Thực ra động tác kia của Chử Thư Mặc rất nhỏ, nhưng Ficker – người từ khi bước chân vào căn phòng này luôn theo dõi cậu, người phải hứng chịu những sụp đổ trong nội tâm – liếc mắt đã thấy.
Hành động này của cậu nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng phải nhỏ, lại có sự đối lập như trời xanh và vực thẳm giữa hai hình thể, làm cho Ficker phát hiện có điều không đúng.
Càng miễn bàn đến người luôn luôn đặt ánh mắt lên bàn như Ngu Uyên.
Cho nên, mặc dù cậu đã rất nhanh chóng khôi phục lại biểu tình, nhưng động tác theo bản năng kia vẫn bị hai người nhìn thấy.
Ficker là một chàng trai đơn thuần, lại có lòng yêu thương vô bờ bến với tộc Noelle. Năm đó chỉ với một tình yêu như vậy mà lao đầu vào theo ngành y dành riêng cho Noelle mà ai cũng khinh bỉ, bởi vậy cũng đã rõ ràng được tâm tư của anh.
Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, nhất định là khi tiểu Mặc bị bắt cóc, tìm không được Ngu Uyên mà bắt đầu rơi vào hoảng hốt, sợ hãi.
Mà cái tên bác sĩ Lý kia nghe chừng cũng chẳng phải hạng tốt lành, khẳng định là những việc ông ta làm cũng không quân tử gì cho cam. Có khi là ông ta trói tiểu Mặc trên ghế, rồi đe dọa những thứ kinh khủng bắt bé con phải tiêm.
Tưởng tượng hình ảnh Noelle nhỏ bé bất lực bị trói chặt trên ghế, hai mắt ướt đẫm, thống khổ đáng thương, xung quanh lại toàn là bọn Hồn thú cao to ác ôn, Ficker cảm thấy đau lòng không thôi. Chẳng cần phải nghĩ nhiều, chắc chắn tiểu Mặc đã sợ hãi rất nhiều.
Sau khi đã thông suốt ý tưởng trong đầu, Ficker nháy mắt đã thoát ra khỏi cảm xúc bi thương, lại nhìn vị ảnh đế - Chử Thư Mặc trên bàn vẫn mang vẻ mặt ‘đời không còn gì luyến tiếc’, anh lập tức quên hết những chuyện biến nhỏ thành lớn, biến lớn thành nhỏ vừa rồi.
Đúng vậy, mọi chuyện tất cả đều là mây bay, chỉ có những cái ôm yêu thương mới là chân thật.
Bởi vậy, trong khoảng thời gian thay đổi cảm xúc của Ficker, Chử Thư Mặc cảm giác như thể mình là dê đợi làm thịt, da đầu đột nhiên cảm thấy tê dại.
“……Làm sao vậy?” Phát hiện trong phòng an tĩnh một cách bất thường, A Trạch – người vẫn luôn nghiêm túc báo cáo, không để ý đến hành động bất thường của Chử Thư Mặc, bối rối hỏi.
“Ficker.” Nhìn Ficker đã bắt đầu không kiềm giữ được tay chân, Ngu Uyên lành lạnh nói: “Cậu đi tìm Maca.”
Ficker thật vất vả mới khôi phục lại tinh thần, sửng sốt, chỉ tay vào mình: “Tôi, tôi, tôi đi á?”
“Phải.” Ngu Uyên bác bỏ ý kiến nói.
“Hỏi cái gì chứ….” Đột nhiên bị điểm danh, Ficker ngu ngơ lên tiếng.
“Hỏi ông ta có thích ăn kẹo Bass hay không.” Ngu Uyên ra vẻ đứng đắn nói.
Ficker hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, tự nhiên lại đưa ra cho mình một nhiệm vụ mờ mịt như vậy. Anh trợn mắt nhìn, đang định hỏi thêm một câu, ai ngờ Ngu Uyên lại chém đinh chặt sắt nói.
“Đi.”
Lấy tiền tới tay, thay người làm việc, Ficker yên lặng nghĩ đến số tiền tích cóp được trong mấy năm nay, lại nghĩ đến nguồn thu nhập chính, anh cúi đầu, xoay người đi ra ngoài.
Chờ Ficker đã đi ra khỏi phòng, Ngu Uyên mới nhìn sang A Trạch: “Cậu có biết rõ tình huống lúc đột nhiên phát ra vụ nổ không?”
A Trạch ở bên cạnh Ngu Uyên thời gian dài như vậy, anh ta không có một chút ý nghĩ tò mò hay phản bác gì đối với mệnh lệnh của Ngu Uyên. Anh ta tổ chức lại ngôn ngữ một chút, rồi mới nói.
“Tầng hầm đó đã được xây dựng rất lâu rồi, Maca nói, căn cứ này trên thực tế cũng không phải do ông toàn quyền quản hạt. Cụ thể thì, nơi phát ra vụ nổ có liên quan đến Đại Hoàng tử, cuộc thi Noelle lần này do Đại Điện hạ làm tổng phụ trách. Vì vậy khi bác sĩ Lý hỏi mượn cô bé tộc Noelle kia, Maca không thể không đồng ý.”
Nghe đến đó, Ngu Uyên nhíu mày, sau đó mới tiếp tục nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“…..Không rõ ràng lắm. Sau đó tôi cũng đã dẫn người tới thăm dò, tầng hầm kia quả thật đã được xây dựng rất lâu, thậm chí có khả năng là xuất hiện trước cả căn cứ Andrew. Chính xác thì điều này không có khả năng xảy ra. Người của Đại sư Maca canh giữ bên ngoài tầng hầm cũng nói, vụ nổ này đột ngột xuất hiện, không có bất kỳ một dấu hiệu gì.”
Ngu Uyên trầm mặc, sau đó gật đầu, phất tay cho A Trạch ra khỏi phòng.
A Trạch hiểu ý, đứng dậy rời đi.
Nhìn tất cả đã rời phòng, Chử Thư Mặc không còn muốn trốn tránh, lúc tiếng đóng cửa phòng vang lên, cậu yên lặng thở dài.
“Nói đi.” Ngu Uyên vươn tay lay lay cục nắm nhỏ vẫn không chịu nhúc nhích trên bàn: “Sao lại thế này?”
“Không biết.” Chử Thư Mặc không để ý tới hắn, tựa đầu vào gối nhỏ, rầu rĩ không vui.
Trong phòng tĩnh lặng trong phút chốc, lâu sau đó, Ngu Uyên mới hỏi tiếp: “Nói đi.”
“Không muốn nói.” Chử Thư Mặc tiếp tục kháng cự.
Không phải cậu đang cáu kỉnh, chỉ bằng với sự tín nhiệm của cậu dành cho Ngu Uyên, cậu thật sự không ngại nói chuyện Hồn Thuật sư cho hắn biết. Dù gì thì đây cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn, huống chi Ater đang trong giai đoạn khan hiếm hồn lực, làm một Hồn Thuật sư không phải chuyện to tát cho lắm, nhiều lắm chỉ được tính là một thủ đoạn độc quyền nho nhỏ mà thôi.
Nhưng Chử Thư Mặc vẫn không muốn nói.
Bởi vì cậu không biết nếu như Ngu Uyên hỏi nguyên nhân do đâu, cậu phải trả lời như thế nào.
Là học từ kiếp trước? Đã từng học trước khi chúng ta quen biết nhau kiếp trước hay sao?
Chử Thư Mặc nói không nên lời, quan hệ thân mật năm đó, không hiểu vì sao cậu không muốn nói cho lắm. Cậu không biết Ngu Uyên có nhớ được những chuyện xưa kia hay không, nhưng liên quan đến nhiều chuyện, nên cậu nghĩ không cần phải nói.
Nghe Chử Thư Mặc kiên định trả lời như vậy, Ngu Uyên nhíu mày, cúi đầu nhìn nhóc con, lâu sau đó mới nói: “Tôi đổi sang biện pháp khác, em chỉ cần trả lời tôi một vấn đề mà thôi.”
“Có phải là em làm hay không?”
Chử Thư Mặc ôn bình sữa nhỏ trong ngực, nghĩ đến vụ nổ lớn lúc ấy, nhẹ nhàng gật đầu: “Phải.”
Sự thật chứng minh, Ngu Uyên đúng là một người biết giữ chữ tín, nói chỉ hỏi một câu, thật sự hắn chỉ hỏi cậu một câu mà thôi. Nhất là khi Chử Thư Mặc thẳng thắn với hắn, hắn tựa hồ không có ý nghĩ hỏi thêm. Ngu Uyên chỉ vươn tay, xoa xoa mái tóc mềm mượt của cậu.
“Đi nghỉ ngơi đi.” Thân thể cứ biến lớn nhỏ liên tiếp như vậy, Ngu Uyên không biết cảm giác như thế nào, chắc hẳn là không dễ chịu.
Chử Thư Mặc lắc đầu, ngồi dậy, chỉ vào màn hình điện tử: “Tôi vẫn muốn tham gia cuộc thi.”
Ngu Uyên lướt nhìn vòng hai đã sắp hoàn thành, hắn suy nghĩ một lát, gật đầu: “Cũng được, lát nữa tôi sẽ bảo người đưa em qua đó.”
Hắn vừa nói xong, quay đầu lại, bất ngờ phát hiện bé con vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm.
“…..Làm sao vậy?” Ngu Uyên bị nhìn đến nổi da gà, hỏi.
“Không có gì.” Chử Thư Mặc lắc đầu, sau khi nhìn xung quanh, nhặt túi sách nhỏ của mình lại đây, đặt trước mặt Ngu Uyên: “Anh giúp tôi bảo quản nó.”
Sau khi nói xong, nghĩ rồi lại bổ sung: “Tốt nhất là nên mang theo bên người.”
Cúi đầu nhìn hoạt huyết thạch trên tay Chử Thư Mặc, trong mắt Ngu Uyên hiện lên cảm xúc khó hiểu.
Hắn không rõ ràng lắm tại sao lại thế, từ lần đầu tiên, hắn đã biết Chử Thư Mặc không phải là một Noelle bình thường. Nếu như là người khác, chắc chắn sẽ sinh ra hoài nghi.
Nhưng Ngu Uyên lại không có, hắn bình thản tiếp nhận sự khác thường này.
Hơn nữa, mọi người đều biết hoạt huyết thạch là một loại Hồn thạch siêu hiếm, trăm năm khó gặp. Cho dù hiếm hoi như vậy, nó cũng chỉ có một tác dụng duy nhất, ấy là cân bằng mà thôi.
Có được hoạt huyết thạch, Hồn thú vẫn phải hấp thu hồn thạch khác để cân bằng lại hồn lực.
Nhưng Ngu Uyên lại không cần.
Chử Thư Mặc thường xuyên không có việc gì lại mang cục đá đỏ này lại gần hắn. Thời gian dài, hồn lực trong cơ thể Ngu Uyên bất ngờ lại có hiện tượng dồi dào, có khi tốt đến mức hắn không cần phải hấp thu tinh thạch khác trong một khoảng thời gian dài.
Ví dụ như hai ba tháng nay, hắn chưa hấp thụ bất kỳ một viên tinh thạch nào cả, cho tới bây giờ vẫn chưa có nhu cầu, tựa như thân thể hắn chẳng cần đến mấy vật linh tinh ấy.
Hoạt huyết thạch thực sự hiệu quả như vậy sao? Vật nhỏ khác thường, viên hoạt huyết thạch được sinh ra cùng, những cảm xúc khó hiểu, vừa lạ vừa quen, còn có những cảnh mộng ảo trong mơ, cùng với hồn phách còn thiếu của hắn.
Ngu Uyên nhíu mày, cuối cùng vẫn nhận lấy túi sách nhỏ, sau đó xoa đầu Chử Thư Mặc, dẫn cậu đi vào sân đấu.
>>>>>
Lúc Chử Thư Mặc quay trở về, toàn sân đấu đã giải tán, cũng chẳng còn cảnh các Noelle hội tổ hội nhóm để nghiên cứu tinh thạch nữa rồi.
Đây là….kết thúc rồi?
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Chử Thư Mặc mờ mịt muốn tìm nhóm nhỏ của mình. Nhưng Noelle rất đông, lại lộn xộn, căn bản không cách nào nhìn thấy, vị trí đặt Hồn thú giả định của bọn họ cũng không thấy đâu nữa.
Tình hình thế nào rồi không biết.
Ngay tại lúc mặt Chử Thư Mặc hiện lên dấu hỏi to đùng, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm: “Đây không phải là…..bạn học ban hai kia chứ?”
Giọng nói này khá quen, Chử Thư Mặc quay đầu, nhìn người vừa lên tiếng.
Chỉ thấy Tạ Thụy đang chạy ra khỏi đường hầm.
“Trời ơi, sao cậu lại ở chỗ này? Tàn Nhang tìm cậu, lo lắng đến sắp điên đến nơi rồi kìa.” Tạ Thụy thấy cậu nhìn lại, ánh mắt sáng ngời, ba bước thành hai, kéo tay Chử Thư Mặc.
Người đứng bên cạnh là Mao Đầu, thấy Chử Thư Mặc cũng có chút vui mừng, biểu tình đã yên tâm hơn nhiều. Mặc dù cậu ta đứng phía sau Tạ Thụy cũng hữu hảo gật đầu chào hỏi cậu.
“Tôi vừa mới trở về….” Chử Thư Mặc bị Tạ Thụy kéo có chút đau, cậu nhịn không được đẩy cậu ta ra, đẩy vài cái mới thấy cậu ta buông tay, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ là thế nào đây?”
“Hả?” Tạ Thụy ngẩn người, theo ánh mắt của cậu nhìn quanh, nhìn đến giữa sân mới hiểu rõ cười cười: “A, thì ra là cái này. Vòng thi này đã chấm dứt rồi, Đại sư Maca vừa mới tới tuyên bố, vòng thi thứ ba sẽ tiếp tục sau nửa giờ nữa. Hiện tại chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ.”
“Nửa giờ nghỉ ngơi?” Chử Thư Mặc trừng mắt nhìn.