Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 92




Ficker bất ngờ phát hiện ra ông chủ của mình trong khoảng thời gian này trở nên nói càng ngày càng nhiều. Loại tình huống diệu kỳ này không phải dành cho tất cả mọi người, mà chỉ có thiếu niên xinh xắn kia được độc quyền, khi đối mắt với cậu bé này, Ngu Uyên nói còn nhiều hơn số câu ba mươi năm cuộc đời hắn cộng lại.

Nếu như đám người cao tầng trong tập đoàn ngày ngóng đêm trông Boss lớn có thể ra mệnh lệnh dài hơn một chút biết được, chỉ sợ ngay cả hàm cũng rớt cả xuống mặt đất, không thể khép lại được.

Liên quan đến chuyện xưa của Winterly, cũng chẳng phải tin tức gì quá xa xôi. Ngay khi Ficker còn nhỏ, anh vẫn thường được nghe những câu chuyện trà dư tửu hậu.

Anh vẫn còn nhớ rất rõ, lúc ấy, giá trị thù hận của tộc Hồn thú dành cho tộc Carl và tộc Noelle đạt đến mức cao nhất trong lịch sử,

Tuy nhiên, tuổi của anh nhỏ hơn một chút so với Ngu Uyên, lại không được tiếp cận thông tin một cách trực tiếp nhất, vì vậy sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện mà Ngu Uyên vừa kể, anh chỉ có cảm giác khiếp sợ, nhịn không được mà liếc mắt nhìn người phía sau một cái.

Đúng như dự đoán, tầm mắt của Ngu Uyên chỉ đặt trên người Chử Thư Mặc.

Chử Thư Mặc cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát mới ngẩng đầu lên nhìn Ngu Uyên, cánh môi nhỏ nhắn khẽ chạm vào nhau. Cũng không biết anh đang rối rắm cái gì, rõ ràng lời đã đến bên miệng mà vẫn không cách nào thốt ra thành lời.

Cuối cùng, Ngu Uyên xoa đầu anh, động tác rất dịu dàng, cái gì cũng không nói, nhưng loại ý tưởng giống nhau này lại tràn cả ra ngoài.

Ficker cảm giác bản thân như thể bị điện giật, vội vàng thu lại ánh mắt.

Sizzz…..

Sao tôi có thể thoát khỏi ngày hôm nay đây? Mỗi ngày ân ân ái ái, còn có để cho người ta sống hay không?

Một bên yên lặng ở trong lòng che trái tim thủy tinh tan vỡ, một bên lại cẩn thận liếc Ngu Uyên một cái qua gương chiếu hậu.

>>>>>

Vốn là một ngày đẹp trời để ra ngoài vui chơi, ai ngờ lại bị thông tin như sét đánh ngang tai của John cắt đứt. Đối với những gì mà anh ấy nói, có vẻ như Ngu Uyên đã sớm đoán được. Chử Thư Mặc lại khác, anh đã không còn tâm tình vui vẻ tiếp tục dạo chơi nữa.

Vì vậy Ngu Uyên đưa anh về nhà, một mặt là để gặp mặt John, mặt khác là để trả lởi cho câu hỏi ‘Không phải anh đã sớm có phương án giải quyết rồi sao?’ của cậu.

Bé con vẫn mãi là bé con, chỉ số của cơ thể anh vốn cũng không được ổn định. Thời gian đường xe dài như vậy làm cho anh có cảm giác cực kỳ buồn ngủ, không bao lâu đã đi vào giấc mộng ở ghế sau xe huyền phù.

Xe chạy trên đường không mấy êm ái, Ngu Uyên sợ Chử Thư Mặc đụng đầu vào cửa kính, hắn tự nhiên kéo đầu của anh đặt lên vai của mình, thay đổi tư thế nằm sao cho anh cảm thấy thoài mái nhất.

Sau khi tới nơi, hắn cũng rất nhẹ nhàng mở cửa xe, sau đó mới vòng sang bên cạnh đón người.

Vừa định xuống xe, Ficker đã dẫn đầu xuống trước, Ngu Uyên vừa bước một chân xuống, anh đã cúi người lại gần.

Hắn nhíu mày, chậm rãi bước xuống, sau đó vòng sang bên kia, nhưng không vội vàng mở cửa mà nhìn sang gương mặt nhăn nhó của Ficker.

“Có chuyện gì?” Nhìn anh muốn nói lại thôi, một bộ dáng do do dự dự, Ngu Uyên đành mở lời trước.

Nghe thấy hắn nói chuyện, ánh mắt Ficker chợt lóe, nhìn Ngu Uyên, lại nhìn Chử Thư Mặc đang ngủ bên trong, chất phác kêu ‘Ngu tổng’.

“Muốn nói gì thì nói đi.” Bộ dáng lộ liễu của anh khiến Ngu Uyên không thể chịu đựng được nữa. Ficker là một người rất lạc quan, chỉ bằng việc năm đó anh dám chống đối lại dư luận xã hội mà làm một bác sĩ của tộc Noelle là biết. Hắn rất ít khi thấy dáng vẻ chần chừ của anh như thế này.

Nhưng nhìn theo ánh mắt của hắn, Ngu Uyên đại khái đã hiểu Ficker muốn nói gì.

“Đó là….” Tạm dừng một lúc, Ficker gãi tai, cắn răng một cái, nhỏ giọng nói: “Ngu tổng, anh đừng cảm thấy tôi xen vào việc của người khác.”

“Cứ nói đi.”

“Anh thật sự….muốn cùng tiểu Mặc phát triển lâu dài, hay chỉ là nhất thời muốn chơi đùa?”

Ficker nói xong, trái tim trong ngực cứ đập thình thịch không thôi.

Không thể trách Ficker không tinh ý, bây giờ mới bắt đầu đặt câu hỏi. Trước đây, xác thật anh không nghĩ nhiều đến như vậy, nhưng những chuyện xảy ra gần đây rất kỳ lạ. Chuyện của Ngu Uyên, chính ra anh cũng không có quyền để hỏi, đặc biệt là khi người đứng bên cạnh Ngu Uyên vẫn luôn là A Trạch.

Khi A Trạch nhìn những cảnh tượng này, anh ta không hề có một biểu cảm nào dư thừa, vì vậy Ficker cũng không thể yếu thế được.

Tâm lý phân cao thấp trong lòng cứ diễn ra thời gian dài như vậy, Ficker cảm thấy lòng mình cũng xảy ra biến hóa.

Thực ra từ sớm, Ngu Uyên cũng đã biểu hiện ra những hành động mang tính chất đặc thù với Chử Thư Mặc, Ficker đương nhiên thấy được. Chẳng qua lúc đó, Chử Thư Mặc chỉ là một nắm nhỏ trăng trắng mềm mềm, Ficker không có cách nào liên tưởng tới phương diện này, nhất là khi chính mắt anh thấy Chử Thư Mặc chọn cho Ngu Uyên một viên hồn thạch tương quan với hắn nhất.

Ngu Uyên từ trước đến nay vẫn luôn là một ông sếp có ánh mắt nhìn người siêu chuẩn, một Noelle tài năng như vậy, lại được buộc định chung với hắn, ổn định sự sống của hắn, đối xử đặc thù một chút cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Chỉ là gần đây, nhất là sau hai lần Chử Thư Mặc đột ngột biến lớn, Ficker lại đột ngột liên tưởng tới ý nghĩ này, đồng thời, một ít hành động của Ngu Uyên càng chứng thực suy đoán của anh.

Hôn môi, xưng hô thân mật, còn có thái độ như thể đang đối đãi với bảo vật trân quý nhất thế gian, Ficker đều chính mắt chứng kiến.

Vì vậy, anh nhịn không được mà hỏi ra miệng, không riêng gì vì Ngu Uyên, mà phần nhiều là vì Chử Thư Mặc.

Ngu Uyên có thân phận gì, muốn làm điều gì, muốn vứt bỏ thứ gì đều cực kỳ dễ dàng. Nhưng Chử Thư Mặc lại không như vậy, trong lòng Ficker, Chử Thư Mặc giống như một đứa trẻ mới lớn.

Nhỡ đâu là vì bé con tham luyến ấm áp của Ngu Uyên thì sao? Giả thiết Ngu Uyên không có ý nghĩ muốn sống bên nhau dài lâu, tiểu Mặc phải làm sao bây giờ?

Rốt cuộc chỉ cần nhìn Brownie cũng đã có thể trông thấy hình ảnh thu nhỏ của Đế Quốc. Một Hồn thú và một Noelle ở bên nhau, loại tình cảm vượt qua chủng tộc này, đôi với Ater hiện nay mà nói….là không thể chấp nhận được.

“Không được sao?” Nghe thấy vấn đề mà Ficker hỏi, Ngu Uyên một chút kinh ngạc cũng không có, ngược lại, hắn còn rất bình tĩnh mà hỏi lại.

“Cũng không phải không thể, nhưng nhỡ đâu….” Ficker nói đến đây, đột ngột dừng lại.

Anh bất chợt phát hiện ra, hình như anh chẳng biết nên nói cái gì.

Nhỡ đâu Ngu lão phu nhân không đồng ý, Ngu Uyên có để ý không?

Nhỡ đâu tình cảm này không được pháp luật bảo vệ, Ngu Uyên có để ý không?

Nhỡ đâu áp lực dư luận quá lớn…..Cho dù Ngu Uyên một tay che trời ở trong ngành giải trí, anh cũng không dám chắc ngày hai người công khai liệu có tạo thành làm sóng tiêu cực gì không? Chỉ biết được rằng, nếu như có ngày ấy, Chử Thư Mặc hẳn là sẽ thành Noelle nổi tiếng nhất trong lịch sử.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ficker phát hiện mình chẳng biết nói gì, đặc biệt là khi nghĩ tới chuyện tình mà Ngu Uyên sẽ làm trong tương lai, và cả tính cách không nắm chắc không làm của hắn, anh lập tức muốn quay lại vài phút trước, một quyền đâpk bất tỉnh chính bản thân mình luôn.

Nhìn bộ dạng của anh, biết anh đã suy nghĩ cẩn thận. Đối với vấn đề này của anh, Ngu Uyên cũng chẳng mấy để ý, ngược lại, có nhiều người lo nghĩ cho Chử Thư Mặc như vậy, hắn còn cảm thấy vui vẻ là đằng khác.

Hắn cúi người mở cửa xe, vừa định ôm người đi ra, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào cuốn mái tóc của Chử Thư Mặc thành đầu tổ quạ.

Sau đó, đôi mắt của thiếu niên ấy mở ra, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, hai mắt vẫn còn chút hơi nước, nhìn Ngu Uyên mang theo vài phần mê mang. Cũng không biết có phải so thân thể biến hóa khiến anh cảm thấy thiếu an toàn hay không, anh còn không kịp nhìn hoàn cảnh, chỉ thoáng qua động tác của Ngu Uyên, hai tay tự nhiên vòng lên cổ hắn, ngoan ngoãn đặt đầu vào trong lòng hắn.

Đây là một loại tín nhiệm tuyệt đối, xuất phát từ bản năng, chứng minh rằng trong tiềm thức, anh không hề có một chút phòng bị nào với Ngu Uyên, còn tự nguyện giao mình cho hắn.

Nhìn hành động này của anh, Ngu Uyên cảm thấy trong lòng chợt nặng nặng, nhưng hắn vẫn không bỏ qua thói quen ngủ không bình thường của Chử Thư Mặc.

“Tôi chỉ lấy được một phần số liệu.” Vừa ôm Chử Thư Mặc vào nhà, Ngu Uyên vừa cất lời.

“Tôi biết, tôi đã thành lập một tiểu tổ chuyên ngành.” Ficker tất nhiên biết hắn đang nói đến vấn đề thân thể của Chử Thư Mặc. Vì chuyện này, Ngu Uyên đã suốt đêm tự mình thăm hỏi các chuyên gia đầu ngành, trong đó có cả thầy giáo của Ficker, thành lập một nhóm nhỏ ngay trong căn cứ Andrew.

Trước mắt, thông tin phân loại giai đoạn đầu đã được đưa ra, nhưng không có vật mẫu, bọn họ tiến hành phân tích cực kỳ gian nan. Hiện tại, những phát hiện kia không giúp ích gì mấy đối với cơ thể của Chử Thư Mặc.

“Phải nhanh chóng.” Tuy rằng hiện tại thân thể của Chử Thư Mặc không xuất hiện những triệu chứng khác thường, nhưng hắn vẫn cực kỳ lo lắng.

Trước đó, A Trạch đã từng đề xuất hắn gọi điện cho bác sĩ Lý. Thực chất, đối với Ngu Uyên, lấy dữ liệu gì đó của bác sĩ Lý không hề khó.

Vấn đề là, bác sĩ Lý nhìn qua như thể cái gì cũng không biết. Nếu như có một loại thuốc có thể biến tộc Noelle thành tộc Carl, vậy thì phải sớm có ‘tiếng gió’ mới phải.

Chẳng những không có, bác sĩ Lý tựa hồ đối với vật mẫu thí nghiệm này cũng chẳng mấy mặn mà.

Thậm chí ngay cả chính ông ta cũng không biết được rằng hiệu quả của thuốc lại có thể kỳ diệu đến vậy.

Cúi đầu nhìn nhóc con đang ngủ say trong lòng mình, Ngu Uyên nhíu mày. Sau đó, hắn dường như nghe thấy Chử Thư Mặc đang nói điều gì đó rất nhỏ.

Đợi đến khi hắn cúi đầu, anh lại không nói thêm bất cứ điều gì nữa.