Tôi lập
tức muốn từ chối. Buồn cười, bụng cô đầy dấm thì đi mà hun chính mình, cớ gì
lại hất lên người tôi. Cô tiểu thư này thật không phúc hậu.
Thế
nhưng tôi vừa định mở miệng vàng, đã nghe Tiêu Huyên hạ chỉ, không chút ý tốt:
“Tiểu Mẫn, cô viết một bài đi. Không phải cô cũng đã được học sao?”
Đôi nam
nữ chó má này! Lúc đó, tôi có một loại kích động muốn lật bàn đá ghế, muốn đem
tất cả trà giấy, nghiên mực trên bàn đập thẳng vào bản mặt ngoài cười nhưng
trong không cười kia của Tiêu Huyên.
Giọng
nói ôn hòa của Tống Tử Kính vang lên đúng lúc, gọi lý trí của tôi trở về: “Mọi
người đang nhìn kìa, cô tùy tiện viết một bài đi.”
Tôi
uống cạn một chén rượu để đè nén sự tức giận. Tùy tiện viết? Viết cái gì? Viết
“hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết” (một câu trong
“bài ca tuyết trắng đưa Vũ phán quan về kinh đô” của Sầm Than), hay
“bắc quốc phong quang” (Bài thơ “Thẩm viên xuân – tuyết”
của Mao Trạch Đông)? Tôi xin lỗi tiền bối cách mạng, xin lỗi thầy giáo
trung học, tôi nhận, ngay cả bài “Thẩm viên xuân” của ông nội Mao tôi cũng
không thuộc hết. Chuyện viết thơ này, kẻ biết không khó, khó kẻ không biết, bắt
tôi viết thơ chẳng khác nào kêu gà trống đẻ trứng, rõ ràng là ức hiếp người
khác.
Trong
lúc tôi đang nắm bút, ánh mắt tràn ngập oán hận, Tống Tử Kính bỗng dựa sát vào.
Gương mặt tuấn tú của anh ta phóng đại trước mắt tôi, mỉm cười nhẹ giọng nói
với tôi: “Đừng căng thẳng, cứ từ từ.”
Âm
thanh mềm mại, trầm thấp, hơi khàn khàn, vô cùng gợi cảm. Một bụng rượu tôi vừa
uống lập tức phát huy tác dụng, gương mặt tôi đỏ bừng.
Tống Tử
Kính nhìn ra, bật cười một tiếng, nhưng thân thể vẫn chắn ngay trước mặt tôi,
một bàn tay chống má, một tay nhẹ gõ lên bàn, nhàn nhã, ung dung. Thậm chí tôi
còn ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người anh ta, tim đập mạnh.
Tôi cúi
xuống để tránh ánh mắt sáng quắc của anh ta, tầm nhìn không khỏi rơi vào bàn
tay anh ta, ánh mắt lập tức sáng lên. Ngón tay thon dài trắng muốt dính rượu
nho đỏ trong chén bạch ngọc, cổ tay nhấc lên, viết ra những dòng chữ ngay trước
mặt tôi. Liên tục mấy dòng, linh hoạt uyển chuyển, thành thạo tự nhiên. Theo
một chuỗi động tác của anh ta, nét chữ xinh đẹp nhưng vô cùng mạnh mẽ xuất hiện
trên mặt bàn, nét chữ tròn đầy, phiêu dật, vừa có nhu vừa có cương, thư pháp
rất đặc biệt.
“Sơ sơ
chỉnh chỉnh. Phong cấp hoa vô định. Hồng chúc chiếu diên hàn dục ngưng. Thì
kiến si liêm ngọc ảnh. Dạ thâm minh nguyệt lung sa. Túy quy lương diện hương
tà. Do hữu tích mai tâm tại, mãn đình ngộ tác xuy hoa.”
(Bỏ
qua phần chém nghĩa ở đây nhé, bạn cũng không hiểu rõ thế nào. Theo bạn hiểu
thì bạn Tống tả cảnh trong một đêm tuyết, trăng sáng, bạn ấy nhớ về người con
gái từng đối thơ qua rèm với bạn ấy, bạn Tống vẫn còn luyến tiếc người con gái
ấy, mà giờ không biết gió đã thổi hoa về đâu.)
Kiểu
chữ ngay ngắn mang theo hương rượu thơm nồng xuất hiện ngay trước măt tôi khiến
tôi nhìn thấy rất rõ ràng. Một cơn kích động như động đất tám độ rít-te khiến
đôi mắt tôi cay cay.
Tiếng
cười mang theo chút dung túng của Tống Tử Kính vang lên: “Ngẩn ra làm gì, còn
không viết đi?”
Tôi
phục hồi tinh thần, trên mặt nóng bừng, ánh mắt ngập nước, liên tục nói vâng,
tay viết như điên.
Tống Tử
Kính cười không ngừng: “Chữ phải viết ngay ngắn một chút.”
Tôi lập
tức viết chậm lại. Không quên ngẩng đầu lên đáp lại bằng một nụ cười cảm kích,
mà thân thể anh ta còn chưa lùi về sau, hai gương mặt đối diện nhau, gần đến
mức tôi có thể đếm được số lông mi của anh ta. Tôi lúng túng, mặt đỏ đến cực
điểm, vội vàng cúi đầu xuống.
Chợt
nghe Liễu Minh Châu tiểu thư yêu kiều kêu lớn một tiếng: “A! Vương gia, tay
ngài!”
Mọi người
bị kinh động. Chỉ thấy vẻ mặt Tiêu Huyên đen kịt, bàn tay nắm bút dường như
đang tràn ra một dòng máu đỏ. Các thục nữ đều sợ hãi hô lên, Liễu tiểu thư lập
tức lấy khăn tay ra định băng bó.
Cô nàng
ngu ngốc này.
Tôi bỏ
bút xuống, đẩy mọi người đang chen chúc trước mặt ra, giữ tay cô ta lại: “Đừng
vội, để tôi xem trước đã.”
Liễu
tiểu thư bực bội nhìn tôi, nhưng tôi là đại phu còn nàng thì không, nên đành
phải nhượng bộ.
Tôi kéo
tay Tiêu Huyên nghiên cứu. Còn tưởng trúng ám khí, thì ra chỉ là bút ngọc bị
gãy cắt vào tay, chảy một ít máu.
Tôi ném
tay anh ta lại, nói với Liễu Minh Châu: “Không có việc gì, ngài tiếp tục băng
bó đi.”
Tôi
xoay người bỏ đi, mới bước được một bước đã nghe Tiêu Huyên không nhịn được đau
hừ nhẹ một tiếng. Tôi lập tức quay đầu lại nhìn.
Tiêu
Huyên đáng chém nghìn đao, thấy tôi quay đầu lại, còn nở nụ cười, thì ra định
đùa tôi. Gương mặt anh ta khi thì âm u, khi thì trời quang mây tạnh, như đứa
trẻ ba tuổi vậy, não tôi hỏng rồi mới dây dưa với anh ta.
Nghĩ
vậy, tôi hung hăng lườm anh ta một cái, phất tay áo bỏ đi. Mấy cô nàng bị hoảng
sợ kia lập tức chạy tới vây quanh anh ta.
Tôi vừa
thẹn vừa giận, vội vội vàng vàng đi ra ngoài, Vân Hương nhảy dựng lên đuổi
theo. Hai chúng tôi đi thẳng tới cửa vương phủ, lúc này Vân Hương mới kêu lên:
“A! Tiểu thư, áo choàng của người!”
Tôi còn
đang nổi nóng: “Bỏ đi!”
Vân
Hương oan ức: “Nhưng mà…”
Tôi
giận dữ hét lên: “Không nhưng nhị gì cả! Dù sao cũng không lạnh chết!”
“Đang
yên đang lành lại tự rước lấy bệnh là không khôn ngoan.” Giọng nói mịn màng như
ngọc của Tống Tử Kính truyền tới.
Tôi
ngậm miệng lại, thấy anh ta cầm một chiếc áo khoác lông cáo mỉm cười đi tới.
“Giận
dỗi cũng phải có mức độ, dù thế nào cũng không thể làm khó chính mình.” Nụ cười
của Tống Tử Kính khiến tôi có cảm giác đắm mình trong gió mùa xuân, thần kinh
căng thẳng thả lòng hơn nhiều, nỗi căm tức trong lòng cũng dần nguôi ngoai.
Tống Tử
Kính khoác áo choàng lên người tôi, khép chặt, ngón tay linh hoạt buộc dây áo,
sau đó lùi một bước quan sát, cười nói: “Đây vốn là của ta, hơi rộng một chút.”
Không
chỉ một chút, một mảng lớn áo phủ trên mặt đất, càng khiến tôi có vẻ thấp bé.
Tôi
ngại ngùng: “Tiên sinh không cần làm vậy, tôi bảo Vân Hương đi lấy là được.”
“Vân
Hương đã đi gọi đánh xe chuẩn bị xe rồi.”
Hả? Lúc
này tôi mới phát hiện nha đầu Vân Hương kia đã biến mất không còn bóng dáng.
Tống Tử
Kính nhẹ giọng nói với tôi: “Ta tiễn cô ra ngoài.”
Tôi và
anh ta chậm rãi đi về phía cửa lớn của vương phủ. Vầng trăng sáng tỏ trên trời,
soi sáng những bông hoa tuyết trên mặt đất, hắt lên một tầng ánh sáng mờ mờ màu
xanh lam, một khoảng sân đầy tuyết bỗng chốc biến thành một miếng thủy tinh lấp
lánh. Phía sau là tiếng cười, tiếng ca múa xôn xao, đàn sáo du dương, hương
rượu hòa với hương hoa mai thơm nồng lan tỏa khiến bóng đêm này đầy mê hoặc, kỳ
ảo. Khoảng cách không xa, nhưng lại chia thành hai không gian hoàn toàn khác
biệt.
Chẳng
hiểu vì sao, tôi bỗng nhớ tới buổi tối mấy tháng trước khi còn ở trong kinh
thành, gió hè khẽ thổi, hoa quỳnh ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trước khi Tiêu
Huyên máu chảy đầm đìa lảo đảo ngã lên người tôi, đó là một buổi tối vô cùng
yên bình và đẹp đẽ. Khi đó, ánh trăng cũng sáng tỏ như thế này, cũng có những
tâm sự thầm lặng thế này.
Khi đó,
Tiêu Huyên hỏi tôi, muốn tặng ai ánh trăng. Hôm nay tôi mới đột nhiên nhớ ra,
trong bài thơi đó còn có hai câu: "Tình nhân oán diêu dạ, cánh tịch khởi
tương tư*."
*
Hai câu thơ trong bài “Vọng nguyệt hoài viễn” (ngắm trăng, nhớ người xa) của
Trương Cửu Linh.
Dịch
thơ Nguyễn Tâm Hàn:
Đêm
về thấy dạ bâng khuâng
Nhớ
người xa cách nỗi lòng chẳng nguôi
Không
biết Tiêu Huyên nhìn thấy ánh trăng hôm nay có nhớ tới Tần Phỉ Hoa của anh ấy
hay không.
Aiz,
liên quan gì đến tôi!
Trong
lòng tôi rất rối loạn, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng hỏi Tống Tử Kính:
“Tiên sinh đã đến tuổi, đã từng có ý định lập gia đình hay chưa?”
Tổng Tử
Kính ngẩn người, bật cười nói: “Vì sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Tôi cảm
thấy như vậy thất lễ, vội vàng chối: “Tôi nói lung tung thôi, tiên sinh không
cần để ý.”
Tống Tử
Kính lại xoay người tôi lại, vừa mềm nhẹ vừa kiên quyết, nhìn thẳng vào mắt
tôi: “Tiểu Hoa, ta đã không còn là tiên sinh của Tiểu Hoa nữa, sau này gọi ta
Tử Kính được không?”
Anh ta
nhìn sâu vào mắt tôi như vậy, ba hồn bảy vỉa tôi lập tức bị anh ta dẫn đi, ngốc
nghếch gật đầu đồng ý: “Tử Kính ca.”
Tống Tử
Kính hài lòng, vui vẻ cười: “Hiện giờ ta sẽ trả lời câu hỏi vừa rồi của muội,
vì sao ta không muốn thành gia. Bởi vì ta cho rằng thành gia không phải để
truyền thừa đèn nhang, để nối dõi tông đường, mà nên tìm một người ý hợp tâm
đầu, tình đầu hợp ý với mình, cùng nhau đi chung một đường đến cuối đời. Hiện
giờ còn chưa tìm được người đó, ta tình nguyện lẻ loi một mình.”
Tôi
kinh ngạc lắng nghe, một nỗi cảm động bắt đầu tràn ra từ đáy lòng.
“Đều
nói bảo vật dễ cầu, tình lang khó kiếm.” Tôi cúi đầu cười.
Tiếng
cười của Tống Tử Kính chấn động màng tai tôi: “Nữ tử như muội mới là chỉ có thể
gặp mà không thể cầu.”
Tôi phì
cười một tiếng: “Tử Kính ca đang châm chọc muội phải không?”
“Sao có
thể?” Tống Tử Kính vươn tay thân thiết nhéo mũi tôi, tôi vội vàng cười hì hì né
tránh, anh ta nói: “Muội thông minh, lanh lợi, thẳng thắn, thành thật, đặc biệt
còn không hề kiêu ngạo, tính tình ngây thơ, ngay thẳng, lại lương thiện, khoan
dung…”
Tôi
không đợi anh ta nói xong đã che mặt kêu lên: “Ngừng! Ngừng! Nổ mũi muội bây
giờ!”
Tống Tử
Kính sang sảng cười lớn. Tôi xấu hổ đến mức xoay người bỏ chạy. Kết quả là
không nghĩ tới mặt đất đóng băng, giày trượt đi, toàn thân có xu hướng thân mật
với mặt đất.
Trong
chớp mắt, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng tôi, kéo tôi lại, cảm giác lảo
đảo dưới chân không còn, toàn thân đã ở trong một vòng tay ấm áp.
Tim
Tống Tử Kính đập hơi nhanh, nhẹ giọng trách mắng tôi: “Sao lại không cẩn thận
như vậy, đã lớn thế này rồi.”
Tôi xấu
hổ lẩm bẩm: “Muội không sao.” Sau đó, tôi thoát thân khỏi cánh tay anh ta.
Tống Tử
Kính vẫn còn lo lắng khép chặt áo choàng cho tôi. Giống như có một sức hút vô
hình nào đó, tôi quay đầu, lập tức nhìn thấy Tiêu Huyên, khuỷu tay còn vắt một
chiếc áo khoác, đứng trên bậc cửa cao cao của cổng lớn vương phủ, đứng lặng
trong gió như một pho tượng. Hai ngọn đèn cung đình lớn phía trên đầu hất xuống
những cái bóng đen thật sâu trên mặt anh ấy, vẻ mặt anh không có biểu cảm gì,
ánh mắt thâm trầm, đen như mực. Đúng lúc này, ánh trăng cũng thức thời ẩn mình
vào trong mây.
Được
rồi, để tôi đảo lại một chút. Tình hình Tiêu Huyên điện hạ nhìn thấy là như thế
này:
Trên
vai tôi đây là bàn tay của Tống Tử Kính, hai người thâm tình nhìn nhau, tôi đây
tình tứ gọi một tiếng buồn nôn không gì sánh được: “Oppa~~~”
Ngay
sau đó, Tống Tử Kính phát biểu cái nhìn về tình yêu thật kiên định, tôi đây
nghe mà rơi nước mắt, mắt đi mày lại với anh ta, sau đó, giữa ban ngày ban mặt
không ngừng liếc mắt đưa tình…
Không
biết từ góc nào chui ra, Vân Hương phát ra tiếng kêu khiếp sợ phá tan bầu không
khí tĩnh lặng: “Vương… Vương gia?”
Ánh mắt
hàn băng ngàn nắm của Tiêu Huyên dọa cô ấy phát run. Tôi còn tưởng rằng ông anh
già của tôi nếu không nổi trận lôi đình thì cũng sẽ châm chọc khiêu khích một
phen, không ngờ anh ấy chỉ ném chiếc áo khoác cho Vân Hương rồi xoay người bỏ
đi, không nói một lời.
Bọn gia
đinh đứng xem cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ có lão quản gia là cau mày đi theo
Tiêu Huyên.
Vân
Hương run run đi tới: “Tiểu thư, hình như vương gia tới đưa áo choàng cho
người.”
Tôi
cũng đã nhận ra chiếc áo khoác trong tay cô ấy. Trong lòng trĩu nặng, một chút
vui vẻ khó có được cũng đã tan thành mây khói.
Vầng
trăng lại ló diện. Tôi cởi chiếc áo khoác trên người xuống trả lại cho Tống Tử
Kính, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu quỷ quái: “Hoàn quân minh châu song
lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thì**”.
**
Hai câu cuối trong bài “Tiết Phụ Ngâm” của Văn Xương.
Bản
dịch của Ngô Tất Tố:
Trả
ngọc chàng, lệ như mưa,
Giận
không gặp gỡ khi chưa có chồng.
Tôi lắc
đầu thật mạnh, ánh trăng quá đẹp, thơ rượu quá nhiều.
Tống Tử
Kính không nói gì, chỉ dịu dàng mỉm cười nhìn theo xe ngựa của chúng tôi đi xa.