khi thư tới mấy ngày, cả ngày bệ hạ tâm thần không yên, những lúc rảnh rỗi
thường thích dựa cửa sổ, nhìn về một hướng không xác định. Tháng trước, thư tới
chậm mười ngày, bệ hạ thật sự nóng ruột đến phát điên, toàn bộ hậu cung và
triều đình đều cảm nhận được sự áp lực có thể bùng nổ bất cứ lúc nào của hoàng
đế. Sau rồi thư đến, các cung nhân và đại thần đều thở phào nhẹ nhõm một hơi từ
tận đáy lòng.
Tiêu
Huyên mở một ngăn tủ trên giá sách, lấy ra một hộp gỗ đàn hương tinh xảo. Vẻ
mặt cũng theo đó mà ôn hòa, mềm mại hơn, sâu trong đáy mắt lóe lên những đốm
sáng nhỏ màu bạc, giống như sao trên trời đêm.
Hắn cúi
đầu dùng đầu ngón tay vẽ theo những hoa văn trên chiếc hộp, động tác dịu dàng
đến mức giống như đang vuốt ve gương mặt người yêu, trân trọng, yêu thương vô
hạn.
Một
bóng người màu đen nhoáng lên xuất hiện trong phòng, gật đầu với Tống Tử Kính
rồi quỳ gối phía sau Tiêu Huyên.
Tiêu
Huyên nâng tầm mắt nhìn người kia một cái, hỏi: “Nàng thế nào rồi?”
Nam tử
trả lời: “Nương nương mọi chuyện đều ổn, sắc mặt hồng hào, cuộc sống thoải mái,
công tác cũng không mệt nhọc.”
“Đứa bé
nàng nhận nuôi, các ngươi đã điều tra ra chưa?”
Nam tử
lấy ra một bức công văn từ trong người, dâng lên bằng hai tay: “Đứa trẻ đó đã
được điều tra, chứng thực là con trai của Trấn Bình đại tướng quân của Ly quốc,
Vân Tùng Linh.”
“Vân
Tùng Linh? Là đại tướng quân Ly quốc bảy năm trước vì một trận chiến bại bên bờ
Châu Giác mà bị trảm trước toàn quân?”
“Chính
là ông ta. Sau khi Vân tướng quân qua đời, Vân phu nhân và đứa con trai độc
nhất đột nhiên mất tích. Sau đó luôn ẩn cư ở nông thôn, quen biết với nương
nương. Tháng trước, kẻ thù đột nhiên tìm tới, sát hại Vân phu nhân, Vân công tử
trốn trong phòng nương nương mới thoát được một kiếp. Nương nương liền thu lưu
thằng bé.”
Tiêu
Huyên nở nụ cười, trong mắt hiện lên tình cảm nồng nàn: “Nàng vẫn thích lo
chuyện bao đồng.”
Nam tử
làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Sau khi tới Thanh Dương, nương nương
còn nhờ bằng hữu tìm cho đứa trẻ này một vị sư phụ, là kiếm sư số một Ly quốc,
Ôn Dương.”
“Ôn
Dương?” Tiêu Huyên coi như không xa lạ với cái tên này: “Ông ta danh tiếng hiển
hách như vậy, lại là người giang hồ tính cách quái gở, vì sao lại làm sư phụ
cho một thằng nhóc bình thường? Còn Ngô Thập Tam kia, ngươi đã điều tra ra
chưa?”
Đầu của
nam tử gần như vùi xuống đất: “Thuộc hạ làm việc bất lực, xin bệ hạ trách phạt!”
Tuy
Tiêu Huyên không vui nhưng cũng không quá tức giận. Hắn nhìn Tống Tử Kính nói:
“Các ngươi làm rất tốt. Ngô Thập Tam này lai lịch không tầm thường, cơ sở của
các ngươi ở Ly quốc còn chưa vững chắc, không tra được cũng không thể trách các
ngươi. Việc này ngược lại còn có thể thấy được một chuyện, hắn hiển nhiên không
phải một cậu ấm như bề ngoài.”
Tống Tử
Kính hỏi: “Bệ hạ nghĩ người này có thể tin được không?”
Tiêu
Huyên vuốt ve cái hộp trong tay: “Hoàng hậu tin tưởng hắn. Ta cũng sẽ cho hắn
một chút lòng tin.”
Tống Tử
Kính không nói gì nữa.
“Các
ngươi đều đi xuống đi.” Tiêu Huyên nói: “Vinh Khôn, trẫm ở đây nghỉ ngơi một
lát, tới giờ ngươi tới gọi trẫm.”
Khi các
thần tử đều đã lui ra ngoài, Tiêu Huyên nhẹ nhàng gạt cái khóa nhỏ bằng đồng
bên ngoài, mở nắp lên.
Trong
hộp đặt một sấp thư ngăn nắp, những bức thư nhỏ thể hiện rất rõ ràng từng
khoảng thời gian chúng được gửi đến. Từ phong thư đầu tiên, đến phong thư cuối
cùng của tháng trước, toàn bộ đều được gấp cẩn thận, xếp chồng lên nhau.
Tiêu
Huyên khép bức thư vừa nhận được theo nếp gấp lúc đầu, nhẹ nhàng đặt vào trong
hộp.
Khóe
miệng hắn vẫn mang theo nụ cười vui sướng, sự nghiêm khắc trong ánh mắt vừa rồi
đã không còn, vẻ mệt mỏi trên mặt cũng phai nhạt đi nhiều.
Hắn rút
ra phong thư đầu tiên. Giấy viết thư đã hơi ngả màu vàng, những cạnh gấp đã mòn
đi đáng kể, đó là dấu vết do thường xuyên mở ra đọc lại tạo thành.
Mở thư
ra, chữ viết rất nhỏ, xinh đẹp hiện ra trước mắt.
“A
Huyên:
Xin
lỗi.
Xin
hãy tha thứ cho em vì đã lặng lẽ ra đi, bởi vì em thật sự không biết phải đối
mặt với cảnh chia ly thế nào. Tất cả những gì chàng đã làm vì em, tất cả đều
khắc ghi trong tim em, mỗi một nhịp trái tim em đập lên là một lần nhắc nhở
chàng yêu em bao nhiêu, còn em cũng yêu chàng đến nhường nào. Rời khỏi chàng
đau đớn như lăng trì, em không đành lòng để chàng nhìn bóng dáng em đi xa, vậy
để em nhìn chàng đi cũng tốt.
Những
ngày ở bên chàng là những ngày đẹp như ở trên thiên đường. Mỗi khi nhớ lại, em
luôn cảm thấy tràn ngập biết ơn và hạnh phúc. Gặp được chàng là duyên phận cả
đời này của em. Sự chân thành tha thiết của chàng, sự trao tặng không vụ lợi
của chàng, sự khoan hồng và bao dung của chàng, là vật báu cả đời của em. Em
nguyện dùng tất cả để đáp lại tình cảm ấy, để cầm tay chàng, cùng chàng tới đầu
bạc răng long.
Tình
yêu của em, sự ra đi của em không phải một kết thúc, đó chỉ là một khởi đầu
hoàn toàn mới. Em bắt đầu một hành trình mới, chàng cũng bắt đầu con đường đế
vương của chàng. Em siết bao hy vọng có thể ở cạnh chàng, nhìn ngắm chàng, làm
bạn cùng chàng, có thể ngày ngày ôm lấy chàng. Nhưng nguyên tắc và sự ngang
bướng của em sẽ chỉ khiến chàng đau khổ, khó cả đôi đường. Em ra đi, để lại cho
cả hai chúng ta một không gian ngừng chân nghỉ tạm, để chúng ta tạm thời đặt
tình yêu sang một bên, bảo tồn nó, để thời gian dừng lại tại khoảng khắc trước
khi chia ly. Chàng, chấn chỉnh vương triều của chàng, chỉ huy binh sĩ của
chàng, xây dựng giang sơn của chàng. Em, tới những nơi mà em muốn tới, tìm hiểu
con người tập quán bốn phương, học tập tri thức y học, quen biết thêm nhiều
người, trải qua thêm nhiều chuyện. A Huyên, đều là tôi luyện và trưởng thành,
em tình nguyện học tập trong chốn non nước chứ không phải bị giam trong thâm
cung nội viện. Em chọn cách lùi một bước, nhường lại một khoảng không, chàng
không cần vì cân bằng lợi ích các bên mà sợ tổn thương em, còn em cũng không
cần dùng sự chối từ khiến chàng khó xử và đau khổ. Tình yêu cũng không cần lại
bị hao mòn, mọi người đều có thể thoải mái hít thở.
A
Huyên, tuy em bỏ lại chàng trong cung đình lạnh giá u ám, thế nhưng những ngày
ly biệt dù có vui sướng, thoải mái đến mức nào cũng không thể so với một chốc
lát được dựa vào chàng. Em hy vọng chàng có thể hiểu, em chưa hề rời khỏi
chàng. Mỗi một lần trái tim chàng nảy lên, mỗi một lần lồng ngực chàng rung
động, em đều có thể cảm nhận được. Xin đừng trách cứ quyết định này của em. Em
sẽ dùng thực tế chứng minh đây là một quyết định chính xác.
Hiện
giờ em đang trên đường xuống phía Nam, khí trời ấm áp hơn kinh thành một chút,
năm mới sắp tới, dân chúng ai ai cũng bận rộn chuẩn bị lễ mừng. Đại nghiệp vừa
định, chiến tranh vừa ngừng, trăm ngàn thứ hoang phế cần được tu sửa. Đối với
chàng mà nói, năm tới sẽ là một năm bận rộn không gì sánh được. Em thật tiếc vì
không thể ở bên cạnh chàng, xin chàng nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Để em
dùng đôi mắt này thay chàng nhìn ngắm thế giới, nhìn ngắm những nơi mà chàng
không nhìn tới được.
A
Huyên, em vĩnh viễn thuộc về vòng tay chàng.
Chiêu
Hoa tự.”
Tiêu
Huyên nhẹ nhàng vuốt ve bức thư, ngón tay vẽ lên nét chữ tinh tế. Hắn còn nhớ
trước đây hắn luôn chê chữ nàng xấu, nàng tức giận nói tại bút lông. Sau rồi
nàng tự tìm một loại bút lông chim, đổi sang loại giấy dày hơn, lập tức lưu
loát viết ra những nét bút xinh đẹp cho hắn xem.
Người
kia, bình thường nói năng luôn rất tùy tiện, hiếm khi nào lại viết được một bức
thư ngay ngắn, câu chữ có châm chước thế này.
Hắn đặt
bức thư về chỗ cũ, lại tùy ý rút một phong khác ra.
“A
Huyên, chàng có khỏe không?
Em
đã đến Hòa Thuận rồi, lãnh địa của tiểu triều đình nhà họ Trương.
So
ra, ở đây cũng không có gì khác với bên ngoài. Thuế thương mại hơi cao một
chút, thuế thành thị cũng vậy, cuộc sống của người dân ở cả thành thị và nông
thôn đều hết sức bình thường. Không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không
tốt. Nhưng nếu cứ tình trạng như vậy, Trương gia có thể duy trì được đến mười
năm hay không?
Quan
viên cơ sở mà Trương gia dùng, phần đông là từ nho sinh địa phương được đề bạt
lên. Những người này đọc đủ thứ thi thư, cổ hủ cứng nhắc, không biết cách linh
động, không có dã tâm cũng không có hoài bão. Em từng xem quan huyện ở đây phá
án, cơ bản là không cần nhìn cũng rõ ràng, vậy mà tên quan đó làm việc dài
dòng, hiệu suất lại chậm, hiệu quả càng không tốt, có vẻ như khi còn bé từng bị
lừa đá vào đầu…”
Tiêu
Huyên cười khẽ, tiếng cười vang vọng trong thư phòng trống trải, tăm tối.
Hắn lại
rút ra một bức thư khác.
“…
Trị bệnh cho bà cụ nhà họ Lý, được nhà bọn họ nhiệt tình giữ lại ở mấy ngày.
Hai công tử nhà họ Lý đều là người đọc sách, trong nhà thường có văn nhân tụ
tập, hôm thì hội thơ, hôm thì hội nhậu. Mấy cậu thanh niên làm thơ, công kích
tình hình chính trị đương thời, lược bỏ những từ ngữ rườm rà, nghe ra lại có
thêm nhiều hiểu biết chính xác. Xem ra người ta nói Giang Tây nổi danh thư lễ
cũng không phải nói bừa. Mấy năm nay người trẻ tuổi có nhiệt huyết, có hoài
bão, thế nhưng bởi vì đa phần xuất thân bình thường nên không có cơ hội trổ
tài. Tiểu thư Lý gia nhỏ hơn em một tuổi, không thích thơ từ, chỉ thích thủ
công, có thể làm được con chó đồ chơi bằng gỗ biết chạy bằng dây cót! Chuyện
này thật khiến em mở rộng tầm mắt.
A
Huyên, về chuyện sửa chữa chế độ khoa cử của Đại Tề chúng ta, những người không
phục có thể cách chức xuống một bậc, chuyện này em đã nhắc tới vời chàng. Em
còn có một chuyện khác, có thể tìm cách mở một con đường để những cô gái của
đất nước chúng ta có cơ hội ra khỏi chốn khuê phòng, thể hiện tài năng hay
không?
Nơi
này có một kỹ thuật dệt rất lạ, em nghĩ rất đáng để phát triển…”
…
“…
A Huyên, em đang viết thư cho chàng từ một thị trấn nhỏ tên Bình Lai bên bờ
biển.
Cảng
cá này là địa phận do Đông quân trấn thủ. Em phải nói rằng, ở những nơi khác,
Lục Hoài Dân tội đáng muôn chết, nhưng tại nơi lão quản lý, có thể xứng với hai
chữ lãnh tụ. Dọc đường tới đây, quan lại thanh liêm, bách tính an cư lạc
nghiệp, đường xá sạch sẽ chỉnh tề. Nhân dân tuy biết đương kim hoàng đế họ Tiêu
nhưng nói tới người mà bọn họ thật sự cảm kích đều là Lục gia và Đông quân đã
bảo vệ Đông Hải, cho bọn họ một cuộc sống bình an.
Có
điều, em nghe nói, giặc Oa bị đánh đuổi mấy năm trước gần đây dường như lại có
ý xâm chiếm…”
…
“…
Sông núi Tần quốc đẹp vô cùng! Đang là đầu thu, cảnh hè còn chưa tan hết, thật
là đúng thời điểm. Nho ở đây rất ngon. Em nhờ bọn họ mang hạt giống về cho
chàng, có thể trồng thử xem sao. Nhưng có lẽ mùi vị sẽ thay đổi một chút nhỉ.
Thứ gì cũng vậy, quê nhà vẫn là tốt nhất, rời khỏi quê hương sẽ không còn tốt
đẹp như xưa nữa.
Viết
tới đây, em đột nhiên rất nhớ chàng. Vết thương của chàng đã khép miệng chưa?
Cảm mạo mùa hè đặc biệt khó chịu, chàng có nghỉ ngơi đầy đủ chứ? Tử Kính huynh
nhận chức hình bộ rồi, đại khái là sẽ bận đến mức không còn thời gian rảnh lải
nhải bên tai chàng nữa. Người hầu hạ chàng là ai? Làm việc có nhanh nhẹn không?
Kinh thành trời thu khô hanh, chàng nhớ uống nhiều nước. Của ngon vật lạ bồi bổ
gì cũng không hiệu quả bằng uống nước và nghỉ ngơi đâu…”
…
“Thực
lực của Tần quốc phải lạc hậu hơn Đại Tề chúng ta ít nhất hai mươi năm. Quan
liêu hủ bại, giáo dục lạc hậu, tài nguyên thiên nhiên thiếu thốn, cuộc sống
nhân dân rất khổ cực. Em nghe nói thái tử của bọn họ trước kia khăng khăng rời
nước đi du học, nay về triều, có vẻ như muốn làm chuyện gì to lớn lắm.
Hôm
qua ở quán trà, em nghe nói Lục Hoài Dân bị bệnh nặng. Chuyện này không khác
biệt nhiều lắm với nhừng gì em từng dự đoán. Em nghĩ chàng đã có sự chuẩn bị
rồi phải không…”
…
“…
Hoa đào kinh thành Tây Tần đang nở, tiếc rằng cằn cỗi hơn ở Tề quốc chúng ta
rất nhiều. Lúc này, chàng đang làm gì? Em hái được rất nhiều hoa đào, định cất
rượu thử xem sao. A, đúng rồi, em tới bên này đã học được không ít bản lĩnh cất
rượu của bọn họ. Mọi người đều khen em có năng khiếu trong lĩnh vực này. Không
biết lặn lội đường xa chuyển rượu này về cho chàng có phải hơi khoa trương quá
không…”
…
“Cuối
cùng em cũng gặp được dược sư một đời, Tôn Thư. Đại sư còn biết em nhé, nói
rằng khi Tề quốc nội loại, em đã cứu chữa cho không ít bách tính. Em được ông
ấy khen mà thật xấu hổ. Tôn đại sư vô cùng thân thiện, không hề tự cao tự đại,
rất thích rượu của em. Cháu gái ông ấy mới mười tuổi đã thông minh xuất chúng,
em rất thích cô bé.
Hôm
nay là sinh nhật thứ hai mươi tám của chàng. Em không thể ở bên cạnh chàng.
Đành nâng chén mời trăng sáng, chung nhau một góc trời*. Em rất nhớ chàng…”
*
Nguyên văn: Cử bôi yêu minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì. Câu thứ nhất trích
trong bài “Nguyệt hạ độc chước (một mình uống rượu dưới trăng)” của Lý Bạch. Câu
sau trích trong bài “Vọng nguyệt hoài viễn (ngắm trăng nhớ người xa)” của
Trương Cửu Linh.
Từng
bức từng bức một, nét chữ nho nhỏ tinh tế, tràn ngập kiến thức, đăm chiêu suy
nghĩ, và cả sự lưu luyến trong suốt hành trình. Đây đều là nỗi mong mỏi từng
tháng của hắn. Từ một phong thư đầu tiên khiến hắn mừng như điên, đến sự vui
mừng mỗi tháng, giống như một phần quà tặng cố định, quấn quanh tất cả tình cảm
của hắn.
Nàng
nói, nàng đi mà trái tim không đi. Hắn lại nghĩ, nàng đi, trái tim hắn cũng đi
theo. Không gian rộng lớn mờ ảo, chỉ có trên tờ giấy viết thư mỏng manh nho nhỏ
này mới có thể gặp nhau, hòa làm một.
Khi
Vinh Khôn đi vào, hoàng đế trẻ tuổi đang nằm trên bàn ngủ thiếp đi, dường như
còn đang mỉm cười.
Lão đi
lên trước, dè dặt ho một tiếng. Tiêu Huyên mở mắt, nhìn thấy là lão, sự dịu
dàng trong mắt lập tức vụt tắt, nhanh đến mức khiến Vinh Khôn tưởng rằng đó chỉ
là ảo giác.
“Bệ hạ,
tới giờ rồi.”
Tiêu
Huyên đứng lên, giang rộng tay, để cung nhân hầu hạ rửa mặt, chải đầu, thay triều
phục.
Vinh
Khôn thoáng liếc mắt, tầm mắt đảo qua ngự án, trên giấy Tuyên Thành cực phẩm,
hai chữ hành thư “Chiêu Hoa” đẹp đẽ tràn ngập tinh thần, nét mực đen kia dường
như còn chưa khô.
Tạ Hoài
Mân nấc một cái, đổ cơm canh thừa vào trong chậu, sau đó gào về phía phòng
trong: “Liên Thành, ra rửa bát!”
Liên
Thành đang nằm trên giường, mỗi một phần trên cơ thể đều đau, toàn bộ thân thể
như không còn của chính mình nữa.
Ông sự
phụ họ Ôn chẳng hiền hòa gì cả, ngày ngày huấn luyện nó như huấn luyện chó. Về
đến nhà, tỷ tỷ vốn nên hiền lành săn sóc cũng hoàn toàn không biết chăm sóc
người khác, sai bảo nó như người hầu. Ngày tháng thế này biết sống làm sao?
“Sao
vậy?” Cuối cùng, Tạ Hoài Mân thò nửa cái đầu vào hỏi thăm: “Mới có tí xíu như vậy
đã không lết dậy nổi rồi à?”
“Người
bị huấn luyện có phải tỷ đâu!” Cậu ấm Liên Thành đang cáu kỉnh, rầu rĩ xoay mặt
vào trong: “Chưa chịu khổ nào biết khó.”
Tạ Hoài
Mân cười hì hì đi tới, đẩy thằng bé: “Lớn vậy rồi còn làm nũng cái gì? Phải
chịu khổ của khổ mới thành tài của tài được. Đúng rồi, tỷ nhìn thấy đệ nói
chuyện với Liễu Nhi, thế nào? Cô bé không để ý tới đệ à?”
Mặt
Liên Thành lập tức đỏ như tôm luộc, vùi cả người vào trong chăn.
Tạ Hoài
Mân khoái trí: “Có đến mức ấy không! Chuyện này ai chẳng biết! Đệ cũng đừng
nhụt trí, đệ mới bao nhiêu tuổi? Chưa gì đã học đòi thất tình! Cô bé kia rất
giống mẹ, thích quyền lực, chờ tương lai đệ có sự nghiệp, tên tuổi nổi như cồn
rồi vênh mặt cho bọn họ coi.”
Liên
Thành buồn bực nói vọng ra từ trong chăn: “Tỷ đừng nói ngọt để an ủi đệ.”
Tạ Hoài
Mân vỗ vỗ lên cái chăn: “Chuyên tâm học tập đi, nhóc con! Còn chưa dậy thì đã
đòi yêu với đương!”
Liên
Thành vừa nghe vậy lập tức nhảy từ trong chăn ra: “Ai nói đệ chưa trưởng thành!
Tỷ nhìn cánh tay đệ xem!” Nói rồi còn giơ bắp thịt trên tay ra cho Tạ Hoài Mân
xem.
Tỷ tỷ
nhà họ Tạ bật cười ha hả, suýt chút nữa lăn từ trên giường xuống.
“Nhóc
con, biết cái gì!” Nàng nhấc chăn lên trùm lên đầu Liên Thành, hung ác đấm mấy
cái: “Mặc kệ thế nào cũng phải đọc sách viết chữ!”
Liên
Thành buồn bực gào khóc.
Tạ Hoài
Mân bỏ thằng bé lại, vén tay áo ra ngoài rửa bát.
Mùa mưa
đã tới, tiết trời vừa oi bức vừa ẩm ướt, hoa trong thành đã tàn hơn phân nửa,
cây cối bao trùm một màu xanh lục tươi mới. Mùi hoa nồng nặc trong không khí đã
loãng đi nhiều, hỗn hợp với mùi cơm nước và tiếng nói chuyện mơ hồ truyền tới
từ nhà hàng xóm. Màn đêm phủ xuống thành thị một sự yên bình, tường hòa.
Tạ Hoài
Mân khe khẽ ngâm nga, động tác nhanh nhẹn rửa sạch bát đũa, lau khô, đặt trên
một cái giá tự chế. Nước tắm đã sôi, nàng hô lên với căn phòng đối diện: “Liên
Thành, đi tắm đi!”
Bên
ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa thịch thịch.
“Tiểu
Tạ tỷ? Tỷ ở đâu? Mau mở cửa!”
Nàng
nhận ra đó là giọng nói của Tiểu Lâm ở y cục. Cô nương này bình thường nói
chuyện chỉ vo ve như muỗi kêu, hôm nay chạy tới đập cửa hô hoán, nhất định đã
xảy ra chuyện lớn.
Mở cửa,
Lâm Tú suýt chút nữa ngã vào trong.
Tạ Hoài
Mân lập tức đóng chặt cửa, đỡ cô ấy hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tú
thở hổn hển rồi nói: “Là… là người từ y cục trên kinh thành đến! Niêm phong kho
dược của chúng ta, bắt giữ Trương đại nhân và mấy y quan, còn nói muốn gọi tỷ
tới hỏi. Vương sự phụ ở kho dược sai muội đi báo với tỷ trước một tiếng để tỷ
chuẩn bị.”
Trong
lòng Tạ Hoài Mân đã có tính toán trước: “Có phải vì cao Như Ý không?”
“Tỷ
biết à?” Lâm Tú kinh ngạc: “Bên trên dẫn theo rất nhiều quan binh, lập tức khám
xét tìm ra tất cả cao Như Ý trong kho, chất đống trong sân…” Lời còn chưa nói
hết, trong ngõ nhỏ đã vang lên nhiều tiếng bước chân, bên ngoài lại truyền tới
tiếng gõ cửa.
Tạ Hoài
Mân cầm tay Lâm Tú, bảo cô ấy đừng hoảng sợ.
Cửa mở,
bốn binh sai đứng trước cửa, mặc binh phục màu đỏ thẫm, vẻ mặt tuy nghiêm túc
nhưng cũng không hung ác. Người dẫn đầu nghiêm chỉnh hành lễ với Tạ Hoài Mân
rồi nói: “Có phải Tạ đại phu hay không? Mời theo chúng ta quay về y cục một
chuyến!”
“Sao
vậy?” Liên Thành khoác áo từ trong phòng đi ra, ngạc nhiên nhìn những người
trong sân.
“Không
có việc gì, y cục có người tìm tỷ.” Tạ Hoài Mẫn thoải mái nói, một tay kéo Lâm
Tú: “Tiểu Lâm, phiền muội ở lại đây, giúp tỷ trông coi đệ đệ. Tỷ đi rồi về
ngay.”
Tiểu
Lâm tuy đã sợ đến run rẩy nhưng vẫn gật đầu.
“Không!
Đệ cũng muốn đi!” Trực giác nhạy cảm của Liên Thành khiến thằng bé cảm thấy bất
an: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nhóc
con đi theo làm gì!” Tạ Hoài Mân bực bội trừng mắt lườm thằng bé. Nàng nhanh
nhẹn cởi tạp dề, sửa sang lại đầu tóc, nói với binh sai: “Chúng ta đi thôi!”
“Tỷ!”
Liên Thành hoang mang hô lên chạy tới. Một binh sai lập tức ngăn lại. Liên
Thành vô thức vung tay ra đánh.
“Liên
Thành!” Tạ Hoài Mân quát một tiếng. Đứa bé kia thu tay lại, ngẩn người nhìn
nàng.
Tạ Hoài
Mân vừa bực mình lại vừa buồn cười: “Chỉ gọi tới hỏi chút chuyện thôi, đệ đừng
nghĩ nhiều. Mau về đi!”
Liên
Thành đành phải lo lắng nhìn nàng bị người ta dẫn đi.
Khi Tạ
Hoài Mân tới được y cục, nơi đó đã rất hỗn loạn. Cửa mở toang, đèn đuốc chiếu
toàn bộ tiền viện sáng trưng. Hơn phân nửa đồng nghiệp trong cục đều đã ở đây,
người nào cũng hoảng sợ, nghi hoặc ngồi một bên, giữa sân là thứ gì đó chất
thành một đống cao cao, chính là cao Như Ý được nhập vào mười ngày trước. Một
nhóm binh sai đang vẩy dầu lên trên đó. Tạ Hoài Mân chỉ liếc mắt một cái đã
biết tiếp theo bọn họ định làm gì.
Một văn
sĩ trung niên dáng dấp nhã nhặn đi tới trước mặt nàng: “Vị này chính là Tạ đại
phu?”
Tạ Hoài
Mân vội vàng hành lễ: “Chính là dân nữ, đại nhân là…”
Ông chú
kia cười nói: “Tại hạ không phải đại nhân, đại nhân đang ở trong đại sảnh chờ
Tạ đại phu!”
Tạ Hoài
Mân chỉnh trang lại, theo ông ấy vào trong.
Trong
đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, binh lính đứng hai bên. Tạ Hoài Mân kinh ngạc
nhìn thấy thái thú và mấy quan lớn của châu phủ đều đang ngồi đó, tâm thần
không yên, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run run, giống như nhìn thấy quỷ. Phía
sau mỗi người là một binh sai, không giống như bảo vệ mà như đang trông coi
hơn.
Nơi ghế
trên của đại sảnh, ánh sáng lại vô cùng âm u, có một người đàn ông đang ngồi
trong bóng tối, cúi đầu đọc công văn. Áo bào màu đỏ ánh tím, hoa văn mây khói
chìm màu bạc, đầu mang cài tóc màu tím, cắm một cây trâm bạch ngọc. Từ trang
phục không thể suy đoán ra hắn là quan lớn đến mức nào.
Bọn họ
bước tới gần, nam tử nghe được tiếng của bọn họ, ngẩng đầu, buông tập hồ sơ
trong tay xuống.
Trong
ánh nến chập chờn, Tạ Hoài Mân nhìn thấy rõ diện mạo của anh ta. Khoảng chừng
chưa đến ba mươi tuổi, sống mũi cao, mày kiếm, ánh nến khắc sâu thêm đường nét
vốn rõ ràng trên gương mặt anh ta. Là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn.
Gương
mặt người kia như một bức tranh, khóe mắt hơi nhướng lên, đôi mắt đen láy như
hồ nước sâu, nhìn qua có vẻ bình thản lãnh đạm, nhưng khi hắn giương mắt khẽ
liếc qua, ánh mắt lại lạnh lùng sắc bén, tràn ngập khí thế khiến người ta hoảng
hốt trong lòng. Tạ Hoài Mân nhìn rõ hắn rồi lập tức buông tầm mắt, khom người
hành lễ.
“Tạ
Hoài Mân?” Giọng nói nam tử kia trầm thấp sâu lắng, giống như một chén rượu
ngon.
Lỗ tai
Tạ Hoài Mân thoáng tê dại, đầu vẫn cúi thấp: “Là dân nữ.”
Không
ngờ anh chàng đẹp trai lại thích bắt lỗi: “Ngươi làm việc trong y cục của Đại
Ly ta, có công chức trong người, sao có thể dùng tự xưng dân nữ?”
Giọng
nói của anh ta không lớn, ngữ khí cũng không thể nói là quá nghiêm khắc, thế
nhưng nghe vào tai lại làm cho người ta lạnh sống lưng.
Tạ Hoài
Mân nhanh trí sửa miệng: “Là hạ quan sơ sót.”
Nam tử
đứng lên: “Ngẩng đầu lên đi, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Phải
chăng quan lớn trong kinh thành Ly quốc đều kiêu căng như vậy, khí thế như vua
chúa vậy, ở Tề quốc còn chưa từng gặp chuyện này.
Tạ Hoài
Mân ngẩng đầu lên.
Nam tử
đã rời khỏi ghế đi xuống. Dáng người anh ta cao lớn, vai rộng, động tác trầm ổn
nhưng không mất phần mềm mại, ẩn chứ sức mạnh. Tạ Hoài Mân nhìn ra được, người
này tuy là quan văn nhưng có luyện võ.
Nam tử
đi qua nàng, đi thẳng tới cửa, chắp tay sau lưng nhìn cao Như Ý bị chất thành
núi nhỏ trong sân. Gió đêm thổi mùi hương đặc biệt của loại thuốc này vào mũi
mọi người, Tạ Hoài Mân không thích ứng được mà hắt xì một cái.
Đại bất
kính?
Nam tử
ngoảnh mặt làm ngơ, nói: “Nghe nói ngươi là người đầu tiên phát hiện loại thuốc
cao này có độc?”
Tạ Hoài
Mân cung kính đứng phía sau anh ta, đáp lời: “Bẩm đại nhân, trước đây hạ quan
du lịch qua Tần quốc từng nhìn thấy nguyên vật liệu của loại thuốc cao này,
cũng từng nghiên cứu, có chút hiểu biết.”
Nam tử
gật đầu, trên gương mặt khôi ngô tràn đầy vẻ lạnh lùng, bí hiểm.
“Ngươi
làm rất tốt.”
Rõ ràng
là đang khen ngợi, thế nhưng Tạ Hoài Mân được khen ngợi lại không cảm thấy quá
vui vẻ.
Nam tử
tiếp tục nói: “Đường đường là quan viên Đại Ly lại bị một loại thuốc cao nho
nhỏ ăn mòn, lụi bại, hậu quả nghiêm trọng. Ngươi phát hiện và thông báo rất
đúng lúc, ngăn cản tai họa lan rộng.”
Tạ Hoài
Mân cúi đầu càng thấp, khiêm tốn đáp: “Đại nhân quá khen, đây đều là chức trách
của hạ quan, chỉ là chuyện đương nhiên thôi.”
Các
quan viên ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn hai người bọn họ. Tạ Hoài Mân thầm than
trong lòng, lần này đắc tội không ít người rồi.