Vây
thành ngày thứ mười lăm, nửa đêm đất lại rung lên lần nữa, lần này mạnh hơn lần
trước một chút, đèn cung đình trên mái hiên lay động rất lâu. Tôi bị giật mình
tỉnh giấc, định xuống giường theo bản năng, thế nhưng chấn động qua đi, mặt đất
yên tĩnh lại. Tôi lo lắng chờ đợi một lúc lâu, lại bất giác ngủ thiếp đi.
Sau
rạng đông, bão tuyết bên ngoài càng ngày càng có xu hướng nghiêm trọng, không
hề có ý định ngừng lại, mà Tiêu Huyên vẫn không có tin tức gì. Ngay cả bọn họ
gặp hung hay cát, chúng tôi cũng không rõ.
Chúng
tôi ở vương phủ đã phải ăn cháo và bánh bao trong bữa sáng, bên ngoài từ lâu đã
có người chết đói. Tuy có chuẩn bị tâm lý nhưng khi Nguyễn Tinh nói với tôi bắt
đầu có người “dịch tử nhi thực*”, nước mắt tôi vẫn chảy xuống.
*
Dịch tử nhi thực: cảnh tượng khi bị vây thành, dân trong thành gặp nạn đói,
phải đổi con cho nhau để ăn thịt.
Tôi
không ra ngoài, sợ nhìn thấy sẽ đau lòng. Trước đây không phải chưa từng thấy
người chết, tuy nhiên, nhìn một người đang sống sờ sờ, một đứa trẻ ngây thơ cứ
vậy hao mòn chết đói, tôi sợ bản thân sẽ tâm thần phân liệt. Đồng thời cũng cảm
thấy chính mình ích kỷ. Tôi có thể chia phần lương thực của mình cho những người
bên ngoài, thế nhưng tôi muốn sống, tuy mỗi một miếng thức ăn đều là tội ác,
thế nhưng, tôi còn muốn sống.
Tôi
muốn sống để gặp lại Tiêu Huyên.
Hiện
giờ Liễu Minh Châu không bị bệnh, sắc mặt trắng bệch nhưng cố gắng không gục
ngã, khiến tôi sinh ra một chút kính nể. Chỉ là, bát cháo càng ngày càng trong
đến mức có thể soi ra bóng người, bánh bao càng ngày càng nhỏ, tôi phải thừa
nhận, nạn đói mang theo cái chết đã đến ngay sát bên cạnh.
Tôi là
người đã chết một lần, sự cố thang máy vẫn còn nhỏ, hiện giờ ông Trời lại khiến
tôi đụng với nạn đói. Tôi thật sự không muốn chết đói, ngoại trừ chết ngạt hoặc
chết cháy thì chết đói thật sự rất thống khổ. Nếu không thể tránh khỏi cái
chết, tôi hy vọng chuyện đó chỉ xảy ra trong nháy mắt, giống như chỉ chớp một
cái, khi mở mắt ra lần nữa, linh hồn tôi đã thoát ra khỏi thân thể. Mà chết
đói, là từng chút, từng chút nhìn thân thể mình biến dạng, nhìn linh hồn của
chính mình tách ra, thật sự quá tàn nhẫn, tạo thành tổn thương cho tâm hồn, có
thể ảnh hưởng đến kiếp tiếp theo.
Aiz,
nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tiêu Huyên còn chưa có tin tức kìa. Dù chúng tôi
đói, ít nhất còn có giường để ngủ, có chăn để đắp. Quân đội bọn họ
hành quân trong bão tuyết, màn trời chiếu đất, từng ngày gói gọn trong một
chữ khổ. Tôi không nên oán giận nữa.
Phản
ứng rõ ràng nhất của việc tôi nghĩ nhiều chính là mất ngủ. Người trước giờ chạm
gối là ngủ nay lại trằn trọc ngủ không được. Nghe tiếng tuyết rơi, đáy lòng
lạnh giá. Bọn họ hành quân đến đâu rồi? Trên đường có khỏe không? Thân thể anh
ấy có chống trụ được không? Độc kia thật là một quả bom không hẹn giờ, tôi cả
ngày lo lắng thấp thỏm, còn anh ấy lại chẳng lúc nào quan tâm.
Còn một
chuyện nữa là, tôi đoán chừng giới hạn kiên nhẫn của quân Liêu cũng chỉ khoảng
mười lăm ngày. Trời đông giá rét, bọn chúng ngủ lều trại bên ngoài cũng khó
chịu, cung ứng cho chiến trận từ xa lại không tiện. Đến khi quân đội của Tiêu
Huyên đuổi tới, nội ứng ngoại hợp, bọn chúng không có lợi chỉ có hại. Đương
nhiên bọn chúng sẽ phải thừa lúc dân trong thành chết đói mà công thành chiếm
đất.
Chiến
hỏa cháy tới của là cảm giác gì?
Tôi và
Liễu Minh Châu cùng nhau leo lên tường thành, dè dặt nhìn xuống.
Đồng
tuyết mênh mông, lều trướng màu trắng của quân Liêu như vô hình trên đại địa.
Tôi cố gắng dõi mắt mới nhìn thấy những lều bạt dày đặc kia gần như trải dài
tới tận chân trời. Một chiếc lều màu trắng lớn nhất nói rõ thân phận của người
cầm đầu.
Xương
quận vương đã gầy đi rất nhiều, thật ra lại khiến ông ấy khôi phục vẻ anh tuấn
nhanh nhẹn khi còn trẻ, đáng tiếc tóc gần như đã trắng hết, Liễu Minh Châu rơi
lệ nấu cháo mè đen cho ông ấy.
Ông bác
nhìn bát cháo mè đen, nặng nề thở dài: “Bách tính trong thành đang phải “dịch
tử nhi thực”, chiến sĩ trên tường thành cũng phải chịu đói khổ lạnh giá, ta lại
còn có cháo mè đen để ăn. Minh Châu, ta là người đứng đầu một thành, phải làm
gương cho những người khác, sau này binh sĩ ăn gì ta ăn nấy, những thứ này, con
đừng đưa đến nữa.”
Những
câu nói khiến đôi mắt tôi phải cay cay, Liễu Minh Châu càng khóc thảm thiết.
Tôi
nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài trời, trái tim như rơi xuống đáy vực, đông cứng
thành băng lạnh, móng tay bất giác đâm sâu vào trong da thịt.
Vây
thành ngày thứ mười bảy, không biết tin tức từ đâu truyền đến, nói đội quân của
Tiêu Huyên gặp phải bão tuyết, toàn quân bị tiêu diệt.
Liễu
Minh Châu sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, tôi quả quyết phủ nhận: “Sao
có thể! Bão tuyết nào có năng lực lớn như vậy? Đó là mười vạn đại quân trang bị
tận răng, đâu phải một phân đội đột kích nho nhỏ? Tên chó má nào dám tung tin
đồn nhảm, bắt được tôi sẽ xé tan cái miệng của hắn!”
Sắc mặt
Nguyễn Tinh nghiêm trọng: “Nhưng vương gia vẫn chưa có tin tức…”
“Anh ấy
không có việc gì!” Tôi thốt ra, giống như đang tự an ủi bản thân.
Anh ấy
còn phải “quân lâm thiên hạ”, bị chết cóng trong tuyết thì quá uất ức.
Vương
phủ lấy trứng chọi đá nhiều ngày, cuối cùng không cầm cự được nữa, bánh bao rốt
cuộc cũng tạm biệt chúng tôi, chuyển tới trợ giúp cho các binh sĩ ở tiền tuyến,
phụ nữ còn tạm ổn, đàn ông thì có chút cực khổ. Nguyễn Tinh gầy đi rất nhiều.
Tôi thật sự cảm thấy cậu ấy đã quá khổ cực, cậu ấy mới chỉ đang tuổi ăn tuổi
lớn mà thôi.
Thế
nhưng, những ngày chờ đợi mới là cực khổ nhất.
Mỗi
ngày quân Liêu đều phái người tới dưới thành chửi bới, ngôn từ khó nghe. Cũng
may Xương quận vương như lão tăng ngồi thiền, mắt điếc tai ngơ.
Cũng có
lẽ ngay cả ông Trời cũng không chịu nổi nữa, ngày ấy, sau giờ ngọ, mặt đất đột
nhiên rung chuyển mãnh liệt, đỉnh đầu ầm ầm một tiếng sấm, lớn đến mức lỗ tai
tôi ù ù.
Tôi
ngẩng đầu nhìn trời, thế này là thế nào?
Một hạ
nhân vương phủ ở bên cạnh đột nhiên hoảng hốt la lên: “Trên núi có hơi nước!”
Tôi
nhìn theo hướng anh ta chỉ. Cách đó không xa, phía những dãy núi ở phía Nam
thành, một đỉnh núi trắng xóa cao nhất đang cuộn trào những làn khói xanh.
Nếu đến
mức này vẫn không biết có chuyện gì xảy ra, tôi đã sống hơn hai mươi năm ở xã
hội hiện đại một cách vô nghĩa.
Núi lửa
phun trào?!
Hai
chân tôi như nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống.
Liễu
Minh Châu nghe tiếng cũng chạy ra, trợn tròn mắt bịt miệng.
Tôi hỏi
nàng: “Tình huống này đã từng xảy ra chưa?”
Liễu
Minh Châu run run nói: “Chưa từng có… Chỉ là, khi còn bé, ta nghe người lớn nói
Nam Thiên Sơn sẽ bốc lửa, nói rằng đó là Sơn thần tức giận. Ta cho rằng đó chỉ
là truyền thuyết, không ngờ… Không ngờ…”
Tôi
khóc không ra nước mắt: “Sao các người không nói sớm.” Nếu sớm biết vậy, đánh
chết tôi cũng không tới cái nơi quỷ quái chim không thèm thải phân lại còn có
núi lửa phun trào này, thà ở lại thành Tây Dao uống dấm còn hơn chạy tới đây ăn
bụi núi lửa.
Gió Tây
đang thịnh, tôi lập tức ngửi được mùi lưu huỳnh trong không khí. Mặt đất duy
trì những con địa chấn nhẹ nhẹ, phía đỉnh núi khói dày đặc, hiện giờ vẫn chưa
nhìn thấy lửa đỏ, nhưng ai biết được sau một khắc nó có bỗng nhiên phun trào,
biến thành Xích Thủy thành thành cổ Pompeii** hay không.
**
Pompeii là tàn tích một thành bang La Mã đã bị phá huỷ, và bị chôn vùi hoàn
toàn trong một vụ phun trào hai ngày của núi lửa Vesuvius năm 79 sau Công
nguyên.
Tôi vội
vàng nhờ Nguyễn Tinh đi hỏi thăm tình hình ngoài thành, suy nghĩ biện pháp chạy
trốn. Nhưng phúc khó đến cùng lúc còn họa lại không bao giờ đi một mình, Đồng
Nhi vội vã tới nói cho tôi biết Vân Hương bị bệnh.
Đã
nhiều ngày nay tôi lo lắng sợ hãi, hiện giờ đã suy nhược về tinh thần, khi nghe
được tin tức này, cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân tràn lên.
Vân
Hương nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, gương mặt đỏ bừng, trán vô cùng nóng.
Đồng
Nhi nói: “Nhị tiểu thư đã khó chịu mấy ngày, thấy ngài suốt ngày vất vả nên
không muốn để ngài biết, sợ ngài lo lắng.”
Tôi
quay đầu lau khô nước mắt, dặn dò Đồng Nhi: “Bưng mấy chậu tuyết đến đây, chúng
ta phải giúp Vân Hương hạ nhiệt.” Không có kháng sinh, Vân Hương nhất định
không thể sốt thành viêm phổi.
Nhiệt
độ của Vân Hương đã giảm xuống trong sáng sớm ngày hôm sau, nhưng còn chưa tỉnh
lại. Bên ngoài núi lửa còn đang tiếp tục phun trào, không khí tràn ngập bụi và
mùi trứng thối, còn có những tảng đá lớn lăn xuống. Bên ngoài nhiệt độ đã tăng
lên một chút, tôi cảm thấy không thở nổi. Người trong vương phủ rất hoảng sợ,
bất an đi tới đi lui, tiếng dân chúng sợ hãi kêu gào vọng vào tai tôi. Thế
nhưng thành đã bị vây, chúng tôi sao có thể ra ngoài?
Liễu
Minh Châu hai mắt đỏ bừng tới tìm tôi: “Làm sao bây giờ? Những người già đều
nói một khi Sơn thần giận dữ, cả tòa thành này sẽ bị vùi trong tro tàn. Chúng
ta… Đến lúc đó không cần quân Liêu công thành, tự chúng ta đã không sống được.”
Núi lửa
còn chưa hoàn toàn phun trào, trên miệng núi mới chỉ có những ánh sáng yếu ớt.
Trong đầu tôi rối tinh rối mù, chỉ có thể ôm tâm lý may mắn mà suy đoán, có lẽ
núi lửa sẽ không phun trào trên quy mô lớn. Hoặc nhỡ may dung nham thật sự chảy
tới đây, tôi còn để lại chút độc dược để tự kết thúc.
Chết
không đáng sợ, đã quen rồi.
Tôi lẩm
nhẩm nhắc nhở chính mình rồi được Đồng Nhi khuyên đi nghỉ ngơi một chút. Dù sao
cũng không có việc gì, không ngủ thì làm gì? Chờ bị bụi chôn vùi hay sao?
Mấy
ngày nay tôi bị mất ngủ trầm trọng, cho dù khó khăn ngủ một lúc cũng sẽ mơ thấy
những giấc mơ hỗn loạn, những con người và sự kiện kỳ quái lướt qua như đèn kéo
quân, một chuyện lại nối tiếp một chuyện khiến tôi thích ứng không kịp. Nếu
giấc ngủ là như vậy, tỉnh dậy ngược lại mới là nghỉ ngơi. Chỉ là, bệnh đau nửa
đầu đã phát triển tới mức không chỉ là đau nữa, mà là cảm giác căng phồng đau
đớn như muốn nổ tung. Đôi mắt khô khốc, nước cũng nuốt không trôi.
Cẩn
thận suy nghĩ lại, có lẽ khi chăm sóc bệnh nhân bị độc, tôi đã bị cảm lạnh.
Miễn
cưỡng nằm một chút, thật sự không ngủ được, chỉ cảm thấy còn mệt hơn cả không
ngủ. Tôi đành đứng dậy, đi thăm Vân Hương.
Đi tới
ngoài phòng cô ấy, tôi giơ tay đẩy cửa, bỗng nghe được tiếng động vang lên bên
trong, có vật gì đó rơi xuống đất vỡ nát, sau đó là tiếng người khẽ rên một
tiếng.
Tôi
nghe ra là tiếng của Vân Hương, vội vàng chạy vào.
Rèm còn
buông, bên trong rất tối tăm, mùi thuốc trộn lẫn với mùi xông phòng nặng nề bay
trong không khí, tôi bước qua bình phong, nhìn thấy bà thím chăm sóc cô ấy đang
ghé sang một bên ngủ rất say, còn Vân Hương đang vươn người ra lấy chén trà.
Tôi vội
mắng: “Muội vừa giảm sốt, sao không gọi người hầu tới giúp!” Nói xong, tôi rót
một chén trà đưa cho cô ấy.
Vân
Hương xấu hổ cười cười, hướng ánh mắt về bà thím đang ngủ, nhỏ giọng nói: “Đại
nương mệt mỏi.”
Tôi sờ
mạch của bà thím, quả thật là mệt mỏi. Bà thím đã hơn năm mươi tuổi, cũng không
dễ dàng gì.
Vân
Hương nói: “Tỷ, sao tỷ còn chưa nghỉ ngơi?”
Tôi thở
dài: “Mất ngủ, ngủ không được.”
Cô ấy
rất lo lắng: “Nghe nói Sơn thần nổi giận, đỉnh núi đang bốc hỏa phải không?”
Tôi
kêu: “Thiên tai, nhân họa đều tụ họp đủ cả.”
Vân
Hương nôn nóng: “Hôm nay đã là ngày thứ mười tám rồi, rốt cuộc khi nào vương
gia mới cứu chúng ta?”
Tôi rất
bất đắc dĩ: “Tỷ cũng không biết. Núi lửa phun trào còn đáng sợ hơn chiến tranh
rất nhiều. Trận chiến này thật sự không đúng lúc.”
Núi lửa
vẫn âm ỉ phun trào như trước, dường như chưa có ý định bắn uy lực ra bốn phía.
Chỉ là, tới buổi trưa, Vân Hương lại bắt đầu sốt cao.
Tôi cẩn
thận kiểm tra lại lần nữa cho cô ấy nhưng không cách nào tìm ra nguyên nhân
bệnh, trong lòng hoảng loạn.
Tiểu
Trình bị tôi tìm tới, kiểm tra một lần nữa, kết quả cũng không điều tra ra: “Có
lẽ chỉ là cảm lạnh thôi, có điều lặp lại nhiều lần.”
Tôi vừa
định đi lau người hạ nhiệt cho Vân Hương lại bị Liễu Minh Châu gọi lại. Cô ấy
nói rất nghiêm túc: “Việc này hạ nhân có thể làm được, cô đi nghỉ một chút đi.
Cô có biết hiện giờ nhìn cô đáng sợ thế nào không?”
Vậy
sao? Tôi xoa xoa mặt.
Tiểu
Trình ở bên cạnh gật đầu: “Thể lực và tinh thần của cô đều tới cực hạn rồi, nếu
còn không nghỉ ngơi, sau Vân Hương, người ngã xuống tiếp theo sẽ là cô.”
Tôi
không còn cách nào khác, bị Tiểu Trình cưỡng ép lôi đi.
Trở về
phòng, chưa kịp tháo giày tôi đã bị ấn lên giường.
Tiểu
Trình giúp tôi đắp chăn, nói: “A Mẫn, mấy hôm nay ta đều quan sát cô, cô thật
sự rất tốt, không cô phụ…”
Sau đó
anh ta nói gì, tôi không nghe thấy. Nguyễn Tinh đột nhiên đẩy cửa vào, vừa kích
động vừa hưng phấn lớn tiếng nói: “Vương gia tới!”
Tin tức
Tiêu Huyên dẫn bảy vạn đại quân tới Xích Thủy khiến bách tính toàn thành đang
đói khổ, giá lạnh, lại bị núi lửa dọa đến mức hoang mang đều phấn chấn hơn
nhiều.
Áp lực
lo sợ hơn nửa tháng, chiến tranh cuối cùng cũng khai hỏa. Ngoài thành là tiếng
hô của thiên quân vạn mã, tiếng đao kiếm leng keng, và cả tiếng hò hét chém
giết của binh lính vang đến tận may xanh.
Tôi là
con gái, không thể đi lên tường thành vào lúc này, chỉ có thể nhìn người ta bận
rộn vận chuyển vật tư và nghe tiếng động truyền đến từ xa xa. Không có tin tức,
trong lòng lại càng căng thẳng, trái tim như một sợi dây đàn căng cứng.
Nguyễn
Tinh khuyên tôi: “Mẫn cô nương, trận chiến này không thể kết thúc trong chốc
lát, chi bằng cô nương đi nghỉ ngơi một lát đi.”
Tôi
trừng cậu ta: “Nghỉ ngơi? Lúc này ngay cả heo cũng không ngủ đươc, cậu còn bảo
tôi nghỉ ngơi?”
Nguyễn
Tinh thật oan ức: “Cô nương không biết hiện giờ cô tiều tụy thế nào, nếu để
vương gia nhìn thấy…”
“Thấy
thì thấy!” Tôi cắn răng: “Nếu anh ấy có thể thuận lợi nhìn thấy tôi, còn phải
chờ đánh thắng đã.”
Cuồng
phong cuốn theo bụi tuyết, tôi ngửi được mùi máu tanh trong không khí. Một bên
là núi lửa chầu chực phun trào, một bên là quyết đấu kịch liệt.
Liễu
Minh Châu nói với tôi: “Thật ra ra ngoài là chết, chờ trong thành cũng là chết.
So sánh hai bên, còn không bằng lao ra, chết dưới đao của kẻ địch còn tốt hơn ở
đây bị tro vùi.”
Một tiểu
thư nũng nịu như nàng, trải qua mấy ngày tôi luyện trong cực khổ cũng sinh ra
mấy phần phóng khoáng.
Trong
thành khắp nơi là khói bụi, khiến người ta ho sặc, nóc nhà và mặt đất đã tích
một tầng tro dày. Núi lửa phun trào ngày càng mãnh liệt, hôm nay đã có thể nhìn
thấy rõ ràng lửa đỏ không ngừng phun ra từ miệng núi. Tuyết bao trùm đỉnh núi
đều đã tan chảy lộ ra nham thạch ngăm đen. Nước giếng trong thành đều đã nóng
lên, mang theo mùi lưu huỳnh rất nồng.
Các
hương thân tự động quyên góp đao côn binh khí trong nhà cho các binh sĩ thủ
thành, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng lên núi giúp nhặt đá tảng để làm vũ khí.
Tôi càng nhìn càng cảm thấy không đúng, tuy quần áo của bọn họ chỉ đơn giản như
những người dân khác, thế nhưng trong đó có mấy người đàn ông cao lơn, lưng hùm
vai gấu, bước chân vững chắc, đang vờ như đi đến cổng thành. Sự việc không thể
chậm trễ, trong thời khắc quyết định, thà giết nhầm ba nghìn còn hơn bỏ sót một
người, tôi cao giọng hô: “Nguyễn Tinh.”
Nguyễn
Tinh lập tức chạy tới: “Chuyện gì vậy?”
Tôi chỉ
cho cậu ta nhìn: “Là gian tế, muốn thừa cơ mở cổng thành. Cậu xem bước chân của
bọn chúng kìa, ai ai cũng là cao thủ!”
Trong
mắt Nguyễn Tinh hiện lên tia sáng sắc bén: “Ta lập tức đi thông báo với quận
vương.”
“Biện
pháp dự phòng!” Tôi nhét vài tay cậu ta một cái lọ: “Đón gió Tây, rắc theo
hướng gió lập tức hạ gục một đám.”
Nguyễn
Tinh cảm ơn rồi phi thân đi, bóng người nhảy lên nhảy xuống trên các tòa nhà,
thoáng cái đã đi thật xa. Tôi nắm tay Liễu Minh Châu, căng thẳng chờ đợi. Đội
ngũ vận chuyển binh khí biến mất ở chỗ rẽ, lại qua thời gian một chén trà,
hướng cửa thành nổi lên tiếng hỗn loạn.
Liễu
Minh Châu siết chặt tay tôi, đau đến mức tôi phải nhăn mặt…
“Thế
nào? Thế nào rồi?”
Hỏi
tôi? Tôi không có ống nhòm, làm sao tôi biết được?
Ngay
khi Liễu Minh Châu không chờ được nữa muốn đi nhìn xem sao, gia đinh vương phủ
truyền tin tới nói đã bắt được toàn bộ gian tế.
Tôi và
Liễu Minh Châu ngồi phịch xuống ghế. Nói không căng thẳng là lừa người, nhỡ may
cổng thành thật sự bị mở ra, quân Liêu chém giết thẳng vào trong thành, chiếm
thành đối kháng với Tiêu Huyên. Mà nếu tôi đoán không sai, quân Liêu còn một bộ
phận ở phía sau, chờ đợi thời cơ cùng đồng bọn hai mặt giáp công Yến quân.
Tiêu
Huyên có chống đỡ được hay không?
Ngoài
thành giằng co cả một ngày, chạng vạng, Nguyễn Tinh mang theo một thân gió
tuyết trở về, nói với tôi: “Đã thám tính được chủ soái của quân Liêu.”
“Là Da
Luật Trác?”
Chén
trà trong tay Tiểu Trình rơi xuống đất vỡ tan…
Nguyễn
Tinh gật đầu: “Chính là Liêu đế tự mình dẫn quân.”
Tôi
cười khẩy: “Cái tính cách khốn kiếp, báo thù cũng phải tự tay làm.”
Tiểu
Trình hoảng đến mức tìm chỗ chui khắp nơi: “Xong rồi, xong rồi! Lần này mà bị
bắt về, ta sẽ chết không toàn thây!”
Tôi vừa
mệt, vừa vội lại vừa tức, không nhịn được, chỉ vào anh ta mắng: “Anh đúng là
sao chổi, lần trước gặp anh thì gặp lang đạo, lần này gặp anh lại gặp công
thành, lần sau sẽ là cái gì? Sao chổi đâm vào Trái Đất?”
Tiểu
Trình khóc không ra nước mắt, vô cùng oan ức: “Ta cũng không muốn thế mà! Ai
bảo tên vương gia cứt chó nhà cô tìm ta khắp nơi, kết quả hại ta bị Triệu gia
truy sát. Lão Da Luật cứu ta, ta phải giải cổ độc cho bà mẹ điên của hắn. Hắn
hiếu thuận đến mức sắp thờ phụng mẹ hắn thành tiên đến nơi, mẹ hắn nói lão
hoàng đế chết thật không cam lòng, vì vậy hắn mới dẫn quân đi báo thù!”
Tôi
nghe đến đó mà còn chưa phản ứng lại thì tôi thật sự là một kẻ ngu si: “Anh,
anh, anh…”
Tiểu
Trình đau khổ gật đầu: “Ta, ta, ta, ta chính là Trình Tiếu Sinh, đệ tử của
Trương Thu Dương mà các người muốn tìm.”
Tôi như
hổ như sói vồ tới trước, một tay nắm lấy cổ áo anh ta: “Thì ra anh ở chỗ này!”
Tiểu
Trình bị tôi dọa, dùng ánh mắt nai con sợ hãi nhìn chăm chú vào tôi: “Cái kia…
Thứ các người muốn ta có thể cho cô, cô đừng đánh ta.”
Tôi lập
tức vung tay lên, Tiểu Trình hét lên ôm lấy đầu.
“Ông
Trời ơi…”Tôi kêu lên một tiếng, ôm lấy Tiểu Trình: “Ông Trời quả nhiên còn
thương yêu tôi! Thật là một đứa bé đáng yêu! Sao tôi có thể đánh huynh được?
Mau, mau, mau, mau giao Thiên Văn Tâm Ký ra đây cho tôi!”
Vừa
nói, tôi vừa giở trò liên tục sờ tới sờ lui trên người bạn Trình, từ quần áo
đến túi tiền, từ áo ngoài đến áo trong, từ cổ áo đến tay áo, tất cả đều tìm một
lượt. Gương mặt Tiểu Trình đỏ như cà chua chín, toàn thân run run, chân tay
luống cuống, liều mạng giãy dụa, hy vọng gìn giữ được một chút trong sạch dưới
bàn tay lang sói của tôi.
“Nhanh
giao ra đây, rốt cuộc Yên Hoa Tam Nguyệt phải giải thế nào?” Tôi bắt đầu cáu
gắt.
“Yên
Hoa Tâm Nguyệt?” Bác gái Trình thoáng ngừng giãy dụa: “Ai trúng độc đó? Cô
sao?”
Tôi véo
làn da non mịn của anh ta một cái: “Nhìn tôi giống trúng độc sao?”
“Không
giống! Không giống!” Bác gái Trình đau đớn kêu lên: “Nhưng muốn giải độc đó phải…”
“Không
xong rồi!” Đồng Nhi kêu to chạy vào, ngắt lời chúng tôi. Cô ấy lo lắng nói:
“Quận vương gia bị thương!”
“Cha…”
Liễu Minh Châu mặt cắt không còn giọt máu, đứng lên chạy thẳng ra ngoài, còn
chưa chờ chúng tôi kéo nàng lại, nàng đã mềm nhũn ngã xuống đất.
Chúng
tôi hoảng hốt vội đến đỡ nàng.
Tiểu
Trình bắt mạch cho Liễu Minh Châu: “Vừa đói vừa mệt, ngất đi một lúc.” Anh ta
ấn huyệt nhân trung cho cô ấy.
Đồng
Nhi nói: “Còn nữa, trong mũi tên quận vương gia trúng có độc.”
Liễu
Minh Châu vừa được bấm tỉnh nghe vậy lại ngất đi lần nữa.
Thật là
trăm sự không một cái thuận. Tôi đứng bật dậy, cảm thấy trời đất quay cuồng một
vòng, thật vất vả mới đứng vững: “Tôi đi xem cho vương gia, Tiểu Trình, huynh
để ý Liễu tiểu thư.”
“Lát
nữa ta sẽ tới chỗ cô.” Tiểu Trình nhất định không buông tha cho cơ hội lên
tường thành.
Tôi bĩu
môi, không tỏ vẻ phản đối.
Trèo
lên tường thành, thứ đầu tiên tôi nhìn không phải là Xương quận vương bị
thương, mà là màn ác chiến xa xa ngoài thành. Đó là chiến trường.
Những
hình ảnh trong phim truyền hình hoàn toàn bị rửa trôi, chiến trường thật sự là
đám chiến sĩ cầm binh khí vật lộn với nhau trong khói thuốc súng, là ánh đao
ánh kiếm loang loáng, là tiếng đao kiếm sắc bén chém vào thân thể, là tiếng
ngựa rền vang, là cuồng phong gào thét và cát vàng cuồn cuộn.
Chân
tôi như nhũn ra, gió lạnh thổi tới khiến tôi lạnh run, lung lay sắp đổ. Thế
giới trong mắt đã biến thành màu đỏ, cờ chiến hai màu đỏ đen của Yến quân cùng
cờ chiến màu trắng xanh của Liêu quân quấn lấy nhau, máu thịt văng xa, tung tóe
trên nền đất, tứ chi gãy rời, tiếng kêu giãy dụa đau đớn. Đây mới là chiến
tranh thật sự. Không phải vinh quang, cũng không phải danh dự, mà là dùng máu
và sinh mệnh đổi lấy thắng lợi của người khác.
Nguyễn
Tinh đỡ lấy thân thể như nhũn ra của tôi: “Mẫn cô nương.”
Ta thấp
thỏm bất an: “Tôi không nhìn thấy vương gia.” Trong biển người giày xéo, anh
đang ở nơi nào?
“Ta
cũng không nhìn thấy.” Nguyễn Tinh nói.
Tôi hít
sâu một hơi, bình tĩnh lại, ép mình xoay người đi xem vết thương cho Xương quận
vương.
Ông bác
bị thương trước ngực, may đã được giáp sắt cản lại một chút, chỉ bị thương da
thịt. Độc tính có chút mãnh liệt, da thịt thối nát, người cũng rơi vào hôn mê.
Tôi vừa
rửa vết thương cho Xương quận vương, vừa cảm thấy may mắn đã không để Liễu Minh
Châu tới đây.
Dùng
dao sắc cắt một miếng thịt thối, sau đó tiêu độc, xông hương, đốt lò sắc thuốc,
phối hợp với châm cứu, độc mạnh, dược cũng mạnh, vô cùng gay mũi, ngửi mà thấy đầu
choáng mắt hoa, ngay cả Nguyễn Tinh cũng không chịu nổi mà nhăn mày.
Trong
phòng oi bức như phòng xông hơi, thế nhưng mồ hôi lạnh trên người tôi vẫn không
ngừng chảy, huyệt Thái Dương giật lên liên tục. Tai chỉ nghe thấy tiếng ấm ầm
bên ngoài, trống trận xa xôi như đập vào tim từng hồi. Tôi cảm thấy dưỡng khí
càng ngày càng ít, thế nhưng tay thi châm vẫn không ngừng, chỉ cần ngừng lại sẽ
thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì vậy, mỗi một kim đâm xuống, bàn tay đều
run run.
Thật
vất vả mới ổn định được vết thương của Xương quận vương, toàn thân tôi đã ướt
đẫm mồ hôi, giống như vừa được vớt từ trong nước ra.