Dây chuyển cổ bị khúc xạ bởi ánh sáng mặt trời, dấu vết tháng năm càng trở nên rõ ràng. Chỉ nhìn thoáng qua đã có thể biết được rằng chủ nhân cực kỳ trân trọng dây chuyển cổ này, cách hai ba ngày lại lấy ra lau chùi. Cho dù trường kỳ mang theo bên người, nhìn dây chuyển cũng kỳ sạch sẽ.
Chẳng qua đồ vật yêu quý mỗi ngày mang theo bên người, sao lại có thể dễ dàng giao cho người khác đây?
Chử Thư Mặc rũ mắt nhìn sợi dây chuyển, ánh mắt chỉ ngưng lại trong chốc lát, rồi hạ tay xuống.
Cân nhắc trong chốc lát, anh nhíu mày, hành vi này chẳng khác gì ủy thác, giống như năm đó Thiên Diễn Đế giao hổ phù lại cho anh. Nhớ tới hình ảnh bỗng chốc già nua chỉ sau một đêm của Hiệu trưởng, Chử Thư Mặc nhẹ cau mày. Rốt cuộc là đã có chuyện gì mà khiến Hiệu trưởng Il cảm thấy rằng ông không thể tiếp tục mang theo thứ này bên mình nữa, mà phải giao lại cho một người trẻ tuổi?
Nghĩ đến đây, Chử Thư Mặc không nhịn được lại cúi đầu nhìn sợi sây chuyền kia, sau đó sửng sốt.
Vừa mới nhìn không có cảm giác gì quá lớn, cũng chỉ là một sợi dây chuyền bình thường mà thôi. Nhưng khi nhìn lại, anh lại có cảm giác như mình vừa bắt gặp một chút hào quang yếu ớt đang chuyển động, mà ánh sáng ấy lại có hình một chiếc chìa khoá.
Đây là Hồn thuật!
Chử Thư Mặc mở to mắt, chăm chú nhìn kỹ lại một lần nữa, thoạt nhìn đây là một loại Hồn thuật cực kỳ mạnh mẽ. Chờ đến khi anh tỉ mỉ xem xét một lượt, đồng tử anh đột nhiên giãn to, chưa đến một giây đã trở lại bình thường, anh lập tức quay đầu lại nhìn phía sau.
Lão rùa tinh là một Hồn thú, vì vậy không thể luyện được Hồn thuật. Nhưng năm đó, lão già đó lại nằng nặc đòi bắt chước, nói cái gì mà trăm ngàn năm sau lão phải tìm được một hình thức sinh tồn mới, nếu không lão sẽ chết không nhắm mắt.
Lão làm ầm ĩ đến vài tháng trời, kết quả là Chử Thư Mặc không thể chịu đựng được nữa, anh nâng cấp Hồn thuật dựa trên một loại Hồn thuật cũ, có thể chuyển hóa linh hồn sắp chết vào trong một trận pháp có hình chìa khóa.
Đây chính là loại Hồn thuật mà Chử Thư Mặc tự mình sáng tạo, lúc đó anh nói gì đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ, vì vậy khi nhìn những câu thần chú vừa lạ vừa quen kia, anh không khỏi choáng váng. Quay đầu lại cũng chỉ là bản năng trong tiềm thức mà thôi. Nhưng Hiệu trưởng Il cũng đã đi xa như vậy rồi, làm sao có thể thấy được nữa.
Cũng ngay tại lúc này, tiểu trợ lý vẫn luôn cần cù dẫn đường đột nhiên ngừng lại, rồi khẽ nói với anh: “Chính là nơi này.”
Chử Thư Mặc vừa nghe, đành phải nén những suy nghĩ lung tung kia vào, sau đó nhìn căn phòng ngay trước mắt….vấn đề cấp bách nhất hiện nay là anh phải tìm hiểu tình hình chung của tộc Noelle từ Ngu Uyên.
Lão Hiệu trưởng lớn tuổi như vậy, cho dù khi ông không có liên hệ gì với Lão Vương bát, vẫn có thể gánh vác được kết quả khi chọn người thừa kế. Huống chi ông làm Hiệu trưởng nhiều năm như vậy, kinh nghiệm hơn anh rất nhiều, ngay cả khi anh vội vàng đuổi theo, chắc hẳn cũng chẳng giúp ích được gì nhiều.
Đầu óc như thể được văn dây cót, ý nghĩ phút chốc chạy rất nhanh qua đầu, mãi cho tới nơi này, Chử Thư Mặc mới thảnh thơi trở lại, vừa vươn tay định đẩy cửa, đột ngột lại có tiếng cãi vã rất lớn từ trong phòng truyền ra.
“Mang đi cả rồi! Tất cả đều bị mang đi?! Tình huống thế nào! Không phải tôi nói là phải bảo vệ cho tốt những Noelle còn lại sao?!”
Đây không phải giọng nói của Ngu Uyên, Chử Thư Mặc nhận ra, hẳn là thanh âm của người đàn ông kia.
Anh tự hỏi không biết có nên đi vào hay không.
Nghĩ nghĩ, lại quay đầu nhìn tiểu trợ lý. Tiểu trợ lý này hẳn là mới được tuyển, địa vị và năng lực không thể sánh bằng với A Trạch. Lúc này trên mặt của tiểu trợ lý cũng rất hoang mang, cô nhìn Chử Thư Mặc, vẻ mặt luống cuống.
Chử Thư Mặc thu hồi ánh mắt, tiếp tục rối rắm, người đàn ông trong phòng kia đã an tĩnh lại, cùng lúc đó, anh nghe được giọng của Ngu Uyên.
“Vào đi.”
Không lớn cũng không nhỏ, đủ để Chử Thư Mặc nghe thấy, vì vậy anh cũng không do dự đẩy cửa đi vào.
Chử Thư Mặc quét nhanh tình huống trong phòng một lần, chỉ thấy Ngu Uyên ngồi đưa lưng về phía anh, đối diện là một người đàn ông mặc tây trang, hai ba nút trên cùng không cài lại, lộ ra xương quai xanh. Người này nhìn cũng rất tuấn tú, dáng vẻ tùy tiện của anh ta lại quyến rũ, trước mặt anh ta lại có một chiếc ly chân dài không biết được lấy từ đâu.
Nếu lúc này sắc mặt của anh ta không khó coi đến vậy, Chử Thư Mặc còn hoài nghi anh ta tới nơi này để tìm niềm vui cơ đấy.
Nhưng cũng may, lúc Ngu Uyên quay lại nhìn anh, quần áo trên người hắn vẫn rất lịch sự. Chử Thư Mặc như mèo nhỏ tuần tra lãnh địa quét từ trên xuống dưới người hắn một lần mới yên tâm nhét sợi dây chuyền vào túi quần.
John chú ý tới người mới đến, anh ta cứ nghĩ sẽ là cô trợ lý vừa rồi, nên không mấy quan tâm cho lắm. Vì vậy, khi anh ta ngẩng đầu lên nhìn thấy thiếu niên môi hồng răng trắng thì không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Anh chàng nhỏ này chỉ gật đầu chào John, sau đó không còn chú ý gì đến anh ta nữa mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ngu Uyên.
Trong toàn bộ quá trình, ánh mắt anh đều không rời khỏi người hắn. Quần áo của thiếu niên xinh đẹp này vô cùng giản dị, áo sơ mi trơn phụ trợ làn da trắng bệch gần như ốm yếu kia, và cả thân hình gầy yếu kia càng khiến người khác cảm thấy nhỏ xinh đáng yêu. Quan trọng nhất, mỹ nhân bệnh tật này lại chẳng đoái hoài gì đến anh, điều ấy làm cho vị công tử hào hoa John cảm thấy không cam lòng.
Rất nhanh sau đó, anh phát hiện ra rằng mỹ nhân này chẳng hề có chút hứng thú nào với anh, nhưng lại cực kỳ quan tâm tới Ngu Uyên. Chử Thư Mặc vừa ngồi xuống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua điếu thuốc trên tay hắn, mãi cho tới khi hắn dập tắt điếu thuốc rồi mới thôi, sau đó thực tự nhiên lấy từ trong túi ra một viên kẹo Bass.
Hành động liền mạch của Chử Thư Mặc là do thói quen được Ngu Uyên cưng chiều mà ra, kể cả cái túi nhỏ đựng kẹo của Chử Thư Mặc cũng là do hắn bảo người may thêm vào.
John nhìn có chút ngu ngơ, Chử Thư Mặc lại chẳng phản ứng gì, không phải anh không lễ phép, chủ yếu là do hình thức ở chung của hai người, nhất thời vẫn không kịp phản ứng lại.
Nhưng cũng không cần anh phản ứng, nhìn đến đây, John đại khái cũng biết thiếu niên này là ai.
Anh ta sửa lại cổ áo, đang định chào hỏi tiểu Noelle của tên gian thương Ngu Uyên thì Ngu Uyên đã mở miệng, chặn luôn hành động của anh ta: “Bên kia đã xảy ra chuyện gì?”
John dừng lại một chút, sắc mặt lại trầm xuống: “Đại khái là một ngày trước, nhiều người trong nội các nhận được tin của Brownie muốn chúng tôi đưa một bộ phận tộc Noelle đi nghiên cứu.”
Anh ta nói ‘nhiều người trong nội các’ ý chỉ những người có quan hệ thân thiết với Bwonie, là phe phái của gã ta trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị này.
“Vừa rồi anh đã nói những điều này rồi, còn gì nữa không?” Nhưng chuyện này đã sớm xảy ra, không cần John nói, Ngu Uyên cũng có thể lấy được tin tức. Điều hắn muốn biết chính là chuyện John đột ngột nổi điên trong một cuộc điện thoại.
John trầm mặc một hồi, ánh mắt rối rắm.
Chử Thư Mặc tò mò nhìn anh ta, cùng lúc đó, Ngu Uyên đột ngột lên tiếng: “Không nói cũng không sao.”
Hắn luôn có thể điều tra ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng hắn vừa dứt lời, John đã lên tiếng: “Nhà tôi gọi điện tới, những Noelle bị đưa đi đó, chúng tôi đã nghĩ biện pháp giữ lại những người quan trọng nhất …..muốn đợi một thời cơ thích hợp, lại huấn luyện thêm một lớp người mới. Nhưng không nghĩ tới vừa mới….toàn bộ đã mất tích.”
Nghe thấy những lời này của anh ta, Chử Thư Mặc sửng sốt, Ngu Uyên ngồi bên cạnh, ánh mắt thâm sâu đột ngột lóe lên một cái.
>>>>>
“Sao lại thế? Tất cả đều biến mất?!”
Chuyện này không chỉ xảy ra tại nhà của Bộ trưởng Velen, mà tất cả các Noelle thuộc sở hữu của tầng lớp thượng lưu đều biến mất một cách đột ngột. Brownie đã hạ thông báo rằng sẽ đưa các Noelle đi đến sở nghiên cứu.
Đại bộ phận những người này đều ôm tâm lý may mắn. Một mặt, Tộc Noelle thực sự rất dễ tìm, chỉ cần giữ được những người quan trọng, còn lại muốn lấy bao nhiêu thì lại tới Học viên Noelle để tìm. Mặt khác, loại máy cơ Hồn thạch này….khiến bọn họ nảy lòng tham, muốn được phân cho chút ít nước canh. Bởi vì không muốn mình trở thành người lạc hậu, những người này ỡm ờ để Brownie bắt hết tộc Noelle đi.
Điều quan trọng nhất là, mấy tháng qua cũng đã có tiếng gió rằng Quốc Vương cũng sắp không được rồi. Tam Hoàng tử gần đây lại khá im hơi lặng tiếng, phần thắng thuộc về Brownie khá lớn, những người này nghĩ tới nghĩ lui đều không dám đắc tội gã.
Đợi cho lớp Noelle trung tâm kia xảy ra chuyện rồi, những người này mới quýnh quáng lên.
Máy cơ Hồn thạch chưa tới tay, Noelle trong tay lại biến mất, nếu xảy ra chuyện gì, tìm ai để khóc đây? Giàu sang rồi lại tiếc mạng, biết được tin này, cả đám rối loạn lên cũng chẳng hơn gì John.
Thậm chí có mấy người lớn gan đều thông qua bác sĩ Lý đòi Noelle từ tay Brownie. Hôm kia bọn họ còn rất có thành ý, giao ra hơn bảy phần tộc Noelle của nhà mình, đến hôm nay sao lại chẳng còn một mống?
Brownie nghe bác sĩ Lý báo cáo, ánh mắt dần trở nên độc ác.
“Điện hạ…..” Bác sĩ Lý không biết ý gã thế nào, đứng ở bên dưới sợ hãi hô lên.
“Anh cảm thấy là ai làm?” Không ngờ rằng Brownie lại không tức giận, chỉ hỏi một câu.
Bác sĩ Lý trợn mắt nhìn, rồi nói: “Phía bên Học viên có mấy lão già vẫn còn rất cứng đầu, sống chết không chịu thoái nhượng, nói không chừng chuyện này…..”
“Cao xứ bất thắng hàn*, cũng chỉ là vài tình huống nhỏ nhặt mà thôi.” Brownie lắc đầu, chặn lời nói của bác sĩ Lý. Sau đó, ánh mắt gã trở nên sắc bén: “Chỉ sợ còn có người sau màn.”
*Ở nơi cao thường lạnh lẽo, ý chỉ những người có địa vị cao thường là người cô độc.
Bác sĩ Lý nghe thấy câu nói không giải thích được của gã, không kịp phản ứng, một lúc sau, trong đầu đột nhiên bắn lên một cái tên. Hai trong mắt ông ta trợn tròn lên, hai tay nắm thành nắm đấm, cố gắng bình phục tâm tình, ngẩng đầu cẩn thận nhìn Brownie, liếc được ánh mắt tàn nhẫn đến muốn giết người của gã, lúc này mới thu hồi cái nhìn, trong mắt đều là khoái ý.
*Lời editor: vì sai sót khi không đọc kỹ nguyên tác, mình đã có vài lỗi sai nho nhỏ. Không phải là bác sĩ Lý nhé, là Tiến sĩ Lý. Và hình như người này còn rất trẻ tuổi, vậy nên không thể gọi là lão già hay ông ta được. Mọi người cố chịu một chút nhé, sau này beta mình sẽ sửa lại toàn bộ lỗi sai sau.