Đợi đến
khi Tiêu Huyên quyến luyến buông ra, tôi đã chỉ có thể nằm ra đất thở hổn hển,
trong đầu như có một đàn ong vo ve bay lượn, không nói nên lời. Môi rất đau,
hình như còn nếm thấy vị máu, tên khốn kiếp này. Vừa rồi đã dùng hết sức lực,
vì vậy, tuy tôi còn muốn tặng cho anh ta một cái bạt tai nữa nhưng không cách
nào nhấc tay lên được.
Tiêu
Huyên cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng vui mừng, trìu mến.
Cơn giận trong lòng tôi chỉ có tăng, không có giảm, không cần nghĩ ngợi, tôi
giơ nắm tay lên đấm về phía anh.
Tiêu
Huyên đưa tay ra định ngăn lại, cuối cùng không biết sao lại bỏ cuộc, chịu một
đấm của tôi. Tôi biết mình trói gà không chặt, đánh anh không đau, càng không
khách khí, liên tục tay đấm chân đá, chỉ hận mình chưa tu luyện được “Hàng Long
Thập Bát Chưởng”, một chiêu đánh anh ta bay ra ngoài không gian.
Tiêu
Huyên không chống cự, trên mặt rất nhanh đã bị đỏ một khối, cuối cùng không
nhịn được nữa, anh nói: “Ta từng tới đây, qua hai trượng nữa sẽ là một đoạn
sườn dốc. Nàng liều mạng chạy lung tung như vậy, nhỡ may ngã xuống thì làm sao
bây giờ?”
Tôi lại
chửi ầm lên: “FUCK! Liên quan đến cái rắm nhà anh! Khi anh giả chết sao không
nghĩ tới chuyện tôi phải làm thế nào? Giờ thấy việc nghĩa mới hăng hái làm, cái
khỉ gió! Sao anh không thật sự chết luôn đi?”
Tiêu
Huyên bị một đống ngôn từ thô tục phun ra từ trong miệng tôi làm cho ngạc nhiên
sửng sốt mất ba giây, sau đó bỗng bật cười khúc khích.
“Cười?”
Đây đúng là thêm dầu vào lửa, phía sau tôi bùng lên ngọn lửa cao chạm trời, giơ
tay tàn nhẫn chọc mạnh vào giữa hai mắt anh.
Tiêu Huyên
ôm đầu kêu lên: “Đau!”
“Còn
biết đau?” Tôi nói một cách kỳ quái: “Tôi còn sợ anh là cương thi ấy chứ. Biết
đau là tốt rồi.”
Tiêu
Huyên không bết nên khóc hay nên cười: “Tiểu Hoa, nàng nghe ta nói đã…”
“Không
nghe, không nghe, không nghe!” Tôi bịt tai gào lên: “Anh không chết vậy coi như
tôi đã chết đi. Một ngụm máu tôi nôn ra khi đó coi như tôi đã chết. Anh cút đi
cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Tiêu
Huyên dứt khoát kéo cánh tay tôi. Tôi điên cuồng giãy dụa, há miệng cắn mạnh
vào tay anh.
Thân
thể Tiêu Huyên chấn động nhưng không né tránh.
Tôi tức
giận, cắn một lúc mới chịu nhả ra, cảm thấy trong miệng đầy vị máu. Tay áo màu
đỏ thẫm của Tiêu Huyên ướt đẫm một mảnh.
Tôi
sửng sốt, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt, gầy hơn trước kia rất nhiều của Tiêu
Huyên, trong lòng đau xót, nước mắt lã chã lăn xuống.
“Sao
lại khóc?” Tiêu Huyên luống cuống, vội vàng kéo tôi về phía trước: “Không có
việc gì, không phải vì nàng cắn! Chỗ đó vốn bị thương từ trước rồi! Không sao,
đừng khóc! Là bị thương ngoài da thôi. Đừng khóc mà!”
Tôi
nhìn chăm chú vào gương mặt gần trong gang tấc, biểu hiện sinh động kia, hơi
thở ấm áp phất qua mặt kia, tôi cảm thấy lồng ngực được lấp đầy, đầy đến mức
tràn ra từ hốc mắt.
Tôi
vươn tới hôn anh. Tiêu Huyên chấn động, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc, không
dám tin, thế nhưng rất nhanh anh đã phản ứng lại, ôm chặt lấy tôi.
Tôi hôn
đôi môi khô ráo, mềm mại của anh, cảm nhận anh cũng chuyên tâm, cẩn thận đáp
lại, cảm xúc dâng trào, nỗi lòng chồng chất trước kia còn chưa bộc phát hết bị
sự tiếp xúc thân mật này kích thích, giống như một tàn lửa rơi xuống đống cỏ
khô, mạnh mẽ bốc cháy, tôi hung hăng cắn vào miệng anh không cần suy nghĩ.
Tiêu
Huyên đau đớn kêu lên một tiếng, túm tôi lại: “Đang yên đang lành sao tự nhiên
lại biến thành con chó nhỏ thế này?”
Tôi
nhìn vết hồng hồng trên trán và dấu răng trên môi anh, không nhịn được, cuối
cùng cũng phải cười khẽ một tiếng.
Một
tiếng cười này giống như khiến Tiêu Huyên trút được gánh nặng, liều mạng dùng
sức ôm tôi vào lòng, siết thật chặt.
Anh
nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói bên tai tôi: “Nàng còn chưa hết bệnh,
không được tức giận, không được vận động quá mạnh. Nếu khiến ta ra tay, nàng cứ
ngồi đó mà chịu ăn đòn đi.”
Anh ấy
vừa mở miệng, tôi lại tức giận: “Em đang sống vui vẻ, tự nhiên tức giận làm
chi? Anh nghĩ em là máy hơi nước chắc?”
“Máy
hơi nước là cái gì?” Tiêu vương gia chăm chỉ học hỏi tri thức.
Tôi
lườm anh một cái, mất hết kiên nhẫn: “Mặc kệ anh. Đừng ôm em, nam nữ thụ thụ
bất thân, buông ra!”
“Không!”
Tiểu Huyên toét miệng cười, cố chấp ôm chặt lấy tôi như một đứa trẻ tìm được
món đồ chơi yêu thích.
Tôi cãi
lộn một phen, giờ cũng đã mệt mỏi, đành để mặc anh ôm. Chỉ là, vừa yên tĩnh,
tâm tình lại dâng lên, mũi tôi cay cay, nước mắt không khống chế được mà rơi
xuống. Sợ hãi, tuyệt vọng, đau đớn, tức giận, và cả vui mừng. Trăm mối cảm xúc
ngổn ngang, một lời khó nói hết.
Tiêu
Huyên hiểu cảm nhận trong lòng tôi, không nói gì, chỉ ôm tôi, bàn tay nhẹ nhàng
vỗ lên lưng tôi. Anh vùi mặt vào hõm vai tôi, đôi môi thỉnh thoảng lại hôn lên
tai tôi. Dần dần, tâm trạng của tôi bình ổn lại, thay vào đó là một cảm giác
khô nóng dâng lên trong cơ thể theo những động tác mờ ám của anh. Trên lưng có
chút tê dại, hơi thở có chút gấp gáp.
Tôi
quay đầu đi, gương mặt xát qua mặt Tiêu Huyên, cảm giác da thịt tiếp xúc khiến
cả hai chúng tôi đều khẽ run lên. Tôi lập tức dừng lại, không dám nhúc nhích
nữa. Một lúc lâu sau, Tiêu Huyên thở dài một tiếng thật khẽ, cúi đầu lại hôn tôi.
Tôi nhẹ
nhàng kêu lên một tiếng, nhưng không từ chối. Cánh tay Tiêu Huyên vòng chặt lấy
thắt lưng tôi, một giây sau đất trời điên đảo, lưng tôi dán vào mặt cỏ, khí tức
của anh hoàn toàn bao trùm lên tôi.
Gương
mặt anh ngược với ánh mặt trời khiến tôi không nhìn rõ, nhưng đôi mắt chứa đựng
vô vàn tình cảm sâu nặng lại vô cùng sáng ngời, ấm áp, dừng lại thật sâu trong
mắt tôi, khiến nơi cứng rắn nhất trong trái tim tôi bắt đầu tan chảy.
Tôi
vươn tay vuốt ve gương mặt anh, Tiêu Huyên buông tầm mắt âu yếm tôi bằng những
nụ hôn thật nhẹ, từ thái dương tới chóp mũi, từ gò má tới cằm, từ đôi môi đến
hai mắt.
Tôi mỉm
cười, cảm thấy thật ấm áp, thật vui sướng, thỉnh thoảng đáp lại anh một nụ hôn,
ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt anh.
Gần tới
như vậy, cuối cùng tôi cũng chú ý tới mùi máu trên người anh.
Tôi đẩy
anh ra, lau mặt, mở miệng nói bằng giọng nói khàn khàn: “Để em xem vết thương
của anh.”
“Không
có gì…”
Tôi
lạnh lùng nhìn anh, anh đành cuộn ống tay áo lên.
Trên cổ
tay rắn chắc có hai dấu răng hình vòng cung, không sâu, nhưng vừa khéo in trên
một vết thương còn chưa băng bó. Vết thương vốn đã kết vảy nay lại chảy máu.
“Độc
của anh thì sao?” Tôi nghĩ tới vấn đề then chốt, bắt mạch cho anh.
Tiêu
Huyên vội vàng nói: “Vết thương đã không còn vấn đề gì. Độc thật sự nguy hiểm,
may mà Da Luật Trác đã tặng ta không ít loại dược Tuyết Liên tinh luyện gì đó
khi còn ở Xích Thủy, sau khi bị thương, ta lập tức ăn vào, vì vậy độc không
phát tác.”
Mạch
của anh mạnh mẽ và có lực, vô cùng vững vàng, tôi yên lòng.
Hai
chúng tôi đều đã bình tĩnh lại, cuối cùng cũng có thể nói chuyện nghiêm túc với
nhau.
“Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi.
Tiêu
Huyên có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của tôi, anh đành
nói: “Khi đó nàng còn ở Liêu quốc, Triệu đảng phái thích khách tới ám sát.
Triệu tặc kia dồn hết sức lực vào lần này, tổng cộng phái tới tám người, chúng
ta miễn cưỡng đối phó được, ngay cả Tử Kính cũng bị thương, ta bị đâm trúng
ngực phải, bị thương đến phổi.”
Bàn tay
đang nắm lấy tay anh ấy của tôi run lên, anh vỗ vỗ lên tay tôi trấn an, tiếp
tục nói: “Sau đó ta bị hôn mê mấy ngày, lần đó vô cùng nguy hiểm. Cũng may tất
cả đều sống sót. Tử Kính thay ta toàn quyền sử lý sự vụ, tuyên bố với bên ngoài
rằng ta đã chết, đều vì lừa gạt Triệu đảng. Sau khi tỉnh lại ta mới biết nàng
đã từ Liêu quốc trở về, còn biết nàng nôn ra máu, trọng bệnh nằm trên giường,
ta thật sự hối hận, hận không thể thay nàng chịu tất cả những đau đớn đó. Chỉ
là, những gì Tử Kính làm đều vì suy nghĩ cho toàn cục, không thể chỉ trích, hy
vọng nàng cũng đừng trách Tử Kính.”
Tôi
than nhẹ một tiếng. Sau khi biết sự thật, tôi thật sự tức giận, cảm thấy mình
đã bị lừa dối. Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, bọn họ cũng cũng có chỗ bất đắc dĩ.
Bao năm vất vả lên kế hoạch, biết bao người đi trước ngã xuống, người sau anh
dũng tiến lên hiến thân vì nước, thật vất vả mới có cơ hội tốt có thể xuất binh
ra trận, đâu có thể vì tôi nôn ra một ngụm máu mà ngừng lại?
“Sau đó
thì sao?”
“Sau khi
tỉnh lại, mấy ngày tiếp theo ta còn chưa thể xuống giường. Cũng may tiểu nha
đầu Phẩm Lan ngày nào cũng đến thăm ta, kể cho ta chuyện của nàng.”
“Phẩm
Lan biết?” Tiểu nha đầu tinh quái kia còn ra vẻ vô tội bên giường tôi nữa chứ.
“Đứa
trẻ này rất thông minh.” Tiêu Huyên cười nói: “Chỉ là, nghe con bé nói nàng
nóng sốt lại không chịu nói một lời, trong lòng ta nóng như lửa đốt. Nửa đêm
hôm sau lén vào phòng nàng nhìn nàng. Nàng bị sốt, thần trí mơ màng, dáng vẻ bi
thương tuyệt vọng khiến ta gần như cho rằng lúc đó sẽ mất nàng. Khi đó, ta thật
sự rất sợ. Tiểu Hoa, trải qua biết bao trận ác chiến trong gió tanh mưa máu,
thời điểm đó ta mới biết sự sợ hãi từ sâu trong trái tim là cái gì.”
Tiêu
Huyên không nói gì nữa, dường như có chút xấu hổ, nhếch miệng cười.
Tôi bất
giác cười theo: “Vậy vì sao không nói cho em biết sớm?”
Tiêu
Huyên nặng nề nói: “Lúc đó, chuyện ta chưa chết chỉ có Lý tướng quân, Tôn tiên
sinh và Tử Kính biết. Triệu tặc đa nghi, sau khi ám sát còn nhiều lần phái
người tới tìm hiểu thực hư, xác định xem ta đã chết thật hay chưa. Đừng vội
nóng giận! Không phải ta lợi dụng nàng, mà trong đám thám tử lần này có người
trong nội bộ chúng ta, chúng ta vẫn chưa thể điều tra ra, lại không tiện trắng
trợn lục soát, đánh rắn động cỏ.”
Tôi
không ngờ tới chuyện ấy: “Gian tế nội bộ?”
Tiêu
Huyên gật đầu: “Nhưng không phải ở quanh ta. Hơn nữa thủ đoạn của đối phương có
hạn, không thể đi vào vị trí nòng cốt. Đương nhiên tuyệt đối không phải hoài
nghi nàng, chỉ là nghĩ gian tế cũng có thể ẩn nấp quanh nàng. Vì vậy, sau nhiều
lần đắn đo, chúng ta quyết định tạm thời không nói cho nàng. Chỉ là, chỉ là, ta
không ngờ… không ngờ nàng lại phản ứng dữ dội như vậy…”
Giọng
nói của anh nhỏ dần.
“Vậy
giờ đã điều tra ra chưa?” Tôi lo lắng.
“Đã có
manh mối rồi. Chỉ là, kẻ đó… tạm thời không tiện nói cho nàng.”
Tôi
cũng không giận. Loại chuyện này biết càng ít càng tốt. Muốn sống vui vẻ thì
phải sống đơn giản. Giao tiếp với cái ấm sắc thuốc còn dễ dàng hơn giao tiếp
với con người.
Tôi giơ
tay đấm nhẹ Tiêu Huyên một cái: “Anh hại em thê thảm như vậy, dù thế nào cũng
phải đền bù cho em.”
Tiêu
Huyên bắt lấy nắm tay đó của tôi, thấp giọng quyến rũ nói: “Vậy nàng muốn ta bù
đắp thế nào, nàng chỉ cần nói một câu là được.”
“Đây là
anh nói đấy nhé!” Tôi mừng rỡ, lập tức ghé vào tai anh, thì thầm với anh điều
kiện của tôi.
Tiêu
Huyên nghe đến một nửa sắc mặt đã thay đổi: “Chuyện này sao được? Ta là chủ
soái một quân, sẽ là vua một nước. Không được, không được!”
Tôi chế
giễu: “Không được thì quên đi. Cứ ngẩn người ở đây hóng gió đi nhé, không muốn
nhìn thấy anh nữa.” Nói xong, tôi xoay người định đứng lên.
“Nàng…”
Tiêu Huyên không dùng được văn đành dùng tới võ, dứt khoát dùng một tay túm tôi
lại, thân thể đè lên tôi như một ngọn núi lớn, đặt tôi trên cỏ.
Tôi vừa
tức giận vừa buồn cười, giãy dụa một hồi không có kết quả, sức lực đã dùng hết,
cuối cùng cũng bỏ cuộc, ngoan ngoãn nằm dưới người anh, hiên ngang lẫm liệt
nói: “Tùy anh đi. Chiếm được cơ thể em nhưng không chiếm được trái tim em.”
Tiêu
Huyên cười ngã vào trên người tôi.
Trong
lòng tôi dâng lên từng đợt thủy triều vui mừng, tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, anh
vùi mặt bên cổ tôi. Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, thật lâu không nói gì. Cơ thể
nặng nề, tiếng tim đập quy luật, mùi hương quen thuộc khiến tôi cảm thấy vô
cùng an tâm và thoải mái. Mùa xuân đã về trên đại địa, bãi cỏ mênh mông xanh
mơn mởn, hai con ngựa nhàn nhã gặm cỏ cách đó không xa.
Bầu
không khí rất lãng mạn, tình cảm rất hòa hợp. Chỉ là, hiện giờ là đầu xuân, mặt
đất rất lạnh. Tôi hết giận rồi, tim đập bình thường rồi, bắt đầu cảm thấy khí
lạnh lùa tới khiến tôi không chịu nổi, vì vậy muốn chuyển động cơ thể, chui ra
từ dưới người Tiêu Huyên.
Mới
động đậy một chút, Tiêu Huyên đột nhiên siết chặt cánh tay, hạ giọng khàn khàn
nói: “Đừng nhúc nhích!”
Tôi
sửng sốt trong hai giây rồi bỗng nhiên hiểu ra.
Tình
chàng ý thiếp, sát lại gần nhau, cô nam quả nữ, củi khô bốc lửa, gió xuân thổi
bùng lên, người nào đó thuộc sinh vật giống đực thuận theo sinh lý học loài
người mà nổi lên phản ứng, chứng cứ chính là thứ gì đó nóng nóng đang dính chặt
vào chân tôi.
Tôi học
y, lại từng ở trong ký túc xá nữ thời hiện đại (câu
chuyện đêm khuya của ký túc xá sau khi tắt đèn tuyệt đối có thể làm nam sinh đỏ
mặt nha!), đối với loại sự việc này, tuy có giật mình nhưng
chưa đến mức hoảng hốt, hơn nữa, giữa ban ngày ban mặt, anh cũng không dám làm
chuyện gì quá đáng. Vì vậy, lúc này tôi không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn
buồn cười.
Mặt
Tiêu Huyên đỏ ửng, vài phần xấu hổ, vài phần buồn phiền, tôi động lòng trắc, đề
nghị: “Hay là anh nghĩ tới bà ngoại anh một chút đi?”
Tiêu
Huyên hoàn toàn bị tôi đánh bại, toàn thân vô lực ngã lên cỏ, tôi lại bị sự hài
hước của chính mình chọc cười, ôm bụng cười phá lên.
“Nàng,
nàng rốt cuộc từ cái gì biến thành vậy?” Tiêu Huyên lấy lại vẻ bình thường, thở
phì phì túm lấy tôi.
Tôi né
tránh, cười lớn: “Em là một đám mây xa vời, tình cờ chiếu vào trái tim anh.”
Tiêu
Huyên càng dùng lực túm tôi lại, ôm lấy: “Tình cờ? Tình cờ? Nàng còn muốn đi
đâu?”
Tôi
bỗng nhiên yên tĩnh lại, không nhúc nhích, để mặc anh ôm, nhẹ giọng nói: “Không
đi đâu hết.”
Tiêu
Huyên im lặng không nói gì, chỉ là, đôi tay siết chặt lấy tôi vẫn khẽ run run.
Sau đó,
Tiêu Huyên hỏi tôi, nếu như khi đó anh thật sự đã chết, tôi sẽ làm gì?
Tôi
nói, anh lúc nào cũng thật là ngốc, nào có nhiều “nếu như” như vậy, đang sống
yên lành đột nhiên da ngứa, tự tìm không vui. Hơn nữa, cho dù anh thật sự đã
chết, anh còn trông chờ em tự tử vì anh hay sao?
Tiêu
Huyên ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi hừ
một tiếng: “Đừng có nằm mơ! Em là gì của anh, mạng sống của em không phải là
mạng chắc? Anh đã chết rồi, cho dù em có chết theo cũng không thể khiến anh
sống lại được, vậy cái chết của em còn ý nghĩa gì nữa? Nước sông sẽ vì vậy mà
chảy ngược, mặt trời sẽ vì vậy mà mọc từ phía Tây hay sao? Cho dù em có thể lấy
cái chết để làm trời đất cảm động, làm cho anh sống lại, em cũng sẽ không làm
như vậy. Hai chúng ta thật sự thích nhau, nhưng tình cảm còn chưa tốt đến mức
lấy mạng đổi mạng. Anh chết thì mặc anh, em còn rất nhiều thời gian để gây dựng
một cuộc sống mới của em, đau lòng một hồi sau đó sẽ chúc anh đầu thai thuận
lợi. Vì vậy, anh đừng có suy nghĩ vấn đề ngu ngốc này nữa, thừa năng lượng thì
nghiên cứu chiến lược, chiến sự nhiều một chút đi, vương gia!”
Tiêu
Huyên nghiến răng nghiến lợi: “Nữ nhân máu lạnh. Sao ta có thể nghĩ đến chuyện
thảo luận vấn đề này với nàng không biết.”
“Đúng
vậy.” Tôi gật đầu: “Em cũng thấy kỳ quái, có phải vương gia nhàn hạ quá không?’
Tiêu
Huyên không thể làm gì khác, đành phải bỏ chạy đi xem công văn.
Yến
quân Nam hạ, tháng Ba đánh bại Thanh châu, Thuấn châu, tháng Tư vượt sông Bích
Lạc, qua Uông Châu, Triều Châu, Phương Quan, Do La, chiếm đóng núi Bình Hưng. Thế
như chẻ tre. Tới đầu mùa hạ, thế lực của Tiêu Huyên đã mở rộng gấp bội so với
trước kia.
Sau
mười năm gian khổ, Triệu đảng mất lòng dân đã lâu, cộng với khởi nghĩa nông dân
ở miền Nam, tốc độ mạnh mẽ như vậy vốn đã ở trong dự đoán. Thái tử bị giam lỏng,
một đám trẻ tuổi nông nổi bên cạnh hắn vì chuyện cải cách chính trị nên đã phải
chịu một đả kích nghiêm trọng trên con đường làm quan, số người bị Triệu hoàng
hậu chém đầu, bỏ tù không ít, những người may mắn trốn thoát đều từ quan. Đông
Tề chưa có chế độ khoa cử, toàn bộ quan viên đều do tự tiến cử hoặc được bên
trên đề cử. Cái này gọi là “thượng bất chính hạ tắc loạn”, những quan viên được
Triệu thừa tướng đề cử những năm gần đây nếu không phải mấy kẻ nịnh hót thì
cũng là mấy tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hoặc bọn con cháu quý tộc trói
gà không chặt. Những lương thần trung tướng trước kia đã dần dần bị loại trừ
sau hơn mười năm Triệu đảng cầm quyền, không còn sót lại mấy người. Cho dù có
những nhân vật lớn còn tồn lại ví dụ như cha già thân yêu Tạ thái phó của tôi,
hay Úc Chính Huân tiếc lời như tiếc vàng cũng chỉ nắm giữ một chức quan như vỏ
ốc rỗng, không có thực quyền.
Quản
quân như vậy, dù thái tổ trẻ tuổi, lập quốc trên lưng ngựa, công trạng ngời
sáng huy hoàng có sống lại thì thế cục ngày nay cũng tán loạn, suy tàn, chia
năm xẻ bảy, không khác gì một tờ giấy rách. Phần lớn quân tướng binh sĩ đều
xuất thân bình dân, từ lâu đã tích tụ oán giận với những hành vi của Triệu gia,
lại nghe nói Yến vương quản quân có đạo lý, thưởng phạt phân minh, còn dùng
danh nghĩa dẹp loạn phù chính, số người đầu nhập vào phe Yến vương càng không
cần phải nói. Vì vậy, tin tức đáng chú ý nhất trong một lượng lớn tin tức về
việc Yến quân Nam hạ là chuyện khi hai quân đang giằng co thì quân địch lâm
trận phản chiến, nhân số tới hơn mười vạn.
Tôi là
phái nữ, theo lý mà nói thì không thể đi vào quân doanh, nhưng thuyết phục mãi,
cuối cùng Tiêu Huyên cũng đồng ý chờ khi thân thể của tôi tốt hơn một chút sẽ
cho tôi tới hậu phương. Tôi lập tức chọn ra một số nữ quyến trẻ tuổi, khỏe
mạnh, đầu óc nhanh nhẹn tạo thành một tổ điều trị, dành cho bọn họ một khóa
huấn luyện đặc biệt, thành lập một đội cấp cứu giải thương có quy củ trong điều
kiện có hạn, sau đó, dẫn theo các “nương tử quân” đi theo đại quân cứu chữa cho
các bệnh binh.
Trận
chiến đầu tiên tôi góp mặt là trận đánh vào Thuấn châu. Lão tướng thủ thành
Triệu Trường Thanh là một trưởng bối có họ hàng xa với Triệu hoàng hậu, nhưng
không phải là một người ăn không ngồi rỗi, ỷ vào quyền lực, mà là một lão tướng
giản dị công chính, ngồi thẳng trên lưng ngựa. Tuy Triệu lão tướng bất mãn với
đám tiểu bối nhà mình làm xằng làm bậy, bị biếm ra bên ngoài, nhưng cũng không
cách nào không để ý đến lập trường của mình mà mở rộng của đón tiếp Tiêu Huyên.
Không
còn cách nào khác, buộc lòng phải đánh một trận.
Trận
chiến đó vô cùng ác liệt. Gừng già gừng cay, phòng ngự của Thuấn châu không thể
đem so với những châu thành đậu phụ khác, có thể nói là phòng thủ kiên cố, quân
sĩ được huấn luyện gan dạ, có kỹ thuật, không ai dám không nghe theo mệnh lệnh
của lão tướng quân. Chỉ là, Triệu lão tướng quân vừa ra trận giết địch vừa rơi
lệ đầy mặt.
Ông ấy
thật sự khó xử đôi đường, tuy cũng hy vọng Tiêu Huyên có thể lôi được Triệu
thừa tướng xuống ngựa nhưng ngay cả hạ thủ lưu tình, nhường lại một bước cũng
không làm được. Thật là một nhà cách mạng lão thành đầy khí phách. Khi đó, tôi
dẫn theo tổ điều trị ở hậu phương cứu chữa cho các bệnh binh, có người tứ chi
không còn trọn vẹn, có vết thương máu chảy không ngừng, có những tiếng rên rỉ
đau đớn. Còn có một thiếu niên kéo lấy tôi, đau khổ cầu xin tôi cứu anh trai
cậu ấy, tôi xem rồi mới phát hiện ra thanh niên đó đã tắt thở từ lâu.
Chiến
tranh còn chưa kết thúc, tôi đã lén chảy không biết bao nhiêu nước mắt, nhưng
trước mặt người khác lại phải luôn tỏ vẻ bình tĩnh, thực hiện từng bước đâu vào
đấy, động tác băng bó, khâu vết thương nhanh nhẹn, chính xác. Tôi là người dẫn
đầu, nếu tôi sụp đổ trước, những cô gái lần đầu tiên nhìn thấy người chết trên
chiến trường trong đội của tôi phải làm sao bây giờ?
Tri
thức ngoại khoa ít ỏi đến đáng thương của tôi đã được nâng cao một cách đáng
ngạc nhiên, nhỏ là cầm máu, lớn đến khâu bụng, cưa tay chân, không gì không
biết. Một thân đầy máu, làm thế nào cũng không rửa hết mùi gay mũi đó. Ban đêm
thay phiên chăm sóc bệnh nhân, đôi mắt vừa nhắm lại, đủ loại cảnh tượng máu me
ban ngày hò nhau kéo đến, ngủ còn mệt hơn không ngủ.
Rốt
cuộc tôi đã đánh giá quá cao khả năng thừa nhận của tâm lý mình.
Tiêu
Huyên đánh chiếm Thuấn châu tới ngày thứ mười bảy, cuối cùng, Triệu lão tướng
quân trọng thương, không thể chủ trì đại cục, con trai trưởng của ông ấy trào
nước mắt, hạ lệnh mở cổng thành. Chuyện đầu tiên Tiêu Huyên làm sau khi vào
thành chính là đi gặp lão tướng quân, thế nhưng đã muộn một bước, chỉ nhìn thấy
bóng của ông cụ treo mình trên xà nhà.
Một đời
lương tướng, một đời sống trên lưng ngựa, khi còn sống oanh oanh liệt liệt,
cuối cùng lại tự sát mà không phải chết trên chiến trường. Có lẽ lão tướng quân
đã chết không nhắm mắt. Tiêu Huyên dẫn các giáo quan quỳ gối đưa tiễn, làm lễ
tang long trọng.
Vượt
qua núi Bình Sơn, trải ra trước mặt là một mảnh đất màu mỡ, một bình nguyên nằm
giữa thung lũng. Tiêu Huyên hạ lệnh cho đội quân đóng tại chân núi, nghỉ ngơi
hồi phục, chuẩn bị cho đợt công chiếm bình nguyên.
Sinh
nhật mười sáu tuổi của tôi đã qua đi giữa nơi sơn thanh thủy tú này.
Cuộc
sống rối ren thoáng yên ổn lại, trong quân cũng đơn sơ, dưới sự kiên trì của
tôi, bữa cơm sinh nhật vô cùng đơn giản, chỉ có mấy người bạn tụ tập lại với
nhau.
Vân
Hương vào bếp, làm một bàn đồ ăn đơn giản, không biết Trịnh Văn Hạo kiếm đâu ra
một vò rượu ngon. Tống Tử Kính nói rượu này là rượu cất từ lá trúc gì đó, mấy
người đàn ông bọn họ nghe vậy đều ra vẻ thèm nhỏ dãi.
Đều là người
quen, không cần khách sáo, sau khi nâng chén liền bắt đầu động đũa. Cùng nhau
ăn uống, vô cùng vui vẻ. Tống Tử Kính rất để ý chăm sóc Vân Hương, không ngừng
gắp thức ăn cho Vân Hương. Vân Hương cười hạnh phúc, khiến Trịnh Văn Hạo nhìn
thấy mà đen mặt.
Tôi ghé
vào bên tai Tiêu Huyên, nói: “Mùa xuân của Vân Hương bé nhỏ đến rồi.”
Tiêu
Huyên bị tôi thổi một hơi nóng vào tai, không nhịn được, toàn thân chấn động,
ánh mắt hiện ra vẻ nóng bỏng không che giấu được.
Tôi sợ
đến nhảy dựng lên, lập tức kiểm điểm. Là lỗi của tôi, không nên khiêu khích đàn
ông sau khi họ uống rượu.
Tiêu
Huyên cũng oán giận trừng mắt lườm tôi, tập trung tinh thần kiềm chế, mãnh liệt
ăn rau xanh. Còn Trịnh Văn Hạo ở bên kia lại gác đũa, rầu rĩ uống rượu.
Tình
hình như vậy, vốn định cơm nước xong sẽ làm vài ván mạt chược, hiện giờ quên đi
thì tốt hơn. Đen tình chắc chắn sẽ đỏ bạc. Tôi không muốn Tiểu Trịnh thắng hết
tiền của mọi người.
Sau khi
ăn xong, mọi người giải tán, Tống Tử Kính đề nghị đưa Vân Hương về chỗ ở của cô
ấy, Tiểu Trịnh cũng đã bỏ về. Chớp mắt, trong viện chỉ còn tôi và Tiêu Huyên đã
uống hơi quá chén.
Ánh
trăng sáng tỏ, côn trùng hợp xướng trong rừng cây, một buổi tối ấm áp, đẹp đẽ.
Đôi mắt
Tiêu Huyên ngời sáng vì hơi rượu, mang theo sự nồng cháy rất rõ ràng. Tôi cũng
cười khanh khách nhìn anh.
Khổ cực
suốt mấy tháng, mọi người đều vừa đen vừa gầy, anh vừa rời khỏi chiến trường là
lập tức vào đại trướng nghị sự, tôi cứu chữa bệnh binh suốt ngày suốt đêm, hai
chúng tôi cho dù gặp mặt, trò chuyện, ăn một bữa cơm cũng đều toàn thân chật
vật, vẻ mặt uể oải. Tuy vừa mới xác định quan hệ yêu đương, nhưng căn bản không
có thời gian và sức lực để ân ân ái ái, chỉ có tỉnh táo, lý trí như đôi vợ
chồng già đã qua kỷ niệm đám cưới bạc.
Hôm nay
chiến trận thoáng ổn định, cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, tình cảm vẫn
luôn bị đè nén rốt cuộc cũng bắt đầu cuộn trào.
Tiêu
Huyên cười, vươn tay ra với tôi, nói: “Lại đây.”
Tôi
nghiêng đầu mím môi: “Làm gì?”
“Để ta
nhìn nàng cho rõ.”
“Đứng
đây thì không nhìn được sao? Đâu có phải mới quen em một ngày?”
Tiêu
Huyên cũng không giận: “Xa như vậy sao có thể nhìn rõ?”
Tôi
cười ra tiếng: “Còn lâu mới qua. Rốt cuộc hôm nay anh uống bao nhiêu rượu rồi?”
“Ta đâu
có uống nhiều, đều bị Văn Hạo cướp hết rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc, một vò rượu
ngon vào bụng hắn đều biến thành dấm hết.”
Tôi
cười ha hả, không để ý trong một lát đã bị Tiêu Huyên nắm cổ tay kéo vào lòng,
tôi xoay người giãy dụa lại bị anh ôm lấy từ phía sau. Hơi thở mang theo mùi
rượu bao trùm lấy tôi, vòng tay ấm áp dịu dàng vòng quanh tôi, tôi tựa đầu vào
ngực anh, nghe tiếng tim đập hơi gấp gáp của anh.
“Mặt
trăng thật là tròn.” Tôi ngửa đầu nhìn trời: “Nhân tròn trăng cũng tròn.”
Tiêu
Huyên cúi đầu hôn lên thái dương tôi, không nói gì.
“Cuối
cùng cũng tròn mười sáu tuổi rồi.” Tôi cảm thán: “Người ta nói khi bận rộn thời
gian trôi qua rất nhanh, thế nhưng em cảm thấy một năm này dài đằng đẵng.”
“Vậy
sao?” Tiêu Huyên vùi đầu vào hõm vai tôi, ngửi ngửi cái gì đó: “Ta lại thấy
thời gian thật sự trôi quá nhanh. Nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, nàng còn muốn
cầm chậu hoa đập ta ấy chứ.”
Tôi
không cảm thấy lời này của anh ấy có gì không đúng, vẫn còn chìm trong hồi ức:
“Khi đó em cứ tưởng anh là hái hoa tặc, ai bảo anh nửa đêm trèo tường làm gì?”
Tiêu
Huyên không phục: “Bề ngoài của ta thế này còn phải đi hái hoa hay sao?”
“Vâng,
vâng.” Tôi lập tức nói: “Chẳng phải em đã tự đưa lên cửa rồi sao.”
“Nàng
tự đưa lên cửa?” Tiêu Huyên còn bất mãn: “Ta tốn không biết bao nhiêu tâm tư,
nàng vẫn ngu ngốc như heo, suốt ngày chỉ nhớ mỗi Tống tiên sinh của nàng.”
Anh ấy
nói như vậy, tôi lại nhớ tới một vấn đề: “Thái độ của Tử Kính với Vân Hương bây
giờ, anh thấy thế nào?”
Tiêu
Huyên nhún vai: “Ta sao biết được? Tuy ta và Tử Kính quan hệ rất tốt, nhưng hắn
cực kỳ kín đáo về việc riêng, ta cũng không biết Tử Kính nghĩ sao về việc này.
Sao? Nàng lo lắng cho Vân Hương?”
“Đúng
vậy. Vân Hương còn nhỏ tuổi hơn cả em, còn chưa tới mười sáu đâu, một cô bé đơn
thuần như vậy. Em dẫn theo Vân Hương trải qua mưa gió, nhưng về phương diện
tình cảm, Vân Hương rất ngây thơ, cố chấp. Tử Kính quả thật không tệ, Vân Hương
vẫn luôn ngưỡng mộ huynh ấy, thế nhưng nếu thật sự có gì đó phát triển… Em
tuyệt đối không phải khinh thường Vân Hương, em chỉ cảm thấy, dường như hai bọn
họ không thật sự hợp nhau.”
Tiêu
Huyên cười ôm tôi sát vào lòng: “Người bên ngoài nhìn hai chúng ta cũng không
thật sự phù hợp nha.”
“Đúng
vậy.” Tôi nhéo anh một cái: “Một nữ thanh niên thuần khiết, có tài có mạo như
em không hiểu sao lại đi theo một phần tử vũ trang phản chính phủ như anh nữa?”
Tiêu
Huyên vờ như nổi giận cắn tai tôi một cái: “Cái miệng này của nàng là đáng ghét
nhất!”
Ánh mắt
Tiêu Huyên bỗng nhiên sâu hun hút, anh cúi đầu hôn lên môi tôi.
Hoa
trên núi đã nở, hương thơm vương vấn trong không trung, sự nhiệt tình từ Tiêu
Huyên cuồn cuộn truyền sang tôi, bờ môi anh như mang theo dòng điện, khiến tôi
cảm thấy từng đợt tê dại, tình cảm vốn đã kích động nay lại dần dần tăng nhiệt
độ, cơ thể tỏa nhiệt, bắt đầu choáng váng. Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa,
phát ra một tiếng rên nhẹ nhàng từ sâu trong cổ họng, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Tiêu
Huyên lại mạnh mẽ ngẩng đầu, cánh tay siết chặt, ngang ngược ôm tôi vào lồng
ngực vững vàng. Tôi cảm nhận được rõ ràng hơi thở vừa nóng vừa gấp của anh phất
qua tóc tôi. Toàn thân anh gồng lên cứng nhắc, giống như một cây cung bị kéo
căng, nhưng anh chỉ ôm lấy tôi không nhúc nhích.
“Vì
sao?” Tôi không khỏi mở miệng hỏi.
Giọng nói
của Tiêu Huyên dưới sự xúc động có vẻ đặc biệt êm tai: “Không công bằng với
nàng.”
Tôi
ngẩng đầu hỏi: “Vậy thế nào mới là công bằng với em?”
Tiêu
Huyên nói vô cùng nghiêm túc: “Chờ ta đến được kinh thành, sau đó long trọng
rước nàng qua cửa.”
Hiển
nhiên, đối với phái nữ mà nói, hôn nhân là một chứng nhận cho phép lên giường.
Trong pháp luật Đông Tề, nam nữ chưa kết hôn đã làm chuyện kia sẽ bị tính là
tội gian dâm. Tiêu Huyên khởi binh mưu phản, đương nhiên sẽ không có ý định làm
một công dân tuân thủ pháp luật, thế nhưng anh lại là một người đàn ông truyền
thống, là một người đàn ông vô cùng nghiêm túc đối với tôi. Vì vậy, anh kiên
trì cho rằng cho tôi danh phận rồi mới dắt tay nhau lên giường tương đối hợp
với quy luật từng bước của xã hội hơn.
Tôi
không có dị nghị gì về chuyện này, còn thật vui vẻ. Tôi cho rằng tình yêu và
tình dục phụ thuộc vào nhau, sinh ra cho nhau, thiếu một thứ cũng không được,
tình yêu platonic nói miệng còn được, áp dụng vào thực tế thì xin miễn đi (Platonic
love: tình yêu lý tưởng, thuần khiết, trong sang). Hưởng
thụ tình ái không có gì đáng hổ thẹn, nhưng niềm vui trong tình ái dù sao cũng
phải dựa trên quan niệm đạo đức xã hội. Nếu muốn nói mình coi rẻ thế tục, không
đáng để vào trong mắt thì nên ẩn cư nơi núi non rừng già đi. Còn đã sống trong
thế giới này thì phải sống cho đến nơi đến chốn, phải thuận theo thủy triều,
phải tuân thủ những quy tắc thích hợp của thế giới này.
Hiện
giờ tôi đang ở trong xã hội phong kiến, phụ nữ hoàn toàn là kẻ yếu, cho dù xinh
đẹp, tài trí hơn người, cộng thêm năm mươi xe đồ cưới, vẫn chỉ là một vật phẩm
phụ thuộc vào đàn ông. Tôi tự nhận tôi không có khả năng thay đổi địa vị của
phụ nữ, vì vậy, tôi nhất định phải học được cách bảo vệ chính mình một cách tốt
nhất trong hoàn cảnh bất lợi.
Tôi
thích Tiêu Huyên, tôi biết anh ấy cũng thích tôi. Vậy là đủ rồi. Anh nói tương
lai sẽ lấy tôi, hứa sẽ cho tôi một hôn lễ long trọng, thế nhưng tôi cũng không
coi trọng chuyện này. Không nên quá coi trọng những lời hứa hẹn. Có thể thực
hiện được đương nhiên là tốt nhất, nếu không thể thực hiện được, nên coi nó là
một kỳ vọng tốt đẹp thôi.
Chúng
tôi đều không biết ngày mai sẽ thế nào, nhưng hiện tại, trong giờ phút này,
chúng tôi hạnh phúc ở bên nhau, nhìn hoa đêm nở rộ dưới ánh trăng, cảm thấy
cuộc sống tươi đẹp không gì sánh bằng.
Hết quyển 2