Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 2 - Chương 24: Bài ca thảo nguyên




Ra khỏi thành Tây Dao, đi chừng mười dặm về phía Bắc, chính là bà mẹ của thảo nguyên, sông Cát Tang. Sông Cát Tang là một nhánh của sông Hồng, là cội nguồn tươi tốt của cả vùng đất này. Trên thảo nguyên là những người dân du mục, dựng lều trại sống dọc theo bờ sông.

Nơi tôi quen thuộc nhất là bộ tộc của lão Đa, Đa Luân Khắc. Tháng trước tôi ra ngoài hái thảo dược, tình cờ gặp một cậu thiếu niên bị trẹo chân khi xuống ngựa, đó là A Tử, cháu trưởng nhà lão Đa. Tôi đưa cậu ta về nhà, lại chữa chân cho cậu ta. Vốn chỉ là tiện tay thôi, chưa đến mức “dũng tuyền tương báo*”, cha của A Tử tặng mấy con dê nướng tới tận chỗ tôi, còn hoan nghênh tôi tới chơi bất cứ lúc nào.

* Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.

Bọn họ biết nói tiếng Hán, lại nhiệt tình hiếu khách, đặc biệt hào phóng. Tôi đã thích náo nhiệt, lại được biết nhà lão Đa có một phương thuốc bí mật gia truyền. Vì vậy mới ôm ý đồ đen tối, thường xuyên chạy tới tìm bọn họ.

Mùa thu, sắc trời quang đãng, mùa thu miền Bắc Trung Quốc tới rất sớm, trong làn gió mát mẻ mang theo hương thơm của cỏ xanh. Cây cỏ tươi tốt không cao quá móng ngựa. Ánh mặt trời ấm áp, trong lòng tôi thoải mái hơn nhiều, để ngựa tùy ý chạy sâu vào trong thảo nguyên.

Tôi đi về hướng Bắc khoảng một tiếng đồng hồ, trèo qua một sườn núi cao cao, xa xa hiện ra một dòng sông xanh lấp lánh ánh nước. Chính là nơi này.

Bên bờ sông có hơn mười chiếc lều bạt màu trắng, giống như những bông hoa màu trắng nở ra trên thảm cỏ. Tôi vui vẻ thúc vào bụng ngựa, chạy về phía bọn họ.

Cách lều bạt còn hơn mười mét, tôi lập tức phát hiện có điều không đúng. Trước một gian lều treo cờ đỏ vây đầy người. Theo tập tục của thảo nguyên, chỉ khi nào người trong tộc mắc trọng bệnh hoặc có phụ nữ sinh sản mời có thể treo cờ đỏ trên lều.

Tôi vội vàng chạy tới. Một thiếu niên cao gầy, mắt to nhìn thấy tôi đầu tiên, chạy lại đón.

“A Tử!” Tôi nhảy xuống ngựa: “Có chuyện gì vậy?”

A Tử nhìn thấy tôi, mừng như điên, chạy lên kéo tôi: “Mẫn tỷ tỷ, tỷ đến thật đúng lúc! Tam tỷ của đệ sắp sinh rồi!”

Con gái thứ ba nhà lão Đa, Chu Y, là một mỹ nhân có tiếng trên thảo nguyên này, gả cho quán quân trong lễ đua ngựa năm ngoái, khi quen biết cô ấy, cô ấy đã có thai gần chín tháng.

“Không phải còn nửa tháng nữa mới sinh sao?” Tôi hỏi.

“Hôm qua tam tỷ không cần thận bị ngã, bụng bắt đầu đau.”

Tôi nghe vậy, hoảng hốt hỏi: “Vậy hiện giờ thế nào rồi?”

“Vẫn đau đến tận bây giờ, còn chưa thấy có dấu hiệu gì. Có một đại phu người Hán đi ngang qua, nhưng đó là nam nhân, gia gia và tỷ phu không cho hắn vào nhìn.”

Cậu ta chỉ sang một hướng, tôi nhìn thấy trong đám người có một anh chàng trẻ tuổi đang kêu to: “Lúc nào rồi còn bận tâm chuyện này! Có cái gì quan trọng hơn mạng người hay sao?”

Điệu bộ cứ như bên trong chính là vợ con mình vậy.

Tôi đi qua vỗ vỗ vai anh ta, người kia quay phắt đầu lại. Hơn hai mươi tuổi, gầy tong teo như một thư sinh yếu ớt, lôi thôi lếch thếch, lúc này còn đang kích động, đôi mắt trừng lớn như muốn lọt tròng.

Tôi cười nói: “Đại ca đừng kích động, còn có tiểu muội đây. Tiểu muội thay đại ca đi cứu người.”

“Sao? Cô là ai?” Anh ta bực bội. Tôi đã đi về phía kều trại.

Đi vào trong lều, một mùi tanh tưởi quái dị đập vào mặt khiến tôi choáng váng trong chốc lát. Bên trong oi bức không chịu nổi, tối om, không có ánh sáng, Chu Y đang nằm trên giường, yếu ớt rên rỉ, bên cạnh có mấy người phụ nữ và mấy đứa trẻ đang lo lắng suông. Điểm chết người chính là còn có một có một bà đồng quái dị như phù thủy đang nhảy qua nhảy lại khắp lều.

“A Mẫn à!” Vợ của lão Đa, bác gái Cổ Li đầy nước mắt nước mũi nhào tới: “May mà cháu đến rồi! Cháu mau xem cho Chu Y một chút đi!”

Tôi nắm tay an ủi bà ấy: “Đại nương đừng nóng vội, cháu đi xem ngay đây.”

Tuy tôi không học khoa phụ sản nhưng kiến thức cơ bản vẫn có đầy đủ, không đến mức bó tay chịu trói.

Tôi lớn tiếng hô: “Chuẩn bị vài sạch, nước nóng. Bà đồng và bọn nhỏ ra ngoài cả đi!”

Mấy người phụ nữ giật mình. Bác gái Cổ Li dùng ngôn ngữ bản tộc nói lại một lần, bọn họ mới nửa tin nửa ngờ bắt tay vào làm việc.

Tôi đi xem Chu Y. Sắc mặt cô ấy tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, hai mắt vô thần, hiển nhiên đã ở trong tình trạng kiệt sức. Thế nhưng toàn thân vẫn cứng nhắc.

Tôi xốc lên chiếc chăn rất nặng trên người cô ấy, vừa dùng nước nóng lau người cho cô ấy, vừa kiểm tra tình trạng của cô ấy. Cô ấy hơi tỉnh lại một chút, rên rỉ: “A Mẫn?”

“Là tôi.” Tôi dịu dàng nói với cô ấy: “Cô yên tâm, cô và đứa trẻ sẽ không có chuyện gì. Tôi còn phải làm mẹ nuôi chứ!”

Tử cung thắt lại một cái, Chu Y đau đớn nhăn mặt, nắm chặt tay tôi. Tôi chịu đau, kiên nhẫn chờ cơ đau bụng sinh của cô ấy qua đi. Một lúc lâu sau, cô ấy mới nhẹ nhàng nói: “Ta tin A Mẫn.”

Tôi gật đầu, bắt đầu châm cứu cho cô ấy. Bộ châm pháp này của lão Trương vốn dùng để làm chậm cơn co giật. Tôi to gan thay đổi một chút để thích ứng với tình huống đặc biệt của Y Chu.

Tôi nói với cô ấy: “Đã mở tám phân, sắp sinh rồi. Cô phải kiên trì.”

Chu Y thở hổn hển gật đầu.

Tuy lều vải rất thoáng đãng nhưng rất nhanh tôi đã đổ mồ hôi toàn thân. Trong khi châm cứu và xoa bóp, tình hình của Chu Y chậm rãi chuyển biến tốt, thân thể cứng nhắc thoáng thả lỏng, hít thở cũng dễ dàng hơn nhiều. Miễn cưỡng uống hết một bát canh bổ, cô ấy lại có sức để đối phó với những cơn đau bụng sinh.

Phụ nữ khó sinh, biện pháp trực tiếp nhất là phẫu thuật. Tôi không muốn làm, thứ nhất là kỹ thuật ngoại khoa của tôi rất kém, thứ hai là điều kiện vệ sinh ở đây quá tệ. Nếu không đi vào ngõ cụt, tôi tuyệt đối không đi đến nước đó.

Bác Cổ Li lo lắng nói: “Cứ tiếp tục như vậy, chưa nói đến mẹ, đứa bé phải làm sao bây giờ?”

Tôi liên tục châm châm cứu cứu. Mồ hôi theo gương mặt nhỏ xuống, tôi hoàn toàn không có thời gian để lau. Dựa vào những thi thức mơ hồ còn nhớ được khi đi học trước kia, tôi cố gắng tiến hành từng bước một.

Giống như đã trải qua một thế kỷ, lại giống như mới chỉ vài giây vài phút, đứa bé từ trên tay tôi rời khỏi cơ thể mẹ. Tôi nhìn cuống rốn quấn trên cổ đứa trẻ, trong lòng căng thẳng.

Bác Cổ Li kêu lên đầu tiên. Những người phụ nữ khác đều lộ vẻ tuyệt vọng.

Tôi quyết định thật nhanh, cắt cuống rốn, đặt đứa bé nằm xuống, cúi người làm hô hấp nhân tạo.

Một lần, hai lần, ba lần… Trong lúc đó, tôi cấp tốc hạ châm xuống những huyệt chính.

Chu Y suy yếu hỏi: “Con của ta thế nào rồi?”

Tôi không rảnh trả lời, tiếp tục hô hấp nhân tạo.

Đứa bé vẫn nằm đó vô tri vô giác, giống như những cố gắng của tôi hoàn toàn không có tác dụng.

Mồ hôi tôi chảy vào mắt. Bác Cổ Li kéo tôi: “Quên đi, đây đều là mệnh.”

Tôi bỏ tay bác gái ra, cúi đầu lại thổi khí vào miệng đứa bé.

Chu Y khóc nấc lên. Cũng chính lúc này, đứa bé trong tay tôi oa lên một tiếng, lồng ngực nho nhỏ phập phồng hô hấp.

Tôi thở phào một hơi.

Bác gái Cổ Li vui mừng khôn xiết: “Sống lại rồi! Đứa bé sống lại rồi!”

Chu Y giãy dụa ngồi dậy: “Cho ta xem!”

Tôi đặt đứa bé đã được bọc cẩn thận vào tay Chu Y.

Chu Y nhìn đứa bé, nước mắt chảy xuống, dùng ngôn ngữ bản tộc thì thào gì đó.

Bác gái Cổ Li nhào tới ôm lấy tôi khóc: “A Mẫn à, cháu thật sự là thiên thần từ trên trời phái xuống…”

Tôi lau mồ hôi, lúc này mới cảm thấy chân tay, eo, thắt lưng đều đau nhức, đặt mông ngồi xuống chăn chiên. Quay đầu nhìn nụ cười hạnh phúc, thỏa mãn của Chu Y, cũng không khỏi nở nụ cười.

“Là một cô bé!”

Ánh mắt nồng ấm của Chu Y dừng trên gương mặt đứa bé: “Nữ nhi tốt lắm, người Hán các cô có câu, nữ nhi là chiếc áo bông tri kỷ của mẹ.”

Dường như đứa bé cũng cảm nhận được bầu không khí vui sướng này, rốt cuộc buông tiếng khóc rống lên. Tôi nhận lấy đứa bé kiểm tra một lần, tim đập, hô hấp của đứa bé đều rất bình thường.

Chồng của Chu Y ở bên ngoài chờ đã hết kiên nhẫn, cao giọng gọi tên Chu Y. Mấy người phụ nữ vui vẻ ôm đứa bé ra ngoài cho anh ta nhìn.

Tôi còn lo lắng đàn ông sẽ kỳ thị con gái, không ngờ anh chàng kia vừa nhìn thấy con gái đã kích động đến mức khóc không thành tiếng.

Lão Đa, Đa Luân Khắc, đi tới trước mặt tôi, cung kính làm một cái đại lễ với tôi.

Tôi sợ hãi nâng ông ấy dậy: “Bác Đa, bác làm gì vậy?”

“A Mẫn à, cháu đã cứu hai tôn tử của ta, còn cứu nữ nhi của ta, cháu là quý nhân của tộc ta, vĩnh viễn là khách quý trong tộc ta. Đại ân tình hôm nay, chúng ta phải báo đáp thế nào đây?”

Tôi cười: “Cứu người là trách nhiệm của người học y, cháu chỉ làm hết chức trách thôi, nói gì đến ân tình, càng không cần nói đến báo đáp.”

Chồng Chu Y đi tới, dùng tiếng Hán cứng nhắc nói: “Mẫn cô nương, cô cứu đứa bé, cô đặt một cái tên đi.”

“Tôi?” Tôi vừa sợ vừa quẫn bách: “Nhưng tôi không hiểu quy củ đặt tên của tộc mọi người.”

Lão Đa cười nói: “Vậy đặt một cái tên Hán là được!”

Tôi nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang oa oa khóc kia, lại nhìn trời chiều rực rỡ phía xa một chút, nói: “Tuy sinh ra vào lúc chạng vạng, thế nhưng phải trải qua nhiều gian nguy, thay da đổi thịt. “Tịch dương vô hạn hảo, chích thị tẫn hoàng hôn**”. Vậy đặt là Triêu Vân(Mây sớm) đi.”

** Hai câu cuối trong bài Đăng Lạc Du Nguyên của Lý Thương Ẩn. Bạn nghi ngờ với trình độ văn chương dốt nát của bạn Tiểu Hoa, bạn ấy đã nhầm chữ “cận” thành chữ “tẫn”. Hai câu thơ thật sự phải thế này:

Tịch dương vô hạn hảo

Chích thị cận hoàng hôn

Dịch thơ (Trần Trọng San)

Nắng chiều đẹp vô hạn

Chỉ tiếc sắp hoàng hôn.

Chồng của Chu Y vô cùng vui vẻ, liên mồm nói cảm ơn.

Lão Đa cũng chỉ huy người trong tộc: “Nhanh đi giết một con dê, đêm nay chúng ta phải ăn mừng một phen.” Rồi lại hỏi tôi: “A Mẫn ở lại ăn tối đi.”

Tôi thẳng thắn cười: “Đây là đương nhiên. Cháu đã có thể coi đây là nhà, vậy cháu cũng không khách sáo nữa.”

Mặt trời còn chưa xuống núi, lửa trại đã được đốt lên. Bọn nhỏ đá cầu cách đó không xa. Kẻ mê đá cầu nửa mùa như tôi truyền thụ cho bọn chúng một bộ quy tắc thi đấu và một ít kỹ thuật nông cạn, cuối cùng lại được bọn chúng thờ phụng như của quý. Ngược lại khiến tôi cảm thấy rất ngượng ngùng.

Tôi ngồi bên cạnh nhìn, bỗng phát hiện bên chân có một cái bóng đến gần, ngẩng đầu nhìn lên, chính là đại phu người Hán xúc động lúc trước. Anh ta mặc một bộ quần áo cũ kỹ không quá vừa người, đầu tóc có chút hỗn loạn, râu ria giống như nhiều ngày không cạo. Tuy rằng như vậy, cử chỉ của anh ta vẫn coi như nhã nhặn.

Tôi cười, chào hỏi anh ta: “Chào đại ca!”

Gã thư sinh mặt trắng này cũng là một người sảng khoái, toét miệng chào: “Chào cô nương.”

Tôi hỏi: “Đại ca cũng là người Hán à? Không biết xưng hô thế nào?”

Thư sinh cào cào mái tóc mất trật tự, nói: “Tại hạ họ Trình.”

“Trình đại ca.” Tôi nói: “Đại ca gọi A Mẫn là được rồi. Đại ca đi ngang qua đây à?”

“Coi như vậy đi.” Tiểu Trình nói: “Ta du ngoạn phương Bắc, ở lại vài ngày rồi đi về phía Nam, mười ngày trước, khi gặp lão Đa là lúc đang định Nam hạ. Vốn định hôm nay vào thành Tây Dao. Cô từ trong thành tới à?”

“Đúng vậy.” Tôi nói: “Chẳng trách trước đây chưa từng gặp anh. Đại ca dự định đi đâu?”

“Thẳng về phía Nam, xa nhà nhiều năm, muốn về nhà xem sao.”

Tôi cười cười, bỗng có chút cô đơn: “Có thể về nhà thật tốt.”

“Mẫn cô nương.” Bạn học họ Trình ngồi xuống bên cạnh tôi, ra vẻ thân quen nói: “Nếu đã cùng nghề, xin hỏi một chút vừa rồi cô nương cứu hai mẹ con bọn họ thế nào?”

Tôi và anh ta vừa gặp đã thân, nên miêu tả sự thật lại cho anh ta nghe một lần.

Bạn Trình nghe xong vô cùng hứng thú, túm lấy tôi hỏi: “Chẳng hay cô nương bái sư nơi nào?”

Tôi học từ sách của lão Trương, nhưng cũng không thể mặt dày tự xưng là đệ tử của ông ấy, liền cười nói: “Không có sư phụ.”

Bạn Trình hoài nghi nhìn tôi chằm chằm, trên người tuy lôi thôi, râu ria đầy mặt nhưng đôi mắt lại trong vắt đến mức khiến người ta cảm thấy áp lực. Anh ta nhìn thẳng vào tôi giống như muốn đục một lỗ trong suy nghĩ của tôi. Tôi chột dạ, cái chuông báo động trong đầu reo vang.

Tôi căng thẳng một lúc, Tiểu Trình đang định nói gì đó thì A Tử gọi một tiếng: “Mẫn tỷ, tới uống trà sữa đi!”

Tôi nhảy dựng lên như có lò xo gắn dưới mông, bỏ chạy. Tiểu Trình yếu ớt hô lên một tiếng: “Cô…” Tôi đã chạy thật xa.

Mặt trời xuống núi, lửa trại bốc cháy hừng hực, giá xiên dê đang quay ken két, mùi rượu, mùi thịt thơm ngào ngạt tỏa ra bốn phía. Tiếng cười và tiếng ca rộn rã lượn lờ. Các cô gái và bọn trẻ nắm tay nhảy múa bên đống lửa.

Bạn Tiểu Trình cách tôi không xa, đang nắm tay một cô nương, cười tủm tỉm nói: “Nhìn bàn tay này của cô nương, tương lai nhất định sẽ gả cho một trượng phu có một đàn dê sung túc, sau đó sinh hai con trai.”

Cô nương kia vừa vui mừng vừa xấu hổ.

Tiểu Trình buông tay cô nương kia ra, chuyển sang một cậu trai vẻ mặt bực bội ở bên cạnh: “Ai da, đại ca, ấn đường (vị trí giữa hai lông mày) của ngươi biến thành màu đen, dường như có huyết quang tai ương!”

“Nói cái gì đấy!” Cậu trai kia đứng phắt dậy.

Tôi vội vàng chạy tới, kéo Tiểu Trình: “Nào, nào, nhân dân các tộc đều là một nhà, cùng nhau tới nhảy múa đi.”

“Rõ ràng là vậy mà.” Trình bán tiên vẫn chưa từ bỏ ý định.

Tôi cười hỏi: “Bán tiên, vậy ngài xem tướng cho tôi đi?”

Tiểu Trình cười: “Trước đó đã xem rồi. Cô nương tương lai phú quý không thể kể bằng lời, là mẫu nghi thiên hạ…”

Xiên thịt dê trong tay tôi rơi xuống đất: “Anh nói cái gì?!”

Trình bán tiên vênh váo: “Không nói, không nói nữa. Nhân mệnh tại thiên, nói ra thiên cơ sẽ bị trời phạt.”

“Chờ một chút!” Tôi kéo anh ta: “Đây là chính anh nhìn ra hay người khác nói cho anh?”

Tiểu Trình cười nửa thật nửa giả: “Mẫn cô nương, ta thấy dường như cô không cam lòng. Bất kể phú quý hay nghèo hèn đều là vô định, cuộc sống thế nào còn phải xem chính mình. Cô xem, thảo nguyên mênh mông, không giới hạn, thật ra cứ đi mãi rồi sẽ thấy đường.”

Không ngờ đến đây rồi còn đụng phải tri kỷ của Lỗ Tấn tiên sinh. Tôi trợn tròn mắt.

Tiểu Trình vẫy vẫy tay, lại chạy tới một bên làm thầy tướng số.

Tôi sững sờ, bị A Tử kéo vào đám người nhảy múa, cứ cười đùa như vậy, tạm thời quên đi lo lắng trước mắt. Nhảy mệt, A Tử hào hứng nhét vào trong tay tôi một chén rượu: “Uống đi!”

Tôi không suy nghĩ nhiều, lập tức ngửa cổ uống rượu. Ngay sau đó, một chất lỏng nóng bỏng chảy vào trong dạ dày, rồi cỗ nhiệt lượng lại bốc lên, hun nóng đôi mắt tôi, tôi đặt cái chén xuống, ho khụ khụ.

Những người dân du mục nhìn thấy dáng vẻ này của tôi liền cười rộ lên.

Bác Cổ Li cười: “Dù sao A Mẫn cũng là nữ hài tử từ phía Nam tới.”

Thế nhưng, sau khi cỗ nhiệt lượng đó qua đi, thứ còn lại chính là cảm giác ấm áp sâu sắc và hương thơm ngào ngạt. Tôi cảm thấy mùi vị không tệ, hăng hái bừng bừng nói: “Tôi muốn nữa, cho tôi một chén nữa.”

Dân du mục nghe vậy cảm thấy rất thú vị, A Tử lập tức đổ đầy một chén nữa cho tôi.

Lúc này tôi uống thật tinh tế. Chậm rãi nuốt xuống, cảng cảm thấy loại rượu này có hương cỏ xanh thơm ngát, vô cùng ngon miệng. Uống một ngụm, ăn một miếng thịt dê nướng, trải nghiệm này vô cùng tuyệt vời.

Đang vui vẻ, bạn nhỏ Tiểu Trình ghé tới hỏi tôi: “Đây là chén thứ mấy rồi?”

“Không biết.” Tôi uống vào bụng còn đếm làm gì: “Rất ngon, anh có uống một chút không?”

Tiểu Trình quay đầu mắng những người khác: “Nha đầu này không còn biết gì nữa rồi. Sao không ngăn cô ấy lại?”

A Tử oan ức nói: “Tửu lượng của Mẫn tỷ có vẻ rất tốt mà.”

Giọng nói của lão Đa có chút mơ hồ: “Quá càn quấy. Mau mang trà tới đây.”

Tôi ôm bình rượu, cầm lên tu ừng ực. Tiểu Trình kêu ầm lên, vội vàng giật lấy. Tôi không cho, kêu to: “Đừng động vào pho mát của tôi!”

Tiểu Trình toát mồ hôi: “Cô còn uống nữa, hậu quả ngày mai cô chịu.”

Tôi ôm bình rượu không tha, nhìn thấy dưới mớ tóc bù xù của bạn Tiểu Trình thật ra gương mặt cũng rất thanh tú, vì vậy tôi vươn tay sờ soạng một cái, thì thầm: “Thật là mềm.”

Tiểu Trình tức giận, hất tay tôi ra, vội vàng lui về phía sau, mặt đỏ như mông khỉ.

Tôi cười ha ha, cao giọng hát: “Thảo nguyên xinh đẹp là nhà của ta, gió thổi cỏ hoa bay khắp trời…” Tuy ca từ đẹp nhưng không có một âm độ nào của tôi là đúng với nguyên bản.

Lão Đa còn rất cảm động: “Cô nương thật sự là tri kỷ.”

Tôi bị gió thổi qua, một cảm giác hào hùng bùng lên trong lồng ngực, nhất thời cảm thấy ý chí thiên hạ, quan sát bốn phương. Vừa nghĩ như vậy, tôi lập tức giãy dụa đứng lên, mở hai tay ra, muốn ôm bầu trời đầy sao đêm nay, trong nháy mắt nghĩ mình sắp bay lên đến nơi.

Đứng bật dậy như thế, tôi đầu váng mắt hoa, phịch một cái ngã xuống mặt cỏ. Tiếng mọi người thân thiết gọi tôi giống như bị gió thảo nguyên thổi qua. Ánh lửa mờ dần, tiếng động trôi xa, trời đất quay cuồng.

Tôi nhắm mắt lại, mê man trong hương rượu.

Khi tỉnh lại, trời đã sáng. Tôi đang nằm trong một căn lều nhỏ sạch sẽ, bên cạnh là em gái của A Tử, đang ngủ say sưa. Đầu tôi đau đến mức khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả, chỉ hận không thể dung dao chặt phứt đi. Hương trà sữa thơm nồng bay từ bên ngoài vào. Tôi gắng gượng đứng dậy.

Bác gái Cổ Li nhìn thấy tôi, cười nói: “A Mẫn tỉnh rồi à? Có đau đầu không? Uống chút trà đi.”

Tôi cảm kích cầm cốc trà, ngồi xuống một tấm thảm bên bếp lửa. Bầu trời phía Đông ánh lên sắc hồng mềm mại, sáng sớm ở thảo nguyên rất lạnh, cái đầu phập phồng đau đớn của tôi bị gió thổi qua tỉnh táo hơn rất nhiều.

Bác gái đưa cho tôi một chiếc bánh nóng hầm hập: “Ăn đi. Chơi đùa cả một đêm chắc cũng đói bụng rồi. Nhưng cháu tỉnh dậy cũng thật sớm.”

Tôi nói: “Trước đó vài ngày cháu đang điều chế loại dược mới, cứ cách ba canh giờ lại phải thêm nguyên liệu mới, vì vậy ngủ muộn dậy sớm, mãi thành quen.”

Sau sự kiện binh sĩ trúng độc, toàn bộ tâm trí tôi đặt hết vào chương độc kinh, chế tạo ra rất nhiều loại dược có thể lưu trữ lâu dài. Ngày đó, khi đọc tiểu thuyết của ông nội Kim, hâm mộ nhất là những cao thủ võ lâm bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra mấy cái lọ, đổ chút dược vào nước là có thể cứu mạng. Hiện giờ chính mình cũng làm không ít, tất cả đều đưa đến chỗ Tiêu Huyên một phần, vậy mà anh ấy vẫn đứng giữa trung tâm nguy hiểm.

Nói đến đây, không biết hiện giờ anh ấy thế nào? Chuyện của anh ấy đã xử lý đến đâu? Gây dựng một sự nghiệp lớn như vậy, một mình anh ấy chống đỡ, vậy mà trước giờ chưa từng thấy kêu khổ.

Uống hết cốc trà sữa, dường như gió lại lớn hơn một chút. Tôi đứng lên, nói cảm ơn bác gái.

Trong gió dường như có một mùi kỳ lạ, tôi nghi hoặc nhìn về hướng gió thổi tới. Thảo nguyên mênh mông, đường chân trời uốn thành một đường cong duyên dáng. Nhìn có vẻ mọi thứ đều rất bình thường và an bình.

Tôi cười lắc đầu, say rượu khiến thần kinh của tôi không bình thường. Tôi trùm chăn quay lại.

Còn chưa đi được năm bước, một hơi thở khác thường lại trôi về đây, trong đó giống như còn trộn lẫn mùi máu tanh.

Tôi dừng lại, những con ngựa của dân du mục đột nhiên kích động.

Những người đang bận rộn đều ngừng tay, những người đàn ông cảnh giác nhìn về một hướng trên đồng cỏ. Trong sự yên lặng như tờ, tôi cảm giác được cả vùng đất như đang rung lên.

“Đây là…”

“Lang đạo tới!!!!”

Cái gì?