Chử Thư Mặc ngủ ngon vô cùng.
Giống như thể cảm giác không có mẹ chồng nhìn chằm chằm trong lúc ngủ, giống như thể ngày mai tận thế, hôm nay được ăn một núi kẹo Bass vậy. Tốt đến mức cậu nhịn không được mà dùng cái lưỡi nhỏ nhắn liếm từng miếng từng miếng kẹo một, tỏ vẻ bản thân cực kì yêu thích.
Nhưng cứ liếm rồi liếm, cậu lại cảm giác có điều gì đó là lạ, không phải từ bất kỳ nơi nào khác trên cơ thể, mà chỉ ở chân. Chử Thư Mặc cứ có cảm giác có thứ gì đó cứng cứng chọc ở chân mình.
Rất nhanh cậu đã nghĩ ngay tới Ngu Uyên, không hề đổ oan cho hắn đâu. Từ trước đến nay, cứ rình đến lúc cậu ngủ, hắn không có việc gì làm cứ thích sờ soạng cậu.
Cậu lười so đo với hắn về chuyện đó, dù sao chính bản thân mình cũng thấy mấy lạng thịt trên người chơi rất vui. Không biết hôm nay thế nào, người này đại khái là lại lên cơn nghiện rồi, cứ chọc một chỗ mãi, thời gian dài khiến cậu không thoải mái.
Chử Thư Mặc nhịn không được trợn mắt trong lòng, đồng thời cũng nâng cao cảnh giác. Bởi vì hiện tại cậu cũng chẳng phải ngủ thật, mà đang rất nghiêm túc trông nom viên kẹo Bass kia đấy.
Cứ kéo dài như vậy, Chử Thư Mặc cực kỳ đắc ý vì ý thức được rằng có vẻ như viên kẹo này ăn mãi không hết.
Nghĩ đến viên kẹo trắng tin thơm ngọt ở ngay trước mặt mình, Chử Thư Mặc bắt đầu không cam lòng. Vì vậy, cậu kiến quyết há to mồm, cắn một cái thật mạnh lên viên kẹo.
Sau đó mãn nguyện buông kẹo Bass ra, suy nghĩ tiếp theo nên ăn vạ, làm nũng như thế nào để lừa được thêm một cục kẹo nữa.
Nhưng mà khi Chử Thư Mặc mở mắt ra, cậu giật mình thấy nửa bên mặt của Ngu Uyên, dọa cậu sợ tới mức lui cả người ra sau. Hành động nhanh đến mức lộ cả nọng cằm.
Chử Thư Mặc chớp mắt một cái, chắc chắn rằng đây không phải ảo giác, bàn tay nhanh chóng rụt về, động tác kia như thể thêm một giây nữa sẽ không thể nào sống được vậy.
Cảm giác được chuyển động của cậu, Ngu Uyên quay đầu, nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của hắn, cậu không khỏi dừng lại.
Vừa dừng lại, lại còn nhanh chóng đảo mắt qua người mình. Chử Thư Mặc thấy bản thân lại đột nhiên biến lớn, mặc dù có chút không quen, nhưng lần biến hóa này lại không có bất kỳ đau đớn gì làm anh cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng mà…..
Chử Thư Mặc đang tự hỏi, khóe mắt đột nhiên thấy lóe lên một cái, anh không khỏi nhìn chằm chằm vào mặt Ngu Uyên.
Một vệt sáng lấp lánh, ẩm ướt. Chử Thư Mặc chớp mắt, đột nhiên lại nhớ tới viên kẹo đường mình liếm trong mộng….
Ý.
…..chẳng lẽ mặt Ngu Uyên….
Đến lúc này, Chử Thư Mặc nhắm mắt không muốn nghĩ tới điều đó nữa. Tuy nhiên, chuyện này không phải nguyên nhân tạo thành bi thương của anh.
Phải đến nửa phút sau khi anh rời mắt khỏi vệt nước trên mặt Ngu Uyên, anh mới chậm rãi phát hiện ra rằng có một điều khủng khiếp hơn đang xảy ra.
Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, Chử Thư Mặc đã nhanh chóng rời tay và người ra khỏi phạm vi của Ngu Uyên, nhưng lại xem nhẹ cái chân của mình. Đúng vậy, chân của anh đang đặt ở nơi khó nói của hắn.
Và lý do tại sao anh mới cảm nhận được điều này vào lúc đó, bởi vì xúc giác này khó lòng mà bỏ qua được. Trong đầu Chử Thư Mặc như thể đã đông đá lại rồi, anh ngơ ngác nhìn Ngu Uyên, tựa như mới nhận thấy có thứ gì đó, yên lặng cúi đầu.
Đó là một sự khác biệt rất rõ ràng, đại khái là do anh lớn một cách đột ngột, quần áo cũ khó mà che được hết. Có thể là do đã có kinh nghiệm từ trước, sợ anh bị khó chịu, về sau Ngu Uyên thường tỉ mỉ tìm cho anh bộ quần áo có cúc áo.
Vì vậy, hình tượng của Chử Thư Mặc bây giờ là….áo rách quần manh.
Cơ thể được bao phủ bởi một lớp chăn bông, không sao cả, dù hai chân có hư thế nào cũng chẳng có ảnh hưởng gì to lớn, nhưng Ngu Uyên so với anh còn hư hơn. Chỉ thấy rõ ràng dưới cái chân trắng nõn kia là một túp lều không hề nhỏ.
Chử Thư Mặc thấy cái lều kia, nháy mắt cứng còng cả người…..Cảm giác này khó dằn lòng mà bỏ qua nổi, tựa như khi có khi không trêu chọc khiến Chử Thư Mặc không nhịn được chuyển động chân.
Động tác này hoàn toàn xuất phát từ bản năng, nhưng dưới tình huống như vậy, hành vi này của anh lại trùng hợp đụng trúng đến cái lều cao cao kia.
“Ầm” một tiếng, đầu óc Chử Thư Mặc nổ tung, cả người anh run lên, sau đó kiên quyết ngẩng đầu, lên ánh nhìn Ngu Uyên.
Quả thật khó mà tưởng tượng được tên này trong lúc anh ngủ say đã suy nghĩ thứ đen tối gì!
Lúc đó rõ ràng anh nhỏ chỉ có bây nhiêu!
Tên cầm thú này rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy?
Này này này này, điều này có thể giải thích là phản ứng sinh lý bình thường được không?
……
Đầu óc của Chử Thư Mặc bị nhưng dấu chấm này đánh cho nứt toang, Ngu Uyên lại bình tĩnh ngoài ý muốn. Sau khi tỉnh lại từ giấc mộng kia, hắn trở nên đặc biệt bám dính lấy Chử Thư Mặc, loại thân cận này không xuất phát từ đôi bên, mà chỉ có mình hắn đơn phương.
Tỷ như hiện tại mỗi một biểu tình trên mặt Chử Thư Mặc, hắn đều có thể đoán ra được điều anh đang nghĩ. Loại chuyện này không phải hiếm trên thương trường, quan trọng là khác với loại đối chọi gay gắt, anh lừa tôi gạt, tâm tư của Ngu Uyên đối với Chử Thư Mặc tỉ mỉ hơn nhiều.
Loại ý nghĩ này bất chợt lóe qua, Ngu Uyên thực hiện nó mà không cần lý do.
Vì thế rất nhanh, Chử Thư Mặc cảm thấy rằng Ngu Uyên đang nhìn mình một cách chăm chú, đôi mắt kia vốn thâm thúy, bây giờ tựa như có thể hút cả tâm vào. Huống chi hiện tại trong mắt hắn lúc này mang cảm xúc rất phức tạp, loại ánh mắt này giống như đang ép buộc anh bởi một bóng dáng cao lớn.
Cảm xúc ấy trong mắt hắn, cho dù là đời trước, hay đời này, Chử Thư Mặc chưa bao giờ nhìn thấy.
Bỗng nhiên làm Chử Thư Mặc nhớ tới lúc trước chọn Kim Hồn thạch cho A Trạch, Ngu Uyên ngồi xuống bên cạnh anh, cúi đầu cưng chiều nói với anh câu kia.
Xưng hô kia hiện tại nhớ tới, làm cho nét mặt già nua của Chử Thư Mặc hồng thấu.
Hơn nữa, không biết vì sao, trong khoảng thời gian này, chỉ cần đứng trước mặt Ngu Uyên, trí nhớ của anh về Thiên Diễn Đế đột nhiên cứ trùng hợp với hắn đến bất ngờ. Tựa như hiện tại, anh nhịn không được kết hợp ánh mắt này với Thiên Diễn Đế năm đó.
Làm như vậy, trái tim Chử Thư Mặc không khống chế được mà đập nhanh hơn, cuối cùng anh chỉ đành trừng mắt nhìn lại hắn.
Rõ ràng trước đó đã tự dặn lòng rằng đừng cho bản thân thêm một hy vọng nào nữa, nhưng đến thời điểm này, chính anh lại nhịn không được mà sinh ra lòng mong chờ.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Ngu Uyên đột nhiên nheo mắt lại, nhẹ giọng hỏi một câu.
Trời biết hai người họ dựa vào nhau gần như vậy, Ngu Uyên nói ra lời này, đầu óc Chử Thư Mặc đột ngột trống rỗng. Không phải vì hắn dựa quá gần, cũng không phải không dám cùng hắn nói chuyện. Có thể là do đây là lần đầu tiên ở kích thước này, khoảng cách của hai người gần nhau đến thế.
Ngu Uyên cố tình tạo nên bầu không khí này, làm Chử Thư Mặc không khỏi đỏ mặt.
Vì vậy anh không chút nghĩ ngợi, vươn tay đẩy Ngu Uyên ra.
Hành động này của cậu hoàn toàn không được thông qua bộ não, căn bản dựa vào phản ứng, cho nên không ý thức được rằng một phen đẩy này của mình làm Ngu Uyên nghiêng đầu sang một bên. Mà thực hiển nhiên, hiện tại anh không phải tiểu Noelle nho nhỏ cùng với bộ móng vuốt không hề sắc bén.
Bàn tay của anh nhanh chóng lại gần khuôn mặt Ngu Uyên, sau đó lòng bàn tay đụng tới chóp mũi hắn. Độ nhiên giữa chừng bị người bắt lại, khéo léo mượn lực, bàn tay của Chử Thư Mặc bị áp trên giường. Tiếp theo đó, hắn xoay người một cái, kéo khoảng cách của hai người gần hơn bao giờ hết.
Một loạt hành động này tiếp diễn nhau, Chử Thư Mặc bị áp chặt ở trên giường, não bộ hoàn toàn biến thành đầu gỗ.
Cũng may hành vi này Ngu Uyên không làm quá lâu, ánh mắt hai người giao nhau, Chử Thư Mặc tay túm chặt tấm chăn.
Ngu Uyên ngồi dậy, cầm một bộ quần áo lại, đây chính là bộ quần áo mà Ngu Uyên bảo người đi mua ngay lần đầu tiên Chử Thư Mặc biến lớn, hiện tại anh mặc vừa vô cùng.
Ngơ ngác cầm lấy quần áo, Chử Thư Mặc có chút buồn bực.
Loại kỹ năng biến thân không báo trước này thật sự chẳng tốt chút nào. Lần này biến lớn vẫn ở bên cạnh Ngu Uyên, tình huống đã không mấy tốt đẹp. Nếu như ở nơi khác…..
Rõ ràng suy nghĩ của anh lại không mưu mà hợp với Ngu Uyên. Hắn cau chặt lông mày, rất lo lắng cho tương lai của tiểu Noelle nhà mình.
“Tôi đã sớm cho người điều tra rồi.” Người gặp phải tình huống này so với hắn càng phiền muộn hơn, cúi đầu, ánh mắt bất đắc dĩ. Ngu Uyên nhịn không được ươn tay, xoa xoa đầu nhóc con.
Chử Thư Mặc gật đầu, rõ ràng chuyện này vốn là chuyện của anh, không nên để Ngu Uyên quán xuyến hết như thế. Nhưng người này cứ tự nhiên mà nhận hết về mình như vậy, quả thật làm lòng người khác ấm áp.
“Tôi vừa nhận được tin tức, em sẽ có hai ngày nghỉ sau kỳ thi.”Nhìn Chử Thư Mặc bắt đầu mặc quần áo, Ngu Uyên rất lịch sử quay lưng lại, để anh có không gian riêng tư.
Sau mỗi lần biến lớn biến nhỏ, Chử Thư Mặc có một khoảng thời gian không có sức lực gì, vì vậy anh rất vất vả để mặc một bộ quần áo. Nhưng động tác của Ngu Uyên lại phối hợp với tốc độ của anh làm cho anh cảm thấy rất thoải mái, thuận tiện còn hỏi một chút vấn đề.
“Mỗi lần thi xong đều được nghỉ ngơi sao?”
Thời gian nghỉ sau kỳ thi là một chuyện rất bình thường, ở Thái Huyền xưa cũng như vậy. Câu hỏi của Chử Thư Mặc rất kỳ lạ, nhưng anh có lý do để hỏi câu đó.
Vì đây là cuộc thi của riêng tộc Noelle, lại là bài thi về thực hành, cơ bản không cần thời gian ôn tập kiến thức. Cho nên cho dù có được nghỉ hai ngày, các Noelle không thể làm gì ngoại trừ việc ngủ và thư giãn.
Đúng vậy, là không thể làm gì.
Bởi vì bọn họ không được phép bước ra khỏi căn cứ Andrew nửa bước, để không ảnh hưởng đến cuộc thi, cũng tránh cho tình huống ngoài ý muốn xuất hiện, thời gian ra vào của Noelle bị giới hạn nghiêm ngặt.
Cho nghỉ hai ngày, kỳ thật cũng chẳng khác gì nhau, huống chi chương trình học tộc Noelle xếp dày đặc như vậy. Chử Thư Mặc càng nghĩ càng thấy kỳ nghỉ này có gì đó là lạ.
“Không phải.” Ngu Uyên lắc đầu. “Là thông báo tạm thời.”
Chử Thư Mặc sửng sốt, thông báo tạm thời?
Không đợi anh kịp phản ứng, bên kia Ngu Uyên đã bước tới và hỏi: “ Đã xong chưa?”
Chử Thư Mặc chớp mắt, trả lời: “……À, đã xong.”
Suy nghĩ của anh vẫn còn đang liên quan đến kỳ nghỉ tạm thời này, vì vậy khi Ngu Uyên quay đầu lại đã thấy bộ dạng ngây ngốc của anh, khóe môi hắn cong lên, sờ sờ đầu Chử Thư Mặc.
“Đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi rồi chúng ta ra ngoài chơi thật vui vẻ.”
Chơi?
Chử Thư Mặc nghe thấy từ này, ánh mắt sáng ngời. Có phải Ngu Uyên muốn dẫn anh đi ra ngoài hay không? Anh đã tới thế giới này lâu như vậy còn chưa chân chính được đi ra bên ngoài chơi đâu đấy.
……Không đúng, anh hiện tại không phải đứa trẻ ba tuổi, anh đã lớn rồi, phải trưởng thành hơn.
Suy nghĩ ‘ mình đã là người lớn’ và ‘lão già ta đã từng chết một lần’ nhanh chóng làm cho khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc hẳn lên, nhưng mặt mày vẫn không thể giấu nổi vẻ hưng phấn.
Chú ý tới điểm này, Ngu Uyên nhịn không được nhéo lên mặt anh, nhỏ giọng hỏi: “Em muốn đi đâu?”