Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 2 - Chương 39: Bầu trời và nhân gian




Buổi tối cùng ngày, sau khi Vân Hương đã ngủ, tôi lặng lẽ đứng dậy, đi tìm Tống Tử Kính.

Bởi vì đã có người thông báo, tôi vừa đi tới cửa vương phủ, anh ta đã vội vàng ra đón. Anh ta kinh ngạc: “Sao muội lại tới đây? Tới một mình? Sao không ngồi xe?”

Tôi nhìn anh ta một chút, không nói gì, trực tiếp đi vào trong.

Dù vậy, trên mặt, trong ánh mắt Tống Tử Kính vẫn có vẻ ngạc nhiên, vui mừng, còn vô cùng rõ ràng.

“Vào trong rồi nói. Đầu xuân, bên ngoài lạnh. Hôm nay muội ăn gì? Thân thể còn chỗ nào khó chịu không?”

Anh ta vốn là một người kiệm lời như vàng, giờ bị tôi dằn vặt đến mức dài dòng lải nhải, tôi không nhịn được mà giật giật khóe miệng.

Tống Tử Kính vừa thấy tôi cười, không nói gì nữa, có chút ngạc nhiên, ngẩn người.

Tôi vào phòng, thấy Lý tướng quân và Tôn tiên sinh đã ở đây, họ đều giật mình nhìn tôi. Cũng tốt, vốn là có chuyện công muốn nói.

Tôi lấy ra một phương thuốc đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Tôn tiên sinh.

Tôn tiên sinh cầm lên cẩn thận nghiên cứu một lần, liên tục gật đầu: “Dược này vô sắc vô vị, hòa tan trong nước, người uống phải tứ chi không còn sức lực, sinh ra ảo giác, trí nhớ giảm sút, phản ứng chậm chạp… Hơn nữa, ba tháng sau, dược vật sẽ bị bài trừ ra khỏi cơ thể theo quá trình trao đổi chất, sẽ không tạo thành tổn thương nghiêm trọng tới cơ thể. Được lắm, được lắm! Vừa có thể làm suy yếu sức chiến đấu của quân địch, vừa không làm con dân Đại Tề chúng ta bị thương.”

Lý tướng quân và Tống Tử Kính đồng loạt nhìn về phía tôi.

Tôi mở to mắt nhìn, không có biểu cảm gì, quay đi chỗ khác. Hai người không thể tìm thấy thứ họ muốn trên mặt tôi, thất vọng thu hồi ánh mắt.

Tôn tiên sinh trân trọng nhận lấy đơn thuốc, nói lời cảm ơn với tôi.

Mục đích của chuyến đi này đã đạt được, tôi gật đầu với bọn họ, xoay người định đi. Tống Tử Kính gọi tôi lại.

Tôi có chút mất kiên nhẫn, dùng ánh mắt đặt câu hỏi. Một thời gian dài tự bế khiến tôi không thích giao lưu với người khác quá lâu, cảm thấy vừa phiền vừa mệt.

Tống Tử Kính thận trọng nói: “Sau khi Triệu đảng biết tin đã bắt tay làm đại thanh trừ. Phần lớn quan viên có giao tình với vương gia ở kinh thành đều bị liên lụy, không ít người đã phải vào ngục. Úc tướng quân rời khỏi kinh thành, thẳng về phía Bắc, ít ngày nữa chúng ta sẽ khởi binh Nam hạ, hợp lại với bọn họ.”

Tôi mờ mịt trong chốc lát rồi hiểu ra. Cuối cùng cũng phải bắt đầu.

“Nhanh thôi.” Tống Tử Kính gật đầu, dường như đang trấn an tôi: “Rất nhanh thôi, cực khổ sẽ qua. Muội nhất định phải kiên trì.”

Tôi không hiểu được ý của anh ta, cái gì mà nỗi khổ của tôi rất nhanh sẽ qua? Tranh đấu giành thiên hạ, đặc biệt là tranh đấu giành thiên hạ dưới tình huống không có người cầm đầu, là một chuyện rất dễ dàng, rất nhanh chóng sao?

Nhưng hiện giờ tôi và kế hoạch lớn thống nhất thiên hạ của bọn họ đã không còn một chút quan hệ, tôi gật đầu có lệ rồi xoay người rời đi.

“Tiểu Hoa…” Tống Tử Kính đuổi theo: “Ta tiễn muội.”

Tôi từ chối cho ý kiến, nhìn anh ta một cái rồi quay đầu tiếp tục đi.

Tống Tử Kính gọi người chuẩn bị xe ngưa, đỡ tôi lên. Tôi tìm một góc trong xe ngựa rộng rãi ấm áp để ngồi xuống, thu thân thể lại, một mình ngẩn ra.

Tống Tử Kính ở bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà thở dài: “Đến khi nào muội mới bằng lòng mở miệng nói chuyện?”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi lại nhắm mắt lại.

“Ta biết trong lòng muội khó chịu, không tiếp nhận được tin tức kia. Nhưng muội cứ như vậy, nếu hắn trên trời có linh, nhất định sẽ khổ sở lo lắng. Muội cũng không nhẫn tâm khiến hắn đau lòng đúng không.”

Rốt cuộc, tôi liếc mắt một cái khinh thường.

Tuy tôi là người xuyên không đến, nhưng trong tôi vẫn là một kẻ theo học thuyết vô thần, luân hồi báo ứng, những chuyện đó nói miệng thì được, còn thảo luận trong thực tế thì thối lắm. Cho dù Tiêu Huyên có linh hồn, thứ nhất, anh ấy sẽ không đau lòng khổ sở vì một chuyện như vậy; thứ hai, rất có khả năng anh ấy đã đầu thai từ lâu rồi, quan tâm chúng tôi khóc lóc, bi thương hay đốt pháo ăn mừng làm gì. Tôi không muốn nói bởi vì tôi không muốn giao lưu, cũng không muốn đối phó với những người, những việc phiền phức, cơ thể và trái tim gặp phải một việc quá tải so với sức chống đỡ nên cần một đoạn thời gian nghỉ ngơi và hồi phục. Tôi mặc kệ Tiêu Huyên biết rồi có vui vẻ hay không, anh ấy đã chết, người đã chết như ngọn đèn tắt, không có suy nghĩ, không có tình cảm. Tôi quan tâm tới cảm nhận của một người đã chết làm gì? Tôi chỉ tự bế, tôi không điên!

Tống Tử Kính ngượng ngùng, không nói gì thêm. Trong sự lay động của chiếc xe, tôi lại mê man ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường, trời cũng đã sáng. Vân Hương đang ở gian ngoài dặn dò Giác Minh và Phẩm Lan đến thăm tôi không được khóc, không được nhíu mày, không được nói lung tung, nói chung, chỉ có thể cười, nhất định phải vui vẻ cười.

Aiz, thật khó cho bọn trẻ, từ nhỏ đã dạy bọn chúng nói dối giả vờ, lại muốn bọn chúng vẫn ngây thơ trẻ con, thật là khó cả đôi đường.

Giác Minh và Phẩm Lan đi vào, trên mặt thật sự mang theo tươi cười, vây xung quanh giường tôi lải nhải kể những chuyện thú vị xảy ra gần đây.

Tôi thờ ơ vừa ăn điểm tâm vừa nghe, nhưng không đáp lời. Giác Minh nói lâu, cảm thấy không có tác dụng, nhìn về phía Phẩm Lan xin giúp đỡ.

Cô bé thông minh dường như thầm hạ quyết tâm, nói với tôi: “Tỷ tỷ, muội nói cho tỷ thế cục hiện tại nhé.”

Bọn Vân Hương đều sửng sốt, vội vàng nháy mắt với Phẩm Lan. Thế nhưng Phẩm Lan đón nhận ánh mắt chăm chú của tôi, vô cùng có lòng tin, bắt đầu nói.

“Dân khởi nghĩa ở ba quận miền Nam hiện giờ đã tràn ra bốn tỉnh. Quân đội triều đình ở phía Nam liên tục thất bại rút lui, lại xuất hiện dịch bệnh, lòng quân tan rã. Trong khi đó, Triệu hoàng hậu thông đồng với thừa tướng giả truyền thánh chỉ thanh trừ những đảng phái khác, trong triều hiện nay đã có sáu, bảy vị đại thần từ quan hoặc bị bỏ tù. Thái tử phản đối, bị hoàng hậu giam lỏng. Tống tiên sinh và mọi người ngày mai sẽ lên đường dẫn quân Nam hạ.”

Thì ra thế cục đã phát triển tới giai đoạn gay cấn như thế. Triệu đảng chỉ chờ Tiêu Huyên chết là xé rách cái khăn che mặt, hoàn toàn đoạt quyền. Mà Yến quân hiện giờ đã như rắn mất đầu, vô cùng khó xử.

Vân Hương dè dặt hỏi tôi: “Tỷ, tỷ có muốn đi theo không?”

Tôi nhìn ánh mắt chờ đợi của cô ấy, hiểu được trong lòng cô ấy lo lắng cho Tống Tử Kính. Tôi cũng muốn đi, muốn nhìn xem giang sơn của Triệu đảng sụp đổ thế nào, muốn nhìn thấy tất cả những thứ người kia không thể nhìn thấy.

Tôi gật đầu.

Đêm đó, Tống Tử Kính tới: “Muội muốn đi theo chúng ta?”

Tôi gật đầu.

Tống Tử Kính có chút khó xử: “Chiến tranh không phải trò đùa.”

Tôi đương nhiên biết, nhưng tôi cũng không thật sự cầm đao lên chiến trường.

“Ta chỉ sợ không thể bảo vệ muội chu toàn. Sau này sẽ không có mặt mũi nào ăn nói với vương gia.”

Nếu vậy khi đó huynh cũng đã chết, anh ấy có thể làm gì một người đã chết?

Tống Tử Kính không biết làm thế nào, đành nói với Vân Hương: “Sao cô không khuyên nhủ cô ấy.”

Vân Hương bứt rứt bất an: “Nhưng… Nhưng chúng ta đều lo lắng.”

“Cô cũng muốn đi theo?”

“Tỷ tỷ đi đâu ta theo đó!” Vân Hương vội vàng tuyên bố.

Tống Tử Kính không có cách nào khuyên giải chúng tôi, cuối cùng cũng lùi bước: “Cũng có thể, nhưng nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của chúng ta. Ta sẽ cử tám thị vệ đến bảo vệ mọi người.”

Tôi suy nghĩ một chút, gật đầu.

Tống Tử Kính thở dài một tiếng: “Muội vẫn không chịu mở miệng nói chuyện.”

Tôi bực mình, khụ hai tiếng biểu thị giọng nói của tôi bình thường. Tống Tử Kính bị tôi khiến cho không biết nên khóc hay nên cười, đành phải thôi.

Đàn ông thật kỳ quái, suối ngày chê phụ nữ dài dòng lắm chuyện, như ba nghìn con vịt hoặc là một cái chợ, thế nhưng khi phụ nữ không nói lời nào, họ lại hoảng hốt hơn bất cứ ai. Thật sự là đã không vừa ý thì người ta trái phải thế nào đều không đúng, khó chiều.

Ngày tiếp theo, tôi cùng Vân Hương leo lên xe ngựa của vương phủ, theo đội quân trùng trùng điệp điệp rời khỏi thành Tây Dao.

Tôi vốn đang ngồi ngơ ngác, nhưng trong nháy mắt khi xe ngựa đi qua cổng thành, tôi bật người dậy vén rèm lên, nhìn về phía sau.

Thành Tây Dao phồn hoa, chứa đầy những giấc mơ thơ mộng và tình yêu một thời niên thiếu của tôi, cũng ghi lại biết bao mất mát và đau thương của tôi tại chốn này. Tôi đã lớn lên, trưởng thành ở đây, cũng đã trải qua đau xót và ly biệt ở đây. Hôm nay tôi ra đi, người đó còn vĩnh viễn ở lại. Câu chuyện của chúng tôi giống như một đóa hoa vừa chớm nở đã tàn, vĩnh viễn lưu dấu trong trái tim tôi.

Sóng gió này, tôi sẽ vượt qua. Nhiều năm sau, có lẽ tôi sẽ quay trở về nơi này, ngồi ôm tâm tình nhớ về cố nhân, sẽ đi thăm người ấy.

Mất đi Trưởng Tử Việt, tôi giống như một đứa trẻ mất đi viên kẹo yêu thích; mất đi Tiêu Huyên, tôi chỉ cảm thấy trong cơ thể mình đã thiếu đi một bộ phận nào đó.

Còn tìm về được không?

Tôi buông rèm, thở dài.

Ra khỏi thành chưa được bao lâu, tôi lại bắt đầu nóng sốt, tuy chỉ là sốt nhẹ nhưng tinh thần rất kém, vô cùng uể oải, đầu đau như muốn nứt ra mà không làm cách nào ngủ được. Đã uống thuốc nhưng hiệu quả rất nhỏ. Thân thể này đang bị ý chí thao túng, dùng để thể hiện nội tâm. Trái tim đã mất, những đau khổ vốn do trái tim tiếp nhận giờ dồn toàn bộ lên thân thể.

Tôi sợ làm lỡ chính sự, không cho Vân Hương nói với Tống Tử Kính, cứ một đường xóc nảy tới doanh trại, cầm cự vào đến trong lều rồi lập tức thả lòng, ngả đầu là ngủ.

Giấc ngủ này hỗn loạn rất nhiều giấc mơ, ầm ĩ, bàng hoàng, cảm giác mặt đất đang rung chuyển. Tôi khó khăn mở mắt ra, kinh ngạc nhìn thấy Tôn tiên sinh đang ở trong lều của tôi.

Tôn tiên sinh thấy tôi tỉnh lại, thở phào một hơi: “Cô đã sốt suốt một đêm, khiến Vân Hương sợ hãi. Tử Kính và mọi người bận rộn không đến được, đành bảo ta đến xem cô.”

Vân Hương vắt chiếc khăn lạnh lẽo, ẩm ướt đặt lên trán tôi.

Tôi vẫn đang mơ màng, hiện giờ là lúc nào, bên ngoài thật ầm ĩ.

Tôn tiên sinh giải thích: “Đã bắt đầu đánh trận. Vương gia lấy danh nghĩa “Thanh Quân Trắc*” dẫn quân hồi kinh. Trận đánh đầu tiên đã giành thắng lợi.”

* Thanh Quân Trắc: thanh trừ thân tín, kẻ xấu bên cạnh quân chủ.

À, rốt cuộc đã đánh nhau.

Thứ nhưng, “Yến vương lấy danh nghĩa “Thanh Quân Trắc” dẫn quân hồi kinh”, chuyện này nói thế nào được? Đã gióng trống khua chiêng làm lễ tang, làm sao dùng được danh nghĩa của Tiêu Huyên nữa? Tìm một thế thân giống như đúc?

Tôn tiên sinh lảng tránh ánh mắt của tôi: “Lão hủ không tiện nói. Cô nương cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này kỳ lạ. Chính Vân Hương cũng có chút mơ hồ: “Tỷ, tin tức bên ngoài là vương gia giả chết, chỉ nhằm mục đích kích động Triệu đảng yên tâm bắt tay làm phản…”

Tôi vùng lên, ngồi dậy.

Giả chết? Rốt cuộc chết là giả, hay tìm người giả chết? Tiêu Huyên đã chết, tôi tận mắt nhìn thấy, tự tay sờ đến. Lạnh lẽo, cứng nhắc, không có mạch đập. Tay của tôi đã ở trên cổ anh ấy lâu như thế, lẽ nào một người có thể khống chế tim đập? Hay là người nằm đó lúc ấy chính là giả?

Tôi xuống giường đi ra ngoài, Vân Hương vội vàng kéo tôi: “Tỷ muốn đi đâu? Bên ngoài đang rất loạn!”

Tôi mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Tôi muốn tận mắt nhìn thấy.”

Vân Hương vừa mừng vừa sợ: “Tỷ, tỷ nói chuyện rồi!”

Tôi cố chấp đi ra ngoài: “Người đó ở đâu? Tôi muốn thấy tận mắt.”

Tôn tiên sinh phản ứng lại, ngăn tôi, nói: “Vừa mới thu binh, bên ngoài rất loạn!”

Tôi quay đầu nhìn thẳng vào Tôn tiên sinh, nhìn thẳng vào mắt ông ấy, lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc Tiêu Huyên đã chết hay chưa?”

Tôn tiên sinh bất an né tránh ánh mắt tôi: “Mẫn cô nương, rất nhiều chuyện ta không nói rõ được.”

Ông ấy thật sự không nói rõ được. Tôi vòng qua ông ấy, bỏ lại Vân Hương, vén rèm lên định lao ra ngoài. Thị vệ canh giữ bên ngoài lập tức nhảy ra, ngăn cản tôi: “Mẫn cô nương, không có lệnh của Tống tiên sinh, ngài và Vân Hương cô nương đều không thể rời khỏi lều.”

Tôn tiên sinh đuổi theo tôi đi ra: “Bên ngoài thật sự rất loạn!”

Tôi hỏi thị vệ: “Là mệnh lệnh của Tống tiên sinh hay của vương gia?”

Thị vệ ngẩn ra, lộ vẻ khó xử.

Tôi đã gấp đến mức toàn thân đổ mồ hôi, không biết lấy đâu ra sức lực, đấy anh ta ra rồi bỏ chạy.

Thị vệ vội vàng đuổi theo, thế nhưng trong quân doanh thật sự rất loạn, những binh sĩ trải qua sinh tử trở về chen chúc khắp nơi, niềm vui chiến thắng tràn ngập toàn bộ quân doanh. Tôi nghe được bọn họ nói: “Thật tốt quá, vương gia đã trở về!”

“Đánh cho Triệu cẩu tè ra quần!”

“Cũng may vương gia không có việc gì! Khi đó làm ta sợ muốn chết!”

“Vương gia có thiên tiên bảo hộ, đương nhiên sẽ không bị Triệu cẩu hại chết đơn giản như vậy!”

“Trận này đánh thật đã! Triệu binh kia thật giống như ba năm ăn cơm không đủ no…”

Mỗi một câu nói truyền vào lỗ tai tôi lại càng khiến tôi căng thẳng. Tôi dựa vào vóc người thấp bé xuyên qua đám người, thị vệ nhất thời không đuổi kịp, lại sợ làm tôi bị thương nên không dám mạnh tay.

Khi chạy được tới trước căn lều tướng soái màu trắng, tôi đã thở hổn hển, phổi nhói đau, máu toàn thân như đang sôi lên.

Thị vệ bên ngoài lều nhận ra tôi, kinh ngạc nói: “Mẫn cô nương, sao cô lại tới đây? Không phải cô còn bị bệnh sao?”

Trong lều vốn có tiếng nói chuyện đột nhiên toàn bộ yên tĩnh.

Không đúng!

Có chỗ nào đó không đúng!

Tôi, tôi muốn nhìn tận mắt, sờ tận tay! Tên khốn kiếp đó, rốt cuộc đã chết hay chưa?

Thị vệ khó xử, lại không thể giơ trường thương ra: “Mẫn cô nương, cô không thể đi vào như vậy.”

“Tránh ra!” Tôi nói từng chữ thật có khí phách.

“Nhưng, Mẫn cô nương…”

“Để nàng vào đi.”

Tôi nghe thấy một giọng nói như vậy, như sét đánh, đầu óc tôi trống rỗng trong nháy mắt, thân thể bất giác loạng choạng.

Tôi dùng một tay đẩy ra thị vệ đang định đỡ tôi, hít một hơi thật sâu – đi vào bên trong.

Toàn là người, các tướng sĩ trên người còn mặc giáp sắt dính đầy vết máu khô, gương mặt thô lỗ mang theo nghi hoặc đánh giá tôi, sau đó ăn ý tách ra, tách ra. Giống như một tháng trước, khi tôi mới trở về Tây Dao, trước mắt tôi tách ra một con đường, dẫn thẳng tới nơi một người còn sống, hoặc đã chết.

Người kia từ trên ghế chủ tọa đi xuống, trang phục mài vào nhau phát ra những tiếng vang rất nhỏ, bùn hòa với máu đọng lại trên mặt, mái tóc rối bời, vẻ mặt phong sương. Thế nhưng, đôi mắt lại sáng ngời đến mức như đang bốc cháy, nghênh ngang đắc ý, hào khí ngất trời.

Là anh!

Là anh!

Không cần kiểm nghiệm DNA, tôi biết đó là anh!

Tôi như bị đứng hình, không nhúc nhích, trơ mắt nhìn anh ấy đi tới trước mặt tôi.

Tiêu Huyên cười: “Đừng lo lắng, không phải máu của ta.”

Anh nói không cần lo lắng, điệu bộ dễ dàng đến mức như đang nói về một chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

Anh lập lại một cách chắc chắn: “Đừng lo, tất cả đều ổn.”

Tôi bỗng nhiên mỉm cười, nhìn thẳng vào anh, nói rõ ràng từng chữ: “Anh không chết.”

Tiêu Huyên gật đầu, giống như vô cùng hả hê: “Không giả bộ giống một chút, bọn chúng sẽ không động thủ. Lần này hoàng thượng mắc trọng bệnh, không biết có thể chống đỡ được như trước kia hay không, ta không thể mạo hiểm. Phải ra tay khi bệ hạ còn đang tại thế.”

Nụ cười của tôi càng thêm tươi tắn: “Anh không chết ha.”

Tiêu Huyên trìu mến nhìn tôi, những người ngoài đã im lặng lui ra, trong lều chỉ còn mình tôi và anh ấy. Vì vậy, anh ấy yên tâm to gan vươn tay về phía tôi: “Đừng lo lắng nữa. Ta không sao. Vì sao nàng chỉ mặc thế này đã tới đây? Có lạnh không…”

Tôi vẫn cười: “Thì ra, anh không chết.”

Cuối cùng Tiêu Huyên cũng cảm giác có điều không đúng: “Tiểu… Mẫn, nàng…”

Một tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên cắt đứt câu nối tiếp theo của anh ấy.

Tôi ôm tay, thở hổn hển, vì dùng quá nhiều sức nên chính tay mình cũng đau, thế nhưng trong khoảnh khắc đó, trong lòng thật sự cảm thấy vui sướng không thể nói bằng lời.

Tiêu Huyên ngẩn người, quay mặt lại, há hốc mồm nhìn tôi.

Giật mình phải không? Tôi cắn môi cười nhạt, con thỏ bị ép đến nổi nóng cũng biết cắn người, coi tôi là cục bùn, thích nặn thế nào thì nặn phải không?

“Chơi trò giả chết phải không?”

Tôi xoay người lao ra khỏi lều, không quay đầu lại. Tiêu Huyên đang ở phía sau không ngừng gọi tên tôi.

Bên ngoài người đông nghìn nghịt, thấy tôi đi ra đều ngạc nhiên một chút rồi nhường đường. Tôi chạy bừa về một hướng, nắm lấy một cái dây cương rồi xoay mình lên ngựa, hai chân thúc mạnh, con ngựa lập tức phóng đi.

“Tiểu Hoa…” Tiêu Huyên lớn tiếng gọi tôi: “Nàng đi đâu?”

Tôi cưỡi ngựa lao thẳng ra ngoài quân doanh, tùy tiện đi về một hướng. Phía sau có tiếng vó ngựa mơ hồ truyền đến, nhìn lại, Tiêu Huyên đang cưỡi Huyền Lân đuổi theo tôi. Huyền Lân chính là vua của loài ngựa, bốn vó phi như bay, con ngựa bình thường tôi đang cưỡi không thể sánh bằng. Không lâu sau anh đã đuổi sát tới chỗ tôi.

“Tiểu Hoa! Mau dừng lại! Nàng nghe ta nói đã…”

“Cút ngay!” Bao nhiêu lửa giận tích trữ đã lâu của tôi cuối cùng cũng bùng phát, trút hết toàn bộ về phía anh: “Muốn chết thì chết cho sạch sẽ, đừng có trở về làm cương thi dọa người!”

“Tiểu Hoa…” Tiêu Huyên rất bất đắc dĩ: “Nàng dừng lại trước đã. Muốn ta làm gì cũng…”

“Không dừng. Tôi muốn anh chết, anh đi làm ngay đi!”

Tôi vẫy roi đánh về phía anh ấy, Tiêu Huyên vội vàng né tránh, dở khóc dở cười.

Tôi nhìn gương mặt sinh động tràn đầy sức sống đáng ghét của anh ấy, lửa giận trong lòng lại càng bốc lên, nuốt trọn tôi. Tôi giơ roi đánh mạnh hai cái vào mông ngựa. Con ngựa bị đau, càng liều mạng bỏ chạy, bỏ xa Tiêu Huyên.

Địa hình phía trước có sự thay đổi, tôi kéo dây cương chạy về phía sườn núi phía Tây.

Tiêu Huyên đột nhiên hô to một tiếng: “Tiểu Hoa! Dừng lại! Ngay lập tức!”

Tôi thật sự đã đỏ đôi mắt, bất cứ lời nào của anh ấy đều không vào được lỗ tai tôi, ngược lại tôi còn tặng thêm một roi.

“Tạ Chiêu Hoa! Nàng dừng lại ngay cho ta…” Tiêu Huyên gần như gầm lên.

Tôi nhắm chặt mắt, ngoảnh mặt làm ngơ, gió đập vào hai gò má đau nhức. Con ngựa hoảng loạn chạy lên sườn núi, Tiêu Huyên cũng ra roi thúc ngựa chạy nhanh đến bên cạnh tôi.

“Tiểu Hoa!” Giọng nói Tiêu Huyên tràn ngập sợ hãi: “Dừng lại… Nàng…”

Tiếng nói của anh ấy vừa ngừng, tôi cảm giác được anh ấy bay lên từ trên lưng ngựa, như đại bàng giương cánh, chớp mắt đã rơi xuống sau lưng tôi, giật lấy dây cương, ghìm lại thật mạnh.

Con ngựa đang phi nước đại hí lên một tiếng, chợt đứng lên, tôi trở tay không kịp, bị Tiêu Huyên kéo khỏi lưng ngựa, cùng nhau lăn trên mặt đất.

Tiêu Huyên thuận thế ôm chặt lấy tôi, lăn xuống sườn núi theo quán tính, tôi choáng đầu hoa mắt, hoàn toàn không nhận định được rõ tình huống, sau một trận trời đất quay cuồng, chúng tôi đột nhiên dừng lại, Tiêu Huyên ổn định lại thân thể của hai chúng tôi.

Tôi thở không ra hơi: “Anh buông…”

Tiêu Huyên ôm lấy tôi, ôm thật chặt, siết quanh, đè nặng, giống như muốn hòa tôi vào trong cơ thể mình.

Tôi rất đau, đau đến mức toàn thân run run.

Tôi chửi ầm lên: “Anh đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi…”

Tiêu Huyên xoay người đè tôi xuống dưới, cúi đầu chặn môi tôi lại.

Khí tức của anh chiếm đóng tất cả cảm quan của tôi trong nháy mắt, thân thể mạnh mẽ vững vàng áp chế tôi, tôi bị khí thế ào ạt của anh đánh bật toàn bộ thần trí, chỉ cảm thấy một hơi thở nóng bỏng và đôi môi ngang ngược mạnh mẽ xâm chiếm. Nụ hôn điên cuồng, giận dữ như thật sự muốn xé rách, cắn nát, ăn người ta vào bụng, cộng thêm thái độ kịch liệt, ngang ngạnh khiến tôi sợ đến mức phát run, giống như con cừu non dưới vuốt sói. Mà lửa tình mãnh liệt bắn ra từ trên người anh như những viên nham thạch nóng rực bay từ trên trời xuống, thiêu đốt toàn thân tôi, khiến tôi nóng đến mức phải co người lại, toàn thân vô lực. Tôi bị anh hung hăng đè nặng, giữ chặt, ôm siết, quấn lấy triền miên, thật sự giống như bị vây trong một cái kén do chính anh ấy tạo nên, tránh không thoát, trốn không ra, đến chết không rời.