Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 83




Căn phòng lâm vào yên tĩnh lạ thường, nhìn A Trạch bất tỉnh nhân sự nằm trên sofa, Ficker cảm thấy cực kỳ sốt ruột. Anh ta khác với Ngu Uyên, dù cho trời có sụp xuống trước mặt hắn, hắn cũng có thể trưng ra khuôn mặt lạnh tanh mà nhìn hết thảy. Ficker sinh ra trong một gia đình giàu có, trên còn có một anh trai lo toan mọi việc, sống trong hoàn cảnh ngàn cưng vạn chiều mà lớn. Cho dù sau này gia đình có khúc mắc với chuyên ngành mà anh ta chọn, nhưng cũng chỉ được một thời gian là lại ngầm đồng ý.

Cho nên vui buồn gì anh đều thể hiện rõ qua nét mặt.

Nên biết rằng đây không phải là việc nhỏ, chỉ một chút sai lầm thôi, tính mạng của A Trạch coi như chôn vùi luôn ở đây. Tuy nói hai người cũng chẳng phải là đôi trúc mã nhỏ vô tư…..Nhưng từ vài năm trước, bởi anh không chịu nổi sự cám dỗ của tiền bạc mà đồng ý làm bác sĩ Noelle cho Ngu Uyên. Sau một thời gian dài thường xuyên tiếp xúc, hai người lại đồng thời nảy sinh ra cảm tình.

Hoặc cũng có thể là do anh đơn phương.

Vì vậy lúc nhìn thấy A Trạch biến thành bộp dạng này, lòng Ficker lo lắng đến sắp điên rồi.

Lo lắng và im lặng không phải lúc nào cũng hợp nhau, hoàn cảnh bốn phía tĩnh mịch đến mức Ficker cảm thấy càng ngày càng bất an. Mặc dù đã tự trấn định trong lòng không biết bao nhiêu lần, cuối cùng không nhịn được mà mở lời.

“Bây giờ, bây giờ phải làm sao?”

Tình hình này quả thực quá nghiêm trọng. Sở dĩ tộc Hồn thú và tộc Noelle có quan hệ mật thiết với nhau, ngoài việc chịu sự kiểm soát còn có một điểm rất đặc biệt nữa, ấy là thói quen.

Trường kỳ phối hợp hình thành một thói quen ngấm vào máu. Vì hệ thống hồn đạo của Hồn thú quá phức tạp, có thể lấy được một hồn thạch ăn khớp, toàn bộ phải dựa vào kinh nghiệm và nghiên cứu dài lâu của tộc Noelle.

Vì vậy nửa năm trước thời điểm Hồn thú trưởng thành, để không bị hồn lực phá hủy hồn đạo, các Hồn thú phải tiến hành kết hợp với Noelle. Theo thời gian, tộc Noelle, bao gồm cả Noelle thay thế và cả những kinh nghiệm có được thông qua việc kiểm tra hồn thạch. Cứ thế hệ này truyền thế hệ kia, dùng phương thức Noelle cao cấp trông nom Noelle cấp thấp mà hình thành nên một hệ thống cung cấp hồn lực có lợi nhất cho tộc Hồn thú.

Nói cách khác, A Trạch không mang theo tinh thạch dự phòng, bên người lại không có Noelle chuyên trách, anh đang lâm vào tình trạng hết sức nguy hiểm. Tuy đang ở trong căn cứ Andrew, nơi đang tổ chức một cuộc thi cho hàng vạn Noelle, trong đó có không ít Noelle thiên tài, nhưng mà…..

Chung quy không phải là khiến bản thân an lòng, mà quan trọng là hồn đạo. Dù Hồn thú có tùy ý đến đâu cũng không dám coi nhẹ việc này.

A Trạch không đợi được cho đến lúc bên Đế Đô đưa hồn thạch tới. Thứ bọn họ có thể dựa vào lúc này, chỉ có xác xuất thành công, kinh nghiệm và hiểu biết của tộc Noelle có trong căn cứ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Ficker rơi xuống người Đại sư Maca.

Cảm nhận được ánh mắt, thân hình Đại sư Maca khẽ cử động, yên lặng rũ mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tôi biết tiên sinh nghĩ gì, nhưng thứ tôi am hiểu nhất lại là Lục Hồn thạch, bốn loại khác….thực sự tôi không dám đảm nhận.”

Ficker trợn mắt: “Vây phải làm sao bây giờ? Đại , đại sư, ngài có thể nhìn xem A Trạch thuộc màu nào không? Như vậy tốt xấu gì cũng có thể….”

Lời anh còn chưa dứt, Đại sư Maca lại lắc đầu.

Kỳ thật, A Trạch cũng coi như may mắn khi khô kiệt hồn lực của căn cứ Andrew, bởi vì nơi này đang tổ chức cuộc thi cho hàng vạn Noelle. Các Hồn Thạch sư cao cấp đều tụ họp ở nơi này, cho nên chỉ cần biết hồn lực có màu gì, có thể đại khái tìm được hồn thạch tương ứng, hy vọng cũng rất lớn.

Nhưng không ngờ Đại sư Maca vẫn lắc đầu, trước khi Ficker hỏi tại sao, ngài đã trả lời.

“Tiên sinh, Noelle phán đoán và máy cơ hồn thạch phán đoán có sự khác biệt, máy móc chúng ta hiện có….” Nói tới đây, Đại sư Maca mím môi, sau đó mới tiếp tục nói: “Nó chỉ có thể được thao tác bởi con người. Dưới sự vận hành và giám sát nghiêm ngặt cũng chỉ phán đoán ra một phạm vi hồn thạch. Nhưng tình hình trong cơ thể luôn thay đổi rất nhanh và có thể xảy ra một biến hóa nhỏ nào đó.Vì vậy, trừ khi xuất hiện một Hồn Thạch sư cực kỳ am hiểu về màu sắc hồn lực, nếu cứ tự tiện sử dụng hồn thạch của căn cứ Andrew…chỉ sợ lại đi ngược lại mới kết quả chúng ta mong muốn.”

Những lời này vừa ra, cõi lòng Ficker như thể bị ai đập vào, nháy mắt thất thần.

Đại sư Maca không am hiểu, máy cơ hồn thạch hiện có cũng không có hiệu quả, thậm chí không thể trong thời gian ngắn tìm được Hồn Thạch sư, quan trọng nhất….từ đầu đến cuối Đại sư Maca không đề cập đến việc A Trạch mang hồn lực màu gì, kể cả thô sơ, đại khái cũng không có. Chẳng lẽ khác biệt đến mức một chút xíu manh mối ngài cũng không thể nhìn ra?

Nơi này không phải phố xá sầm uất, muốn tìm một Hồn Thạch sư cao cấp mà có thể nhìn được màu sắc hồn lực của A Trạch chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Yết hầu Ficker nhấp nhô, không còn cách nào khác, anh quay đầu nhìn Ngu Uyên.

Sắc mặt của Ngu Uyên cũng chẳng đẹp hơn anh bao nhiêu, phân tích tình huống còn mau hơn cả Ficker. Vài giây sau, hắn trầm giọng hỏi: “Phiền toái ngài có thể tổ chức một nhóm học sinh làm khảo sát được không?”

Học sinh.

Những lời này vừa dứt, không đợi Đại sư Maca có phản ứng, sắc mặt Ficker lập tức chuyển lạnh, sốt ruột nói: “Học sinh? Không được, Ngu Uyên, học sinh sao mà được. Nhỡ đâu, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì…..”

Càng nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Ficker biết mình chỉ đang lo lắng một cách thái quá.

Những học sinh của Đại sư Maca còn tốt hơn so với mấy người họ không biết cái gì.

Chỉ là, học sinh…..

Đối tượng này không có kinh nghiệm nhiều, còn không phải là một Hồn Thạch sư chân chính, vì vậy Ficker theo bản năng hơi chút kháng cự.

Nhưng bọn họ lại không có nhiều thời gian đến vậy, ánh mắt Ngu Uyên rất kiên quyết, A Trạch lớn lên bên cạnh hắn, không cha không mẹ. Trong hoàn cảnh này, hắn là người có quyền quyết định nhất và chỉ có hắn mới có thể ra quyết định.

Đại sư Maca vẫn còn băn khoăn, mày cau lại tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng chống lại ánh mắt của Ngu Uyên, ngài vẫn là ngậm xuống. Ngài lùi về phía sau, vuốt cằm đáp ứng, đang định xoay người ra cửa, một thanh âm nho nhỏ đột ngột vang lên.

Chử Thư Mặc từ đầu tới cuối đều đóng vai trò là người vô hình, ôm lấy cặp sách nhỏ của mình, hít hít cái mũi, thấp giọng nói: “Tôi, tôi có thể thử xem sao…”

Trong phòng nháy mắt lại lâm vào trầm mặc, Đại sư Maca cũng bất chợt dừng lại bước chân.

Trước khi Chử Thư Mặc cất lời, cậu cũng có do dự.