Tựa hồ Chử Thư Mặc còn muốn nói điều gì đó, anh nhìn Ngu Uyên rất lâu, mãi cho đến khi được hắn mang về xe, vẫn không nói lời nào.
Ngu Uyên đưa anh ngồi ghế sau, còn ngồi với anh thêm chốc lát.
“Anh không ra à?” Hồi lầu sau, Chử Thư Mặc mới nhẹ nhàng hỏi một câu.
Xảy ra loại chuyện này, Hiệu trưởng Il lại không có ở đây, Ngu Uyên còn là cổ đông, chắc chắn rất quan tâm đến tình hình của Học viện lúc này. Huống chi lão Hiệu trưởng đột ngột xuất hiện trong phòng tiếp khách tại tổng bộ Ngu thị, hoặc hai người có giao tình kín đáo, hoặc đã đạt thành giao dịch nào đó, Chử Thư Mặc không biết.
Ngu Uyên không nói, anh cũng không muốn hỏi.
“Lát nữa.” Ngu Uyên nói xong, xoa đầu anh, nhân tiện lau đi một lớp bụi xám trên mặt anh.
Chử Thư Mặc cúi đầu, trong cơ thể vẫn còn cơn đau, nhưng qua một thời gian quả thực đã tốt hơn nhiều. Anh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nhích lại gần chỗ Ngu Uyên, cơn đau đớn đã vét sạch tinh thần của anh, có nơi an ủi ấm áp như vậy, anh chẳng muốn rời đi chút nào.
Ngu Uyên ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần, hắn không ngăn lại hành động của anh mà thay đổi tư thế để anh có thể dựa vào thoải mái hơn. Hắn cũng có những phút nghỉ ngơi ngắn, cho đến khi Ficker bên ngoài gọi hắn, hai người vẫn không ai nói lời nào.
“Anh mau đi đi.” Chử Thư Mặc chú ý động tác của Ficker, dẫn đầu mở miệng nói.
“Ừ.” Ngu Uyên không phải người sẽ bị chuyện tư làm quấy nhiễu tâm trí, tình huống trước mặt rất nguy cấp, xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, chắc chắc cao tầng đều đã rối ren. Hắn không thể cứ mãi ngồi trong xe riêng như vậy được, cho dù thâm tâm hắn thực sự rất muốn làm như thế.
Cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại của Chử Thư Mặc, hắn dịu dàng nói: “Ngồi trong xe chờ anh, nếu như muốn đi xuống xem, nhớ nói với anh một tiếng.”
Cuối cùng còn đưa cho anh một cái quang não mini, chính là chiếc máy tí hon hắn gửi cho anh ở căn cứ Andrew.
Dặn dò xong xuôi, hắn mới mở cửa bước xuống xe.
Trong xe lại một lần nữa rơi vào im lặng, im lặng đến mức Chử Thư Mặc có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Anh nhìn một mảnh hỗn độn bên ngoài, lại nhớ tới những lời hai người lính cứu hỏa kia nói chuyện với nhau. Rỗng ruột? Kiến trúc còn chưa được đưa vào sử dụng?
Anh học bán trú, chưa bao giờ trọ ở trường, vì vậy chẳng mấy quen thuộc với học viên ở trong kí túc xa. Nhưng sau khi Mắt To bị thương, anh cũng từng đi qua vài lần, nhưng khi đó thực sự chẳng để ý gì đến kiến trúc còn chưa được đưa vào sử dụng.
Anh đã bỏ lỡ điều gì sao?
Không đúng, ký túc xá của Học viện được xây dựng không phải quá phức tạp, dùng từ bình dị để hình dung cũng chẳng phải nói quá, mà nơi Mắt To ở là ký túc xa lâu năm….
Chử Thư Mặc cúi đầu, có phải anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi không?
Trong xe rất yên lặng, Chử Thư Mặc không nhịn được chạm tay vào sợi dây chuyền, sau đó hít một hơi thật sâu, buộc mình phải tình táo lại. Sau đó lại bắt đầu suy nghĩ lại một lần nữa, Brownie đã lên kế hoạch máy cơ Hồn thạch từ rất sớm, mà mục đích cuối cùng chính là muốn toàn bộ tộc Noelle biến mất.
Với sự tự tin của gã, cùng với địa vị thấp của tộc Noelle ở Ater, chỉ sợ tám chín phần mười rằng gã sẽ chẳng giấu giếm gì. Nói cách khác, hẳn là đã từ rất lấu trước kia, rất nhiều người đều biết được mục đích cuối cùng của Brownie.
Chử Thư Mặc cúi đầu, hai tay nắm lại thành quyền, anh nhớ tới ngày đó nhìn thấy Hiệu trưởng Il đi xuống từ một chiếc huyền phù sang trọng. Khi đó Hiệu trưởng còn chưa tiều tụy đến mức này, nhưng biểu tình của ông ngày hôm đó, Chử Thư Mặc không thể quên được.
Nói cách khác, từ lúc ấy, Hiệu trưởng Il hắn đã biết chuyện này, hoặc là đã từ rất sớm, nhưng ông không thể nói ra.
Giả thiết Hiệu trưởng Il thực sự biết chuyện, chắc hẳn ông không thể thờ ơ. Suy nghĩ bắt đầu có lối mở, bàn tay Chử Thư Mặc vẫn cầm chặt sợi dây chuyền, sau đó lại hít một hơi thật sâu.
Trước tiên, Brownie tập trung một lượng lớn tộc Noelle, mục tiêu tiếp theo chính là số Noelle đã biến mất một cách bí ẩn. Chỉ một thời gian rất ngắn sau đó, Học viện lại có một vụ nổ lớn, tất cả đều là trùng hợp sao?
Hiệu trưởng Il xuất hiện tại tổng bộ Ngu thị là muốn làm cái gì?
Ngẩng đầu nhìn Ngu Uyên ngoài xe, Chử Thư Mặc lại hít một hơi sâu. Nếu như tất cả đều đến đây, vậy tại sao trước đó ông ấy lại biến mất?
Nhìn biểu tình của Hiệu trưởng Il lúc ấy, không có khả năng ông ấy đến Ngu thị tìm Chử Thư Mặc. Rõ ràng ông ấy có nghi hoặc, thậm chí ban đầu còn không biết sao anh lại ở chỗ này. Nếu vậy, ông ấy đứa sợi dây chuyển cho anh, là do nhất thời hứng khởi, hay là….
Nghĩ đến đây, Chử Thư Mặc đột ngột mở to mắt. Sợi dây chuyển!
Vì sao lại không nói một lời đã từ biệt? Nơi đó là Ngu thị, có rất nhiều camera an ninh, lão Hiệu trưởng không có khả năng không cánh mà bay, cũng không có khả năng có người ép ông phải đi. Sở dĩ ông đột ngột rời đi, rất có thể đã xảy ra chuyện gì đó mà ông không thể không đi trước. Mà một chút dấu vết cũng không lưu lại, có lẽ là bởi….ông vào Ngu thị là muốn nhắn nhủ điều gì đó, nhưng ông đã nhắn lại điều ấy cho ai?
Chử Thư Mặc cúi đầu, tay vuốt ve sợi dây chuyền trong túi tiền, chìa khóa này là sao đây? Có lẽ ban đầu ông ấy muốn giao nó lại cho Ngu Uyên, nhưng không biết trung gian đã xảy ra chuyện gì đó không tốt, khiến ông thay đổi ý định, giao lại cho anh, còn không nói lời nào đã rời đi.
Chiếc chìa khóa này đã được phong ấn ở trong sợi dây chuyền, nếu như anh là một Noelle bình thường, Hiệu trưởng Il quyết định như vậy, không phải là đã tự chặn đường lùi của mình hay sao?
Hoặc giả là Hiệu trưởng Il thông qua phương thức nào đó, biết anh là một Hồn Thuật sư?
Vừa gặp một lần đã nhìn ra? Không, không có khả năng, đến cả anh cũng không cam đoan rằng bản thân có năng lực như vậy. Vậy thứ gì khiến ông ấy tự tin giao sợi dây chuyền mang theo phong ấn Hồn thuật lại cho anh, lời giải thích cũng không để lại lấy một câu?
Nếu như Hiệu trưởng Il biết rằng vụ nổ lớn này sẽ xảy ra, hoặc biết rằng số tộc Noelle biến mất đang ở đâu, như vậy ông ấy giao dây chuyền cho anh là muốn nói điều gì?
Là vừa thấy đã biết anh là một Hồn Thuật sư, có thể nghĩ đến nơi nào đó? Vụ biến mất một cách bí ẩn, một vụ nổ lớn gây chấn động, là muốn nói tới cái gì đây?
Hồn Thuật…..Thế giới này người có thể sử dụng Hồn thuật rất rất ít, như vậy….
Nghĩ đến đây, Chử Thư Mặc mở bừng hai mắt, căn cứ Andrew!
Căn cứ Andrew là nơi đầu tiên mà anh thấy có chứa Hồn thuật, hơn nữa loại Hồn thuật này không phải xuất hiện sau khi thành lập căn cứ, mà đã có trước đó từ rất lâu rồi. Kiến trúc của căn cứ Andrew hiện nay được xây dựng dựa trên trận pháp Hồn thuật ấy.
Hồn lực bị phong ấn trong căn cứ Andrew, chưa bước chân vào trong căn cứ anh đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của nó.
Một sợi dây chuyền có phong ấn Hồn thuật, một căn cứ quân sự được xây dựng trên trận pháp Hồn thuật, còn có…. Chử Thư Mặc cảm thấy cực kỳ căng thẳng, đáp án sinh động trong trí óc. Ở bên trong căn cứ Andrew, bởi vì muốn cứu Búp Bê, và cũng muốn thoát thân khỏi phòng thí nghiệm của tiến sĩ Lý, đó chính là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất từ khi đến nơi này tới nay anh sử dụng Hồn thuật!
Nói cách khác, khi ấy tiến sĩ Lý hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng bị người khác nhìn thấy, thậm chí còn bị nhận ra?
Vậy cũng có nghĩa rằng cơ thể anh biến lớn biến nhỏ người nọ cũng biết, vả lại còn không nói với tiến sĩ Lý….nếu không tên điên đó đã tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh, liệu có quan hệ gì với Hiệu trưởng Il hay không? Hay sự thật rằng đó chính là lão Hiệu trưởng?
Anh còn nhớ rõ, lúc bị người mang đi, Đại sư Maca đã nói rằng ngài chỉ là người phụ trách lâm thời, ngài không biết bên dưới có một hệ thống hang động tinh vi như vậy, cho nên ngài mới không thể ngăn cản tiến sĩ Lý kịp thời. Mà thực tế thì nhưng hang động này mới kiến tạo hay là trước đó….
Đợi một chút, kiến tạo trước khi xây dựng căn cứ!
Vấn đề rối tinh cuối cùng cũng đã hình thành một sợi tuyến logic trong đầu Chử Thư Mặc, chắc chắn nơi ấy được kiến tạo trước đó! Nếu như trận pháp Hồn thuật này không phải để khóa hồn lực của số hồn thạch phục vụ cho cuộc thi, mà thực chất là để phong ấn thứ đang tồn tại sâu trong lòng đất, đã xuất hiện trước khi xây dựng căn cứ Andrew?
Đúng rồi, Hồn thạch tuy rằng nhiều nhưng ngay từ cuộc thi đầu tiên đã xuất hiện vô số tử thạch, rất có thể cũng không nhiều như anh nghĩ. Vả lại viên đá xuất sắc nhất trong cuộc thi cuối cùng lại cũng có mấy viên hồn thạch Thiên cấp, còn hơn ngàn vạn hồn thạch khác đều sở hữu số năng lượng không đáng kể, vậy thì sao phải dùng một trận pháp Hồn thuật cổ xưa để phong ấn chúng lại chứ?
Huống chi Hồn thuật không hề phổ biến ở Ater, có thể nói rằng nó chỉ là truyền thuyết. Một khi đã như vậy, ai lại rỗi hơi bỏ công sức ra để thiết lập trận pháp tinh vi chỉ để bảo vệ một căn cứ quân sự?
Chìa khóa Hồn thuật, nơi duy nhất cho đến hiện tại có Hồn thuật, còn có….tn bị Brownie khống chế, số Noelle đã biến mất, ký túc xá nổ một cách đột ngột,….Như vậy, số tộc Noelle còn lại đang ở trong căn cứ Andrew!
Ngay khi Chử Thư Mặc đã hiểu ra mọi chuyện, hai mắt không nhịn được mà đỏ lên, hai tay đặt trên đùi cũng bất giác run rẩy.
Nếu như lão Hiệu trưởng là người đã bố trí hết thảy, những Noelle biến mất, vụ nổ lớn ở ký túc xá Học viện Noelle, như vậy có ít nhất một sự kiến có quan hệ với ông. Nói cách khác, rất có thể Hiệu trưởng Il đã sớm an bài đường trốn thoát cho các Noelle còn sót lại. Trận nổ này nằm trong kế hoạch, hay chỉ là biến số bất ngờ?
Ông ấy giao chìa khóa lại cho anh, theo suy nghĩ của anh, có thể ông ấy muốn anh quay lại căn cứ Andrew. Mục đích là gì chứ?
Chử Thư Mặc quay đầu nhìn về đống phế tích ngoài cửa xe, đột ngột nghe thấy tiếng hô.
“Bên này còn tộc Noelle còn sống!”
“Bọn họ tránh nơi góc phòng sáng sủa, không bị gạch đá đè lên!”