Phòng tiếp khách tại tổng bộ Ngu thị xuất hiện một người đàn ông tây trang giày da, ăn mặc chỉn chu, lịch sự, nhưng hành vi lại vô cùng phóng đãng.
Đúng vậy, là phóng đãng.
Ở Ngu thị, phòng tiếp khách ở tổng bộ bình thường một năm chẳng mở cửa được đến hai lần, người đàn ông này từ khi bước chân vào đại sảnh đã vô cùng nghênh ngang mà đi tới hướng này. Trước đó quả thật anh ta chẳng biết phòng tiếp khách nằm ở đâu thật, nhưng John thân là người lớn lên trong xã hội thượng lưu nhiều gò bó, ánh mắt được luyện đến mức hỏa nhãn kim tinh, chỉ tùy tiện liếc một cái đã biết tác dụng của cái phòng trống bị đóng cửa quanh năm này.
Trợ lý đi theo nhiều lần muốn ngăn cản, nhưng có tâm mà chẳng có lực, vả lại xét theo một khía cạnh nào đó thì cô ấy đúng là không dám ngăn thật.
Hầu như ai cũng biết vị này là ai, là con trai độc nhất của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Velen, tuy bình thường anh ta đều tỏ ra rất khiêm tốn, nhưng địa vị vẫn còn đó, muốn khiêm tốn cũng không được. Giới kinh doanh không người nào không biết anh ta, anh ta và đi vào đã quăng ra một câu ‘tôi đã trao đổi qua với Ngu tổng của các anh’. John chưa từng tới Ngu thị, cũng không biết phòng tiếp khách nằm ở hướng nào, nhìn thuận mặt là cứ thế ngồi xuống.
Trợ lý đứng bên cạnh nhìn bộ dạng của John, cũng không biết có phải Ngu tổng cho phép thật hay không, chỉ sợ người này tới không mang ý tốt. Cố tình lúc này lại không thể liên lạc được với Ngu Uyên, ngay cả A Trạch cũng không thể liên lạc nổi. Cô ấy lại không dám đắc tội với người ta, trái phải không biết làm thế nào, đành cắn răng đứng im trong phòng tiếp khắc nhìn chằm chằm người.
Cô không nhìn thì không sao, nhìn một cái là y rằng có chuyện, tính tình kia của John ấy à, một cô gái chưa trải sự đời cứ ‘thiên chân vô tà’ nhìn mình như thế, là đàn ông thì ai mà chịu cho nổi? Vả lại anh ta thân tại phòng tiếp khách, nhàn đến hoảng, rất cần một thứ gì đó dời đi lực chú ý của bản thân.
Vì thế, chờ Ngu Uyên sắp xếp xong cho Chử Thư Mặc, mang theo Ficker đi vào phòng tiếp khách thì đã bắt gặp bộ dạng như chim công xòe đuôi tìm bạn tình của John, trêu chọc tiểu trợ lý đến đỏ thấu mặt mày. Cũng may cô trợ lý trẻ tuổi này vẫn còn biết nhiệm vụ của bản thân, cúi đầu nuốt nốt tiếng cười vào bụng. Ngu Uyên vừa vào tới, trong nháy mắt, bóng dáng cô ấy nhoáng lên một cái, đi đến trước mặt sếp tổng biểu thị tấm lòng trung thành của mình.
Vẻ mặt thay đổi nhanh như lật sách, John đứng sau thấy vậy, nhịn không được híp mắt, có chút thất vọng thở dài.
“Ngu….Ngu tổng.” Tiểu trợ lý vì hành vi suýt nữa ‘phản quốc’ của bản thân mười phút trước, có chút không được tự nhiên vuốt vuốt tóc mái.
Ngu Uyên khẽ gật đầu, tiểu trợ lý như thể nghe được tiếng trời, nhanh như chớp ra khỏi phòng tiếp khách.
Lúc này John mới đứng dậy chào hỏi, ánh mắt dạo một vòng quanh hai người, làm một thủ thế bắt tay với Ngu Uyên: “Nghe danh đã lâu.”
Hai người hữu hảo bắt tay, tiểu trợ lý lại bưng trà nước vào trong phòng, đặt lên bàn trà, sau đó nói nhỏ vào tai Ngu Uyên điều gì đó. Ánh mắt Ngu Uyên có chút dao động, John lập tức có hứng thú mà nhìn, nhưng trợ lý nhỏ lại hoàn toàn không thu được tín hiệu của anh ta, lễ phép cúi đầu chào một tiếng, sau đó đi ra khỏi phòng.
Thái độ đoan chính đến nỗi khiến John phải chậc lưỡi hai tiếng.
>>>
Chử Thư Mặc cảm giác trong cơ thể mình không biết từ khi nào đã bắt đầu xuất hiện một thứ như thể là lỗ đen vũ trụ, tham lam cắn nuốt tinh lực của anh.
Lần trước biến thành thế này trong một khoảng thời gian quá ngắn, không đủ để phát hiện ra bất cứ bất thường nào. Nhưng lần này lại không phải vậy, Chử Thư Mặc có cảm giác như thể bị bệnh hư thận vậy, ví dụ như vừa rồi, Ngu Uyên vươn tay ra chạm vào người anh, anh biết, nhưng lại không tài nào mở nổi mắt chứ đừng nói tới việc kháng nghị. Vì vậy, trí óc tỉnh táo không quá vài giây, anh lại một lần nữa lâm vào giấc ngủ say, căn bản không có chút lực phản kháng nào hết.
Giấc ngủ này của anh rất sâu, và trong vô thức anh đã có một giấc mơ.
Từ khi Chử Thư Mặc đi vào thế giới này, những giấc mộng của anh đa phần đều có liên quan đến Ngu Uyên. Nhưng lần này lại không phải, anh nằm mộng thấy Thái Sư.
Đúng vậy, ở Thái Huyền năm đó cũng có Thái Sư, họ Tần, không biết tài năng thế nào nhưng được cái mồm mép không ai bằng. Không biết lý do vì sao lại được Ngu Uyên tìm về làm chức Thái Sư, sau đó hắn lại vứt người ta vào Đế Uyển làm ‘linh vật’.
Tần Thái Sư vốn không phải là người, nguyên hình là một lão rùa sống vạn năm, nghe tên đã thấy may mắn. Chử Thư Mặc từng nhiều lần hoài nghi rằng phải chăng đây chính là lý do mà Thiên Diễn Đế mang người này về. Bây giờ ngẫm lại, anh mới phát hiện ra Thiên Diễn Đế cũng là một tay khá mê tín.
Không nói đến vấn đề này, Chử Thư Mặc và Tần Thái sư năm đó đều có suy nghĩ tốt về đối phương. Chử Thư Mặc không có chuyện gì làm lại thích đi dạo bộ ở Đế Uyển, rồi đùa cho Tần Thái Sư tức giận chỉ biết giậm chân mắng to mới khoan khoái mà về, biểu tình còn giống hệt như mèo nhỏ vừa mới trộm được miếng cá ngon.
Nhưng thi thoảng hai người cũng hòa hợp một cách kỳ lạ, nói thí dụ như một lần nọ, Chử Thư Mặc hứng trí dựng giá vẽ, lão Thái Sư ngồi ở trên lan can, đột nhiên thở dài, rất văn nghệ mà rằng: “Đế Uyển này rộng lớn như vậy, nhưng thời gian ta ở đây lại dài quá, vẫn có chút tưởng niệm thế giới bên ngoài.”
Khi đó Chử Thư Mặc mới tiến cung được một năm, Thiên Diễn Đế lúc đó vẫn còn, nghe thấy những lời này, y chỉ ảm đạm trong một chốc, sau đó lại hoan hỉ cong đôi mắt: “Bên ngoài rất vui, nếu lão Thái sư ông khi nào ra ngoài, nhớ thông báo với ta trước một tiếng, ta viết cho ông một danh sách những chỗ vui chơi, Đông Nam Tây Bắc tứ phương không chỗ nào là ta không biết, bảo đảm vui đến nỗi không muốn về.”
Tần Thái Sư nghe thấy những lời này, trầm mặc một lúc rồi mới hỏi lại: “Ngươi không muốn ra ngoài sao?”
Chử Thư Mặc quơ quơ tay áo, tựa hồ cảm thấy chẳng chút thú vị, lắc đầu nói: “Không, ta không chơi nữa.”
Khi thiếu niên, chí y ở tám phương, du sơn ngoạn thủy qua rất nhiều địa phương. Thời điểm bị Thiên Diễn Đế ‘chụp’ về, y còn không cam lòng muốn trốn mấy lần. Nhưng từ khi y sinh ra cảm giác không thể diễn tả với Thiên Diễn Đế cao cao tại thượng kia, thì với y, bên ngoài đã không còn vui như xưa nữa.
Cho dù y vẫn mãi mãi không thể hiểu nổi, Thiên Diễn Đế phí nhiều công sức để mang y về cung như vậy, cho y địa vị dưới một người trên vạn người mà mỗi lần nhìn y đều vẫn cứ lạnh lùng như vậy.
Cũng giống như y vẫn không thể hiểu nổi, Tần Thái Sư, một lão rùa sống đến vạn năm, đang êm đẹp lên chiến trường cùng Thiên Diễn Đế, rồi cứ vậy mà đột ngột chết đi.
Một năm kia trời đông giá rét, sau khi Thiên Diễn Đế chết trận, trên tay y có hổ phù có thể điều động bát phương, là lão Thái Sư cố chống một hơi cuối cùng, chật vật chạy về giao tận tay cho y.
Đế Vương thượng vị tại Thái Huyền theo chế độ kế thừa, Đế Vương đã già lại lựa chọn một tân Đế Vương, sau đó tiến hành tài bồi một thời gian ngắn, chỉ khi sức mạnh hồn lực đạt đến một thời điểm nhất định, địa vị của người được xưng là ‘Linh Tử’ sẽ được xác định. Nhưng Thiên Diễn Đế lại đột ngột băng hà, Linh Tử vẫn chưa kịp xác định, vì vậy hổ phù cứ như vậy mà giao cho Chử Thư Mặc.
Phải biết rằng, chỉ bằng tài trí và một thân đầy năng lực của Chử Thư Mặc, đối với y, thu Thái Huyền vào tay cũng chẳng phải việc gì khó. Năm đó, đám quan lại kia mặc kệ Hoàng cung có Đế Vương hay không, họ chỉ quan tâm liệu triều chính có còn vận hành, vì vậy không khí khi đó rất căng thẳng.
Lại không thể ngờ rằng Chử Thư Mặc dùng thủ đoạn vừa nhanh vừa độc đề bạt một nhân tài trẻ tuổi, tiến hành huấn luyện hà khắc trong một năm ngắn ngủi. Sau khi đưa hắn lên Vương tọa, chính mình lại trở về tẩm cung của Thiên Diễn Đế, không bao giờ bước chân ra khỏi cửa một bước.
Trong mắt Chử Thư Mặc, một năm kia chẳng là gì, ngược lại, ba mươi năm về sau ấy mới khiến y bận tâm.
Tần Thái Sư đã từng hỏi qua y vì sao lại không muốn đi ra ngoài nữa? Thiên Diễn Đế đã chết, thế hệ Đế Vương hiện tại lại do một tay y đề bạt đi lên, đối với y là nhất mực tôn kính. Nhưng y nói muốn thanh tĩnh, không được có người tới quấy rầy, thậm chí y còn bảo tồn tẩm cung của Thiên Diễn Đế, chính mình lại tới nơi khác sống*. (Trong nguyên tác xác thực là viết như vậy, bản thân mình edit còn thấy câu sau đá câu trước nữa là @@)
Nếu Chử Thư Mặc muốn rời đi, đúng là rất dễ dàng. Nhưng y lại giống như chim bị giữ lấy đôi cánh, không phải không bay được, mà là không muốn bay.
Tại sao ư?
Mở hai mắt, bóng dáng của cố nhân một lần nữa xuất hiện, khiến cho ánh mắt Chử Thư Mặc không được tự nhiên rời mắt lên nhìn chằm chằm trần nhà.
Hồi lâu sau đó, anh mới chậm rãi hạ mắt, nhìn cánh cửa trước mặt trong chốc lát, lại quay đầu nhìn Ngu Uyên đang ngủ trên giường. Anh còn có thể ngửi được mùi hương chỉ thuộc về hắn trên chiếc gối đầu của mình, bàn tay nhẹ nhàng khẽ chạm lên mặt hắn, Chử Thư Mặc không giống như trước đây, chỉ dám chạm một cái rồi rụt tay về, khóe miệng ngậm ý cười.
Nhưng nụ cười này rất nhanh đã biến mất, anh nghiêng đầu, nhanh chóng nghĩ trong đầu lý do hắn lại xuất hiện ở đây. Lại nhớ tới người đàn ông tuấn tú trên màn hình quang não, Chử Thư Mặc rời mắt, đứng dậy bước ra phía cửa phòng.
Nói đến cũng khéo, ngay lúc anh mở cửa ra đã bắt gặp một trợ lý xinh đẹp đang đưa một người lớn tuổi vào phòng tiếp khách.
Chử Thư Mặc lúc ấy còn cảm thấy khó hiểu, người lớn tuổi kia nhìn qua chỉ là một ông già rất bình thường, nhưng nếu như bình thường, sao lại xuất hiện tại phòng tiếp khách của Ngu Uyên?
Vả lại trợ lý một câu cũng không hỏi, đã đưa người tới tầng cao nhất?
Vì vậy Chử Thư Mặc nghiêm túc nhìn nhìn hai người, không nhìn thì không sao, nhìn kỹ lại thấy giật mình. Bởi vì người lớn tuổi đó không phải ai khác, lại chính là Hiệu trưởng của Học viện Noelle! Lão Hiệu trưởng già mấy ngày trước còn hòa ái dễ gần, lúc này giống như thể bị hút hết sức sống, cả người khô héo, cảm giác như thể chỉ còn lại da bọc xương.
Cũng không biết có phải là do ánh mắt của anh quá lộ liễu hay không, trợ lý đi trước không chú ý tới, nhưng Hiệu trưởng Il lại nhìn sang bên này.
Nhận thấy được động tác sắp tới của ông, Chử Thư Mặc theo bản năng muốn trốn. Dạng thân thể này của anh, tốt nhất là không nên gặp quá nhiều người.
Nhưng chậm một bước, Hiệu trưởng Il đã hoàn toàn nhìn thấy anh, cũng không biết có phải do quá gầy yếu hay không, ánh mắt ông nhìn người có chút sâm nghiêm. Ông đánh giá trên dưới Chử Thư Mặc mấy lần khiến anh cảm thấy không được thoải mái lắm, lặng yên nhíu mày đang định lui về phòng.
Tựa hồ ông nghĩ tới điều gì, đột nhiên cong môi, thu lại ánh mắt sắc bén, lại chuyển sang tình cảm hòa ái dễ gần, dịu dàng cười với Chử Thư Mặc.
Trong nụ cười ẩn chứa nhiều ý tứ mà Chử Thư Mặc không thể nào hiểu hết được, anh ngẩn người, không biết vì sao, chóp mũi có chút chua xót.
Sau khi ông đi vào, anh còn sững sờ hồi lâu mới quay người vào tìm Ngu Uyên.
Lúc còn là một tiểu Noelle, anh chỉ đứng trong túi áo Ngu Uyên rồi tới đây một lần, thực sự nghĩ không ra phải đi hướng nào đề tìm người.
Đương lúc bối rối vì tìm không được đường về, anh ngồi xổm một góc, nghiêm túc hoài nghi nhân sinh thì một tiểu trợ lý quẹo ra từ một góc, thấy anh còn ngẩn người, trên mặt nhanh chóng hiện lên biểu tình ‘sao cậu lại vào được đây’ để nhìn anh.
Chử Thư Mặc cảm thấy xấu hổ, cảm giác về phương hướng của anh không tốt, đang muốn giải thích với tiểu trợ lý, trợ lý kia còn hành động nhanh hơn cả anh.
“Đúng là cậu rồi, chị còn muốn đi tìm cậu đấy, vị lão tiên sinh vừa rồi nhờ chị đưa cho cậu thứ này.” Trợ lý xói xong, chìa bàn tay ra cho Chử Thư Mặc: “Đây, cậu có muốn nhận không? Không muốn nhận thì có thể giao cho Ngu tổng.”
Tiểu trợ lý biết rõ Noelle trước mặt này quan trọng thế nào đối với sếp tổng, vì vậy mới nhận nhiệm vụ làm chân chạy vặt, cũng dám nói nhiều thêm một câu. Nếu không thì đúng là cô kêu trời không thấu.
Nhưng xem ra là do cô lo lắng linh tinh.
Thiếu niên trước mặt cúi đầu, cẩn thận nhìn dây chuyển trong lòng bàn tay trợ lý.
Đây là một sợi dây chuyền nhìn có vẻ đã rất cũ, in đậm dấu vết của năm tháng. Thiếu niên hơi dừng lại, sau đó nghiêng đầu, tựa như hiểu được điều gì đó, ánh mắt rất sáng. Sau đó, anh dùng một phương thức rất nghiêm trang, hai tay nhận lấy sợi dây chuyền kia, sau đó gật đầu, biểu thị cảm ơn với tiểu trợ lý.
“Cảm ơn chị. Phiền chị chuyển lời với ông ấy giúp em, em sẽ bảo quản nó thật tốt, được không ạ?