Cá Ở Trong Nồi

Chương 18: 18: Cô





Tim Mạnh Giản đập thình thịch...!Hai má cô đỏ bừng như người say.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào mắt Chu Minh Thân mà không hề có chút sợ hãi hay tránh né.

Mạnh Giản nghĩ thầm, hóa ra đôi mắt của anh lại sâu và quyến rũ như vậy...!Tất cả là do bình thường anh che giấu quá sâu, làm gì có ai dám đánh giá vẻ bề ngoài của anh sau khi thấy được năng lực của anh đâu?
Đầu cô nóng lên, trong nháy mắt, cô kéo cổ Chu Minh Thân, áp môi vào đó.
Chu Minh Thân không kịp phòng ngừa, bị động hôn lên môi Mạnh Giản, đương nhiên không phải anh không có cảm giác gì, mà đây chỉ là ngoài ý muốn.
Cô ngây ngô đến cực điểm, ngoại trừ lúc chủ động dán môi lên thì căn bản cô không biết làm gì tiếp nữa.

Chu Minh Thân trong lòng mắng một tiếng "Chết tiệt!", rồi cúi đầu hung hăng hôn đáp trả.

Cánh tay anh như hàng rào sắt, ôm chặt Mạnh Giản trong thế giới nhỏ bé đó.

Vòng eo Mạnh Giản nóng như bị lửa thiêu đốt, máu từ thắt lưng chảy lên não.

Tay Chu Minh Thân ôm eo cô nóng đến mức khiến cô cảm thấy khó thở.
Ánh đèn lờ mờ, khi eo cô chạm đến lan can cầu thang, Mạnh Giản mới sực tỉnh.

Thế công của Chu Minh Thân dừng lại, anh vòng tay qua eo Mạnh Giản để cô dựa vào lòng mình.
Mạnh Giản cảm thấy như bọn họ đang loạn luân, cô không phải gọi Chu Minh Thân một tiếng chú hai sao?
Mạnh Giản không dám ngẩng đầu lên, cô vùi mặt vào ngực Chu Minh Thân giả vờ chết.
"Nghe nói hôn môi có thể giúp làm giãn 26 cơ trên khuôn mặt, tốt hơn nhiều so với bất kỳ loại mỹ phẩm hay sản phẩm dưỡng da nào...!Nghe nói còn có thể ngăn ngừa sâu răng và bảo vệ hàm răng khỏe mạnh..."
"Em muốn nói cái gì?"
"Hôn kiểu pháp một cách nồng nhiệt 20 giây có thể tiêu hao một lượng calo mỗi giây...!Hiệu quả hơn nhiều so với việc đến phòng tập để giảm cân..."
"Cho nên, trọng tâm mà em muốn nói là gì?" Chu Minh Thân kéo cô ra, dùng lòng bàn tay ấm áp giữ cổ cô, ngăn không cho cô trốn tránh.
Đôi lông mi của Mạnh Giản chớp chớp vài cái, đôi mắt to tròn chân thành nhìn về phía người đàn ông trước mặt, nuốt nước miếng nói: "Vậy...!Vừa nãy anh có nghĩ là tôi chỉ vừa muốn giảm cân vào bảo vệ răng miệng không?" Nghĩ đến việc cô kéo Chu Minh Thân lại để hôn, không nói tới việc Chu Chiêu có cắt đứt mối quan hệ với cô hay không, mà chính cô cũng cảm thấy bản thân cực kỳ vô liêm sỉ.

Đây là lần đầu tiên Chu Minh Thân gặp một người phụ nữ lại phổ cập lợi ích của việc hôn sau khi hôn, trên môi anh nở một nụ cười đầy thâm ý, trong ánh mắt phản chiếu hình ảnh người phụ nữ đang muốn đào một cái lỗ dưới đất để chui vào.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Anh buông tay ra, lùi lại một bước, đút tay vào túi quần, đưa tay nhận ly rượu từ khay rượu mà người phục vụ cầm qua.
Anh nói: "Nếu như em muốn nghĩ vậy thì cũng không sao..."
Mạnh Giản thở phào nhẹ nhõm, quyết định coi việc hồi nãy chỉ là một giấc mơ.
"Nhưng vì em đã lợi dụng tôi, món nợ này nên giải quyết thế nào?" Chu Minh Thân quơ quơ ly rượu đỏ trên tay.
Mạnh Giản xuýt chút nữa bị anh bức khóc, một tay vịn vào lan can: "Chú hai..." Anh thật vô liêm sỉ!
"Em trắng trợn với tôi như vậy, em cho rằng tôi sẽ dễ dàng buông tha?" Chu Minh Thân liếc mắt nhìn qua, Mạnh Giản nắm lấy lan can bên cạnh, kiềm chế không cho bản thân đấm hai cái vào mặt mình, đồ bỉ ổi này!
Cô cắn răng: "Chú hai, vậy anh nghĩ sao?"
Chu Minh Thân đặt ly rượu xuống, nhẹ giọng cười, hơi nghiêng người về phía trước, ghé sát vào tai Mạnh Giản, nói: "Dễ thôi! Ăn miếng trả miếng!"
"Ồ, đúng rồi..." Chu Minh Thân nói, "Lần sau còn hút thuốc, tôi sẽ đánh gãy chân em!"
Nói xong liền bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Mạnh Giản nhìn chằm chằm bóng lưng anh, móng tay cô gần như cào xước một mảng trên lan can bằng gỗ sơn mài.
Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, Mạnh Giản nhận được điện thoại của Chu Huệ, bảo cô ngày mai đến tạp chí của mình bàn về việc quay chụp.

Mạnh Giản tìm quản lý để xin nghỉ, vì nghĩ còn phải chụp ảnh nên cô không trang điểm gì, chỉ dùng một ít sản phẩm dưỡng da rồi để mặt mộc như vậy đi.
Văn phòng tạp chí của Chu Huệ được nằm ở một căn nhà nhỏ hai tầng, được trang trí một cách thoải mái và dễ chịu, chiếc ghế sofa tròn và cả những chậu cây xanh dễ thương, tuy sắp xếp trông rất tùy tiện nhưng lại mang lại một phần cảm giác thú vị cho toàn bộ căn phòng.
Mạnh Giản cởi áo khoác treo lên móc treo ở lối vào, vẫn mặc đồ phong cách thường ngày, quần jean và áo hoodie.
"Rất vui vì được gặp lại em!" Chu Huệ mỉm cười từ trên lầu đi xuống, cô mang một bộ váy công sở màu đen, trông giống một người phụ nữ của sự nghiệp hơn so với buổi dự tiệc vào lần trước.
"Chị Chu Huệ!" Mạnh Giản mỉm cười chào.
Bên cạnh Chu Huệ là một người đàn ông cao gầy, Mạnh Giản không biết anh ta là ai, chỉ khẽ gật đầu.
"Đây là Andy, nhiếp ảnh gia của tạp chí bọn chị."
Mạnh Giản chào anh, anh chỉ khẽ gật đầu không nói gì, nhìn qua có vẻ là một người đàn ông rất khó gần.
Andy nói: "Nhan sắc không tồi!"
"Người tôi thích khác biệt đúng chứ?" Chu Huệ nhướng mày, dẫn Mạnh Giản vào phòng thay đồ.


Cô chỉ vào hai bộ quần áo để Mạnh Giản mang vào xem kết quả thế nào, thợ trang điểm đang đứng bên cạnh cô suy nghĩ xem nên trang điểm thế nào cho phù hợp.
Thay xong quần áo bước ra ngoài, Chu Huệ thì liên tục khen không ngừng, nhưng Andy lại lắc đầu.
"Không ổn sao?"
Andy ôm máy ảnh đi quanh Mạnh Giản một vòng, thử nhiều góc độ khác nhau, anh nói: "Cô ấy không thích hợp chụp ảnh tĩnh, cô ấy nên sống động hơn!"
Mạnh Giản nghĩ, cô còn sống thì đương nhiên sẽ sống động rồi!
Nhưng Chu Huệ lại hiểu rõ ràng, hai mắt cô sáng lên: "Ý anh là anh có thể làm một đoạn phim ngắn cho cô ấy?"
"Phim ngắn sẽ gây rung động hơn nhiều so với những bức ảnh, cô có thể để cho cô ấy thử xem." Andy lau chùi máy ảnh, nhìn Mạnh Giản nhưng ánh mắt không còn lạnh lùng như lúc trước nữa.
Mạnh Giản không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cuối cùng lại đổi thành làm phim ngắn, cô căn bản không biết diễn! Nhưng vấn đề là những người xung quanh không quan tâm cô đang nghĩ cái gì, Chu Huệ bắt đầu chỉ đạo cho mọi người vào vị trí, nhưng cô, nữ chính, lại đứng im như đứa ngốc.
"Tôi nên làm cái gì đây?"
Andy từ phía sau đi tới, khuôn mặt lãnh đạm, màu da có chút nhợt nhạt.
"Vậy thì phải xem cô có thể làm gì?"
Mạnh Giản cười nói: "Vậy thì phải xem anh muốn tôi thể hiện cái gì?"
Khóe miệng Andy nở ra một nụ cười, cả người anh đều trở nên tươi sáng hơn nhiều.

Anh ta nhìn Mạnh Giản nói: "Cô có thể hút thuốc không?"
"Có!" Mạnh Giản gật đầu.
Andy hỏi cô: "Có thể lái xe không?"
"Cần thì tôi sẽ lái!" Mạnh Giản nhướng mày.
Andy im lặng một lúc rồi nói: "Kỹ năng lái xe của cô thế nào?"
"Cơ bản trình độ của tôi ngang với một tay đua chuyên nghiệp!" Mạnh Giản cảm thấy bản thân thật khiêm tốn.
Andy nhìn cô một cái, quay người bỏ đi.
"Anh ta đây là đang coi thường người khác à?" Mạnh giản mở to mắt, nói với cô gái xinh đẹp đang trang điểm bên cạnh.
Tiểu mỹ nữ cười an ủi cô: "Anh ấy có ý tưởng mới, người lập dị thường vậy, cô đừng lo!"
Mạnh Giản nhún vai, cô cũng là người lập dị, vậy sao trông cô bình thường như vậy? Thân thể Mạnh Giản run lên, cô nghĩ đến Mạnh Sanh, người em trai xinh đẹp dịu dàng của cô sau này sẽ không trở thành một tên lập dị như vậy đi? Nếu chuyện đó xảy ra chắc cô sẽ sụp đổ luôn mất!

Vào mùa đông, Mạnh Giản mặc một chiếc váy màu đen lộ vai, ngồi trên chiếc xe thể thao màu trắng, trong xe có bật điều hòa ấm áp, lại nhìn bên ngoài thấy thời tiết khiến người ta run rẩy kia, Mạnh Giản có chút sợ hãi không dám xuống xe.

Andy ngồi ở ghế phụ hất cằm: "Chạy một vòng để tôi xem!"
Mạnh Giản liếc nhìn anh, vặn chìa khóa xe, đạp côn, sang số rồi nhấn ga, toàn bộ đều được diễn ra một cách mượt mà, vừa nhìn liền biết đây là hành động của người thường xuyên chơi xe.
"Liệu có di chuyển được không?" Andy biết rằng cô đang tức giận nên nổi hứng muốn trêu chọc cô.

Mạnh Giản cười lạnh một tiếng, đạp ga lao thẳng vào góc cua, dùng một tay bẻ lái, nhả ga đạp phanh, một cú drift hoàn hảo bằng bánh trước!
Andy bị hoảng đến mức muốn nôn, Mạnh Giản nhướng mày nhìn anh, cô nói cô là người chuyên nghiệp nhưng không tin cô! Hậu quả cơn giận của Mạnh tỷ tỷ thật sự rất kinh khủng!
Andy không hề tức giận mà lại nở một nụ cười phô trương nhất từ trước tới giờ, đưa tay chạm vào cần số, cười đặc biệt tươi!
"Tôi nhất định sẽ chụp cho cô một bộ ảnh thật đẹp!"
"Rầm!" Cửa xe đóng lại và Andy bước đi.

Mạnh Giản rụt vai lại, chết tiệt, lạnh quá!
Theo suy nghĩ của Andy, Mạnh Giản chỉ cần tập trung toàn tâm toàn ý vào chiếc xe, việc còn lại anh có thể xử lý được!
Chu Huệ có chút lo lắng: "Như vậy có được không? Không nói cho cô ấy chủ đề là cái gì thì liệu cô ấy có đem lại cảm giác mà anh cần không?"
Andy nhìn chiếc xe thể thao màu trắng trên đường băng, nói: "Cô không nhìn thấy biểu cảm của cô ấy khi lái xe sao, biểu cảm đó cùng thứ mà chúng ta muốn giống nhau như đúc, trạng thái và chuyển động kỳ diệu lúc đó của cô ấy so với trong tưởng tượng của tôi đề không kém hơn chút nào! Cô ấy chính là nữ thần hoàn hảo cho bộ phim này, lần này hãy tin tưởng tôi!"
Chu Huệ đương nhiên tin tưởng vào mắt nhìn của bạn mình, cô chỉ không ngờ Mạnh Giản, một cô gái chỉ mới ngoài đôi mươi, lại có thể cho Andy thứ mà anh cần trong ống kính.

Người bạn này của Chu Chiêu là người như thế nào? Chu Huệ không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ bạn bè xung quanh anh đều tài giỏi như Mạnh Giản vậy à?
Mạnh Giản thay hết bộ váy này đến bộ váy khác, đủ thứ từ quần cho đến váy, nhưng đều không đạt được hiệu quả mà Andy mong muốn.

Mạnh Giản run lên vì lạnh, cô không khỏi giơ tay lên nói: "Màu hồng thì sao, không phải thứ anh cần là hình ảnh tương phản ư, tôi mang màu hồng trông rất đẹp!" Nếu cứ tiếp tục như vậy người cô sẽ đông cứng mất, sẽ lạnh đến phát ngốc luôn.
Andy nói: "Cô nghĩ cô biết thứ tôi muốn là gì sao?"
Mạnh Giản nói: "Nhìn những bộ đồ mà anh cho tôi mang xem, có cái nào không phải theo phong cách thiếu nữ xinh đẹp, dịu dàng tươi mát không? Không phải thứ anh đang tìm kiếm là sự tương phản giữa phong cách cùng hình ảnh đua xe thì là gì? Nếu không thể xử lý được những bộ quần áo này, vậy thì anh nên lựa chọn những bộ đồ phù hợp với tôi mới phải!"
Andy có chút kinh ngạc, anh không ngờ Mạnh Giản lại hiểu biết nhiều thứ như vậy.

Có vẻ như ngay từ đầu anh đã đánh giá thấp cô gái này rồi.
"Cô có đề nghị gì?"
Mạnh Giản nói: "Tôi có một chiếc váy màu hồng của D&G, có ảnh chụp, anh xem xem!" Mạnh Giản run run mở điện thoại tìm vào album ảnh.
"Đây, chính là nó!" Mạnh Giản ném điện thoại cho Andy.

"Có đôi giày nào phù hợp với chiếc váy này không?" Andy hỏi.

Mạnh Giản suy nghĩ một lúc, lái xe khi mang giày cao gót hình như không tốt lắm, cô nói: "Tôi có một đôi giày ba lê màu trắng" Tiêu chuẩn của chú hai từ trước tới nay đều không tồi.

Andy đồng ý với phương án này, nói với Mạnh Giản ngày mai mang theo đồ rồi lại chụp cảnh trong xe, ngày hôm nay cô chỉ chụp ngoại cảnh.
Một người hướng dẫn hành động chuyên nghiệp đã đến để hướng dẫn các động tác của Mạnh Giản và đưa ra những cảnh quay hoàn hảo nhất từ vị trí xuất phát, di chuyển và cả điểm dừng của xe.

Mạnh Giản đương nhiên không có vấn đề gì, khả năng điều khiển xe của cô tốt hơn việc phải điều khiển tính khí của mình nhiều, ít nhất cô chưa bao giờ mất tay lái, nhưng tính tình nóng nảy của cô thì ngược lại.
Việc quay phim chưa được nửa ngày thì kết thúc, Chu Huệ mời đám người Mạnh Giản đến nhà hàng dùng bữa, mọi người đều rất vui vẻ, cả nhóm đang mệt mỏi cũng liền trở nên vui vẻ hơn.

Chu Huệ luôn rất hào phóng, mà nhà hàng nơi bọn họ dùng bữa lại là nơi có chi phí cao cấp bậc nhất của thành phố B, với một nhân viên văn phòng bình thường, muốn ăn một bữa ăn ở đây e rằng phải tiết kiệm tiền lương của một tháng thì mới dám nghĩ tới chứ đừng nói đến một người còn đang là thực tập sinh như Mạnh Giản.
Trong lòng Mạnh Giản lén lút nghĩ cô muốn lấy phần công mà cô đã bỏ ra trong ngày hôm nay, cô không tiện lấy tiền công từ Chu Huệ, vậy thì sao cô lại ngại ngùng bởi bữa ăn này chứ?
Không ngoài dự đoán, trong khi mọi người cùng nhau nâng cốc trò chuyện, Mạnh Giản cố gắng ăn nhiều hơn.

Dù sao thì cô cũng không quen biết với nhóm người này, vẫn là nên tận dụng thời gian để ăn nhiều thêm chút đi?
"Không ngờ em lại có thể làm ra kết quả tốt như vậy, cô gái nhỏ nhà em quả nhiên là thâm tàn bất lộ(1)!" Chu Huệ cầm ly rượu lên đến ngồi cạnh Mạnh Giản.
Mạnh Giản nhanh chóng đặt đũa xuống, cầm ly rượu lên: "Là chị Chu Huệ có ánh mắt tốt, liếc mắt một cái đã nhìn trúng em!"
Chu Huệ đưa tay nhéo nhéo má cô, cười nói: "Miệng nhỏ này thật ngọt, tiếng chị này chắc chắn sẽ không để em gọi vô ích đâu!"
"Ha ha, dù sao thì em cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt!" Mạnh Giản đưa ly chạm nhẹ vào ly rượu của Chu Huệ.
Chu Huệ cùng cô nhìn nhau mỉm cười, hai người cụng ly, uống một hơi cạn sạch.
"Cô bé tiền đồ vô lượng(2)!" Chu Huệ nhìn Mạnh Giản một hơi uống sạch, vỗ tay tán thưởng nói.

Mạnh Giản nghĩ, tưởng tượng bản thân chính là một cái lu rượu, nếu không sợ uống rượu thì liền uống tốt thôi!
"Phim ngắn sẽ quay, tạp chí cũng sẽ chụp bìa!" Chu Huệ cùng Mạnh Giản uống vài ly, càng nói càng thân thiết, càng nói càng hợp ý.
"Em chụp bìa tạp chí? Chị à, người ta liệu có đồng ý mua tạp chí của chị không?" Mạnh Giản lo lắng hỏi.
Chu Huệ xoa xoa mái tóc xoăn của Mạnh Giản nói: "Đừng đánh giá thấp bản thân thế, để chị gái gói ghém em thật xinh đẹp, chắc chắn sẽ đưa được em lên trang nhất!"
Mạnh Giản cắn môi, nói: "Chuyện này không ổn lắm thì phải, em không nghĩ đến việc sẽ trở thành minh tinh!"
"Lên được hotsearch liền trở thành minh tinh? Em nghĩ việc trở thành minh tinh thật quá đơn giản..." Chu Huệ trừng to mắt nhìn cô.
"Vậy được rồi...!Em chụp!" Một bộ cũng là chụp hai bộ cũng là chụp, chỉ cần công ty đồng ý cho cô nghỉ, không có việc gì mà cô không dám làm!..