Trong lúc Ngu Uyên đang nhíu mày nhìn diễn đàn, cuộc thi của Chử Thư Mặc cũng đã đi đến hồi kết, rất nhiều thí sinh đã hoàn thành bài kiểm tra của mình, đứng ở các nơi xem thành tích của mình, hoặc đến hỏi điểm số của những người khác. Dù sao còn gần mười lăm phút nữa cuộc thi này mới chính thức kết thúc.
Lúc này Tàn Nhang đã hoạn thiện hai mươi lần thi của mình, nhìn bảng điện tử hiện lên con số 95, cậu yên lặng thở ra một hơi.
Kết quả lần này của cậu cũng không nằm ngoài dự đoán, hai loại màu sắc đăng kí cậu chỉ lấy được một viên hồn thạch Địa cấp, đa số là Huyền cấp, số ít còn lại là Hoàng cấp.
Đây chính là thực lực của Tàn Nhang, trong lớp học cậu luôn đứng giữa, so ra kém cả Mắt Kính và Mắt To. Có thể lấy được thành tích này, tuy nói không có gì quá cao siêu, nhưng với số điểm như vậy cũng coi như không tầm thường ở căn cứ Andrew, cậu cũng thấy thỏa mãn.
Tuy nhiên, cậu không có thời gian để suy nghĩ về kết quả của mình, Tàn Nhang rời khỏi khu vực xếp hàng, bắt đầu đi về phía khu màu đỏ.
Quanh nơi này có rất nhiều người, vả lại Tàn Nhang trời sinh tính tình nhát gan, sợ hành động quá lớn gây nên sự chú ý, vì vậy chỉ có thể lặng yên bước từng bước.
Vì sao Tàn Nhang lại muốn tới khu màu đỏ?
Đó là bởi vì trong thời gian thi, Tàn Nhang chợt nghe thấy bên ấy có tiếng hô hào rất to, nói là khu vực ấy có người tìm thấy hồn thạch Thiên cấp, lại còn là hai viên!
Nghe thấy tin tức ấy, không hiểu vì sao, trong nháy mắt, Tàn Nhang đã nghĩ ngay tới Chử Thư Mặc.
Bé con này nhìn nho nhỏ, vừa mới tới lớp bọn họ hơn một tháng nay. Lúc mới tới bọn họ còn vây xem rất lâu, Mắt To thì gọi là Trứng Hoa, số ít còn lại lại gọi là Bụng Nhỏ.
Nhưng chính bé con xíu xiu như vậy, thời điểm Mắt To sắp chết lại tìm được người tới cứu cậu ấy . Còn nhiều lần giúp họ trong thời khắc mấu chốt.
Nhất là trong cuộc thi thứ hai, Chử Thư Mặc làm động tác quăng cho cậu viên đá, Tàn Nhang vẫn nhớ rất rõ. Bởi vì ngay từ giây phút ấy, cậu đã hiểu rằng tiểu Mặc cũng không ngây thơ như mọi người vẫn tưởng.
Hạt đậu đinh ngày xưa đột nhiên biến thành cây cổ thụ che trời, cảm giác thật đặc biệt!
Tàn Nhang nghĩ.
“Nghe nói tiểu Mặc lấy được hai viên hồn thạch Thiên cấp?” Ngay tại lúc cậu đang tìm Chử Thư Mặc, phía sau đột ngột vang lên thanh âm.
“Thúy Hoa!” Tàn Nhang quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời, ba bước thành hai chạy tới ôm chầm lấy người ta.
Cái ôm này dùng sức quá mức, Thúy Hoa suýt nữa đã ngã xuống, nhẹ nhảng đẩy người ra: “Làm cái gì vậy! Người to như vậy bổ nhào vào người người khác thế à!”
Cậu nói tới nói lui, lúc kịp phản ứng lại, cũng theo bản năng ôm chặt Tàn Nhang.
Toàn bộ trường thi có mấy nghìn người, có thể tìm được bạn học quả thật như mò kim đáy biển. Huống chi lúc trước Tàn Nhang vẫn luôn lo lắng cho Chử Thư Mặc, trong lòng đã sớm chất chồng các loại cảm xúc.
Tiểu Mặc cho dù có lợi hại đến đâu, trong mắt cậu vẫn là đứa em trai ngờ nghệch, làm sao có thể cáu giận với em trai mình cho được.
Hiện tại vất vả lắm mới thấy người quen trạc tuổi mình, nhịn không được cứ sụt sịt mãi, xong rồi còn xoa cặp mắt đã đỏ hồng lên của mình.
Thúy Hoa ngẩn người, làm bộ như không phát hiện: “Cậu có biết tiểu Mặc lấy được hai viên hồn thạch Thiên cấp không?”
“Có.” Cố gắng che dấu bộ dạng muốn khóc của mình, Tàn Nhang dùng sức gật đầu.
Thúy Hoa bội phục nói: “Thật tài giỏi quá đi….Trận đấu này người đứng nhất chắc là cậu ấy rồi.”
Tàn Nhang hít mũi, gật đầu nói: “Hai viên hồn thạch Thiên cấp là một trăm điểm, tớ còn nghe nói cậu ấy lấy được mấy viên hồn thạch Địa cấp, nhất định sẽ đứng nhất rồi.”
Thúy Hoa nhìn sang khu màu đỏ, vẻ mặt sợ hãi than, lặp lại vài câu tiểu Mặc thật lợi hại, thật thâm tàng bất lộ.
Nhìn vẻ mặt của cậu ấy, có vẻ như tất cả đều là lời nói thật lòng.
Tàn Nhang rất vui vẻ, lôi Thúy Hoa đi tìm Chử Thư Mặc thì trên đài đã truyền tới thanh âm.
“Các thí sinh chú ý, trận thi đấu thứ ba đến đây đã kết thúc.” Là giọng nói của Đại sư Maca, ngài vẫn đứng trước cái bàn được đánh tới bóng loáng, nói với các Noelle bên dưới.
Cuộc thi diễn ra trong bốn, năm tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã xong, kế tiếp chính là cuộc thi chung kết. Nghĩ đến đây, Tàn Nhang và Thúy Hoa đều quay lại nhìn nhau.
Ngay tại lúc hai người vẫn đang nghe Đại sư Maca nói lời tổng kết, đột nhiên một màn hình điện tử từ trên trời dần hạ xuống ngay trước mặt mọi người.
Mọi người:……Cảnh này nhìn có vẻ hơi quen.
Giây tiếp theo, trên màn hình hiện lên thứ tự bảng xếp hạng của lần thi này.
Tên của Chử Thư Mặc rõ ràng xếp thứ nhất, tiếp theo là những ô nhỏ, mỗi ô liệt kê những viên đá mà cậu đã chọn. Và cuối cùng là một ô vuông rất lớn.
270 điểm.
Số điểm vừa mới được thông báo, toàn sân đấu rơi vào im lặng. Khoảng hai giây sau, chợt nghe thấy bên dưới có không ít thanh âm hít khí.
270 điểm! Nên biết rằng người đứng thứ hai là Mập Mạp mới chỉ có 185 điểm mà thôi! Lại còn là hai loại hồn thạch, hai mươi lần kiểm tra mới ra được con số như vậy. Tuy nói Chử Thư Mặc chọn một loại hồn thạch, vốn dĩ đã được cộng thêm 10 điểm, nhưng tính ra vẫn hơn Mập Mạp tận hơn 100 điểm!
Nghĩ tới đây, mọi người nhịn không được nhớ tới hai viên hồn thạch Thiên cấp.
Có thể có được số điểm như vậy, xem ra ngoài tám viên hồn thạch Địa cấp, còn có hai viên hồn thạch Thiên cấp trong truyền thuyết thật!
Nghe Đại sư Maca dõng dạc điểm tên, lại nhìn tiểu Noelle tay ôm cặp sách lon ton đi lên bục, người đứng dưới đều có những cảm xúc khác nhau, đại đa số đều là hâm mộ và kinh ngạc.
“Chính là tiểu Noelle kia đã lấy được hai viên hồn thạch Thiên cấp thật à?”
“Trời ạ, nhìn cậu ta nhỏ như vậy, hẳn là mới ra đời không lâu thì phải.”
“Nhỏ như vậy đã nhìn thấy hồn thạch Thiên cấp rồi.”
Trong lúc những người này đang thảo luận, Chử Thư Mặc vẫn cứ chậm rãi đi lên bục cao. Trên thực tế, cậu đi hết bao lâu, những người này nói chuyện với nhau bấy lâu. Nhưng điều này cũng không thể làm cậu đi nhanh hơn, không phải vì cậu muốn nghe những lời khen ngợi ấy, mà là….
Bậc thang lên bục thực sự rất cao! Da mặt cậu không quá dày, nhiều ánh mắt dõi theo như vậy, cậu không thể không giữ lấy hình tượng mà dùng cả tay cả chân leo lên được! Mỗi bước cậu đi đều phải rất cẩn thận mới có thể đảm bảo bản thân mình không ngã chổng vó ngay trước bàn dân thiên hạ.
Cậu nghĩ ngã thì cứ ngã thôi, nhưng trong túi cậu vẫn còn một viên kẹo Bass đấy. Đây chính là bảo bối độc nhất vô nhị, tuyệt đối không thể làm rơi.
Nhìn Chử Thư Mặc gian nan bước từng bước lên, một nhân viên an ninh đứng bên cạnh có vẻ như không thể nhịn được nữa, ngồi xổm xuống ngay bên cạnh Chử Thư Mặc.
Bóng dáng cao lớn ngay lập tức che lấp Chử Thư Mặc, nhóc con tỉnh tỉnh mê mê ngẩng đầu, mắt to nhìn thẳng vào nhân viên an ninh.
“Lối đi của Noelle nằm ở bên kia.” Nhân viên an ninh kia thâp giọng nói một câu, tay lại chỉ sang con đường rất sáng sủa ngay bên cạnh.
Đó là một chiếc bàn lên xuống, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đã biết công dụng của nó. Hơn nữa nhìn qua rồi lại, Chử Thư Mặc đột nhiên phát hiện ra nó…..rất bắt mắt.
Chử Thư Mặc nhìn đăm đăm, sau đó lại quay lại nhìn bậc thang cao vạn trượng trước mặt, cuối cùng ánh mắt rơi trên người nhân viên an ninh có lòng tốt nhắc nhở cậu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ bĩu, đôi mắt đong đầy nỗi oan ức.
Cuối cùng còn dùng biểu tình ‘Sao anh không nói sớm?’ nhìn nhân viên an ninh một cái, xoay người, bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt mồ hôi trên trán, tiếp tục từng bước một in dấu chân lên con đường đầy chông gai trước mắt.
Nếu không thì sao đây? Chẳng lẽ lại đi xuống? Nhỡ đâu không cẩn thận một cái, trượt chăn lăn một phát xuống thì tìm ai để khóc đây?
Nhìn bậc cao cao kia, trong lòng Chử Thư Mặc có khổ nhưng không thể nói. Cậu không dám đi xuống đâu, lăn thành quả cầu tuyết thì chết toi.
Không thể như vậy được.
Nhân viên an ninh nọ tựa như bị ánh mắt kia đả động đến, sửng sốt trong chốc lát mới xoay đầu lại, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang nỗ lực hết sức kia, sờ sờ mũi, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút….đáng yêu?
Anh ta từ xưa đến nay vẫn thường vô cảm với tộc Noelle……Sao hôm nay đột nhiên lại thấy một nhóc Noelle dễ thương là như thế nào chứ?
Thật kỳ lạ, không được, không được, cũng chỉ là một Noelle mà thôi. Tuy rằng vừa mới lấy được hai viên hồn thạch Thiên cấp, nhưng cũng chỉ là một Noelle mà thôi, không hơn. Nhưng mà…..đáng yêu thế không biết.
Hồi lâu sau, anh chàng nhân viên an ninh vẫn cứ rối rắm trong lòng, chân lại tự động đi lên, ngồi xổm xuống, đưa tay ôm lấy tiểu Noelle đang gian nan leo bậc thang lên tay, bế thẳng lên đài.
>>>>>
Đây là lần đầu tiên mà các thí sinh dự thi cuộc tranh đấu tại căn cứ Andrew được trải nghiệm, cũng là lần đầu tiên họ được nhìn thấy nhân vật lấy được hai viên hồn thạch Thiên cấp trong truyền thuyết.
Mặc dù nhìn người ta khó khăn, vất vả leo bậc thang, cũng phát hiện ra người ta cỡ nào nhỏ. Nhưng chờ đến khi cậu đứng ngay bên cạnh Đại sư Maca, mọi người mới chính thức ngỡ ngàng, nhóc con này sao lại nhỏ như vậy….
Bé đến độ như thể mắc bệnh lùn vậy…..
“Cậu ta, cậu ta thực sự đã năm tháng tuổi thật à?”
Đối với tộc Noelle, sáu tháng tuổi đã tiến vào kỳ trưởng thành, cũng đồng nghĩa với việc sẽ phải tốt nghiệp . Cuộc thi tranh đấu tại căn cứ Andrew này, đa số các Noelle đều tầm tuổi này.
“Không phải, hình như cậu ta mới chỉ có hai, ba tháng tuổi thì phải, còn rất nhỏ.”
“Thảo nào, trách không được, tôi có cảm giác không rõ lắm…..hả? Cậu ta ở trên đó muốn làm gì vậy? Định lấy hồn thạch Thiên cấp ra cho chúng ta nhìn à?”
Có người vừa lên tiếng, người xung quanh lập tức bày ra dáng vẻ mong chờ chăm chú nhìn Chử Thư Mặc trên đài cao. Đúng thật là cậu đang lần mò thứ gì đó ở dưới quần.
Chẳng lẽ muốn khoe hồn thạch Thiên cấp thật à?
Người bên dưới nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác trái tim đập nhanh đến mức muốn vọt luôn cả ra ngoài. Đời này chưa ai từng nhìn thấy hồn thạch Thiên cấp đâu! Cũng không biết có hình dạng gì, có giống hồn thạch bình thường hay không? Tròn hay vuông? Có phải sẽ sáng loáng lên không? Có phải hay không…..
Tất cả mọi người đều mang trong mình cõi lòng mong chờ nhìn Chử Thư Mặc, chăm chú trông ngóng móng vuốt nhỏ kia, yên lặng đặt tay lên mép quần, sau đó, thực cố gắng…..
Kéo cạp quần….