Chử Thư Mặc cảm thấy tâm mình tan nát mất rồi.
Nhân sinh có ba việc gấp, anh chỉ muốn làm một việc cực kỳ bình thường là đi toilet, cũng chỉ là đi tiểu mà thôi. Vả lại anh lại còn không mặc quần, đã rất thẹn thùng vì bị Ngu Uyên nhìn thật lâu, vì lẽ đó mà anh nhất quyết cự tuyệt việc hắn đòi ‘dạy đi vệ sinh’, tự mình chạy đi ‘sướng’.
Vốn chỉ nghĩ là đi tiểu xong rồi thì ra, nhưng ai biết được anh trằn trọc tìm hiểu hồi lâu mới tìm được cách sử dụng của cái nhà vệ sinh này.
Còn không đợi anh vén áo lên, thả lỏng cơ bụng thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng ‘cách cách’ từ xương khớp, sau đó một cơn đau thấu xương kéo đến. Chử Thư Mặc không dám động đậy, đau đến mức trong đầu chỉ còn lại khoảng trống, căn bản chẳng nghĩ được gì, trước mặt bất ngờ lóe lên hồng quang.
Tia sáng maug đỏ này giống hệt như của hoạt huyết thạch, rất nhanh, Chử Thư Mặc thấy mắt mình tối sầm. Một lần nữa mở mắt ra lại phát hiện ra tất cả mọi vật đều đã phóng to lên gấp mấy lần.
Đúng vậy, là tất cả mọi thứ đều to thật to ấy.
Toilet còn có thể biến lớn à?
Nghĩ đến điều gì đó, Chử Thư Mặc hoảng loạn siết chặt ngón tay, sợ hãi mở to hai mắt, hay là anh…..lại nhỏ đi?
Cứng ngắc cúi đầu nhìn, khi thấy hai bàn tay đô đô toàn thịt, tay nắm cửa lại cao thật là cao, còn có đống quần áo tán loạn dưới đất, tuyến lệ một lần nữa hoạt động mạnh mẽ. Chử Thư Mặc nhịn không được, bĩu môi, hai mắt nóng lên, từng giọt nước mắt lóng lánh cứ thế rơi không ngừng.
Chử Thư Mặc cảm thấy thật oan ức, cậu đã không thể thích ứng kịp với một ngày đột nhiên biến lớn, sau lại trở về với hình dáng bé tin hin ban đầu. Chuyện gì đã xảy ra? Bác sĩ Lý rốt cuộc đang nghiên cứu cái thứ thuốc quỷ quái gì…..Có phải sau này cậu vẫn cứ luôn như vậy không…..Lỡ như xong chuyện cần làm rồi, có muốn ăn một bữa cơm với Búp Bê thì phải làm thế nào?
Trong khoảnh khắc ấy, đủ loại ý nghĩ kỳ quái hiện lên trong đầu, Chử Thư Mặc muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng có làm cách nào thì cũng không với tới được bồn cầu, chỉ có thể quay đầu, bắt đầu tấn công cửa phòng. Chỉ tiếc là gõ đến nửa ngày, người bên ngoài chẳng có chút phản ứng nào cả.
Chử Thư Mặc ngẩng đầu, nhìn tay nắm cửa, cắn môi, hít sâu mấy hơi đẩy lùi phiền loạn trong lòng đi.
Hình thể này của cậu nhỏ, xương cốt cũng mềm, gõ mấy cái đã đau đến không chịu được. Nhưng nếu không gõ, chẳng lẽ lại phải ở trong này đợi người tới cứu?
Đương nhiên là không.
Nhìn trái nhìn phải hồi lâu, Chử Thư Mặc quyết định bản thân không thể bỏ cuộc, kết quả rằng tay lại càng đau. Nhưng cửa đi vẫn không có một chút phản ứng, cậu không nhịn được tức giận dùng sức đá một cái. Sau đó, cậu chạy về nơi có đống quần áo to hơn rất nhiều so với cơ thể, đáng thương bao lấy chính mình.
Nơi này hơi lạnh, cậu không mặc quần áo kiên trì gõ cửa lâu như vậy, da gà cũng nổi hết cả lên rồi.
Yên lặng dùng quần áo sưởi ấm cơ thể, Chử Thư Mặc cảm thấy thật nghẹn khuất, cậu vừa mới chuẩn bị để bắt đầu một cuộc sống mới, hiện tại đột ngột nhỏ đi, giờ cậu phải làm sao đây?
Chử Thư Mặc càng nghĩ càng thấy tủi thân, môi kia cũng treo được cả một bình dầu rồi.
Lúc Ngu Uyên đẩy cửa vào thì thấy cảnh tượng như thế này.
Chử Thư Mặc đã biến lại thành cái nắm nhỏ ngồi trên sàn nhà, trên người bao đến mấy tầng vải áo, lộ ra tay chân non nớt. Trong nháy mắt phát hiện ra hắn, cậu ngẩng đầu lên, dùng khuôn mặt tội nghiệp đối mặt với hắn.
Chử Thư Mặc còn nhỏ, tuyến lệ vô cùng phát triển, cảm xúc hơi quá một chút là rơi nước mắt. Lúc này cũng đã nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đển đỏ cả lên, nhìn Ngu Uyên hồi lâu, đáng thương kêu lên một tiếng đầy non nớt.
Ngu Uyên:……
Nhìn biểu tình kia của hắn, Chử Thư Mặc càng thấy tủi hờn, giơ tay chỉ thẳng vào hắn: “Anh sao bây giờ mới chịu vào?!”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên rút đi chỉ còn vị sữa non nớt, tâm trạng của Ngu Uyên vốn có chút rối bời, nhưng vẫn ngồi xuống bế cậu lên, thuận tiền tìm khăn tay bao lấy cơ thể nhỏ bé.
Cứ như vậy, Chử Thư Mặc bám vào ngón tay Ngu Uyên khóc than trời đất, Ngu Uyên muốn mang cậu ra ngoài, cậu lại bám chặt hắn không cho đi.
“Sao vậy?” Mặc dù tâm tình hắn đang vô cùng phức tạp, nhưng hắn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Ngu Uyên biết hiện tại người cần quan tâm nhất là Chử Thư Mặc, vì vậy hắn hỏi rất nhẹ nhàng.
“Tui, tui…..” Chử Thư Mặc vừa nấc cụt vừa hít mũi: “Tui muốn đi vệ sinh….”
Ngu Uyên:……
Đại khái là do cú bom này dội quá vang, đầu óc Ngu Uyên đột ngột bị tê liệt hoàn toàn. Cũng chỉ trong một giây ấy thôi, Chử Thư Mặc rốt cuộc không thể nín được nữa, trực tiếp làm ướt cả cánh tay Ngu Uyên.
Nhìn khăn tay dưới người càng ngày càng ẩm ướt, lại nhớ đến nhân sinh đầy rẫy nhấp nhô của bản thân, hơn nữa lại nghĩ đến hình ảnh trước mặt Thiên Diễn Đế mà lại tiểu ra tay hắn – ba đả kích liên tiếp khiến Chử Thư Mặc cảm thấy mình sắp không xong rồi, oa một tiếng khóc rất dữ.
>>>>
“Đây…..Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?” Nhìn Ngu Uyên mặt đen ngồi trên ghế, lại nhìn nhóc con mặc lại quần áo nhỏ đáng yêu, bày ra vẻ mặt không còn gì tiếc nuối, thế giới này quá tàn nhẫn với tui, không hề có người yêu thương tui, còn ôm lấy bình sữa mút chùn chụt. A Trạch và Ficker vừa bị gọi tới đều ngây ngẩn cả người.
“Bé con đột nhiên khôi phục lại, Maca đâu?” Ngu Uyên tóm tắt một câu rất đơn giản, rồi hỏi lại.
A Trạch và Ficker nhìn nhau, A Trach phản ứng tương đối mau, nuốt nước bọt, trả lời đúng trọng điểm: “Đại sư Maca vẫn còn đang tìm tài liệu…..Bên Turon Điện hạ có tin tức, nói rằng Đại Hoàng tử Brownie đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở về.”
“Ra ngoài?” Ngu Uyên nhíu mày: “Có liên quan đến bác sĩ Lý?”
A Trạch gật đầu: “Tam Điện hạ nói như vậy. Ngài ấy nói rằng nguyên nhân bác sĩ Lý bắt tiểu Mặc chính là nhắm vào ngài. Có phải trong khoảng thời gian ông ta mang tiểu Mặc đi…..đã biết được cái gì đó?”
Thực ra nguyên văn lời nói của Turon là có khả năng chuyện Ngu Uyên đã bị lộ ra ngoài, nhưng A Trạch lại không nói đến ý này. Anh là người thân cận nhất bên người Ngu Uyên, biết rõ ràng chuyện mà Chử Thư Mặc biết chẳng đáng để bác sĩ Lý bắt cóc một lần, càng không cần đến việc Brownie phải tự mình đi gặp người.
Vả lại nếu nói như vậy….chắc chắn sẽ làm Ngu Uyên tức giận.
Thật ra còn có một chuyện khác….
“Tam Điện hạ còn nói.” A Trạch nhỏ giọng thưa: “ Ngài ấy nghe nói, bác sĩ Lý là con trai của vị Bá tước kia.”
Anh thốt ra lời này, đừng nói Ngu Uyên, ngay Ficker vẫn đang mơ màng đứng bên cạnh cũng phải giật mình quay lại, bày ra vẻ mặt sợ hãi nhìn anh.
Con trai Bá tước?
Ater là một quốc gia đa sắc tộc, nhưng bởi vì nó được kế thừa hầu như toàn bộ nền văn hóa của Thái Huyền xưa, vì vậy việc xuất hiện Hoàng Thất trong thời đại tinh tế , nguyên nhân chính là dựa theo nền quân chủ lập hiến của Thái Huyền.
Vị Quốc Vương kế nhiệm bình thường được xác định bởi các cuộc bầu cử do các Đảng đối lập tuyển ra, việc quyết định cuối cùng sẽ do Quốc Vương hiện tại ấn định.
Sau đại chiến Wintery, chế độ bình đẳng này đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó lại là chế độ cha truyền con nối.
Sau ba thế hệ, ngoại trừ Ngu gia năm đó bành trướng thế lực trong lĩnh vực quân sự, có công huân bên người, thượng lưu quyền quý tại Ater hầu hết đều mang họ Wiener. Vậy mà trong số đó lại xuất hiện thêm một vị quý tộc khác họ, ấy chính là cha của bác sĩ Lý.
Vào thời gian đó, cha của bác sĩ Lý là ‘hồng nhân’ bên cạnh Quốc Vương, được đặc cách thành Bá Tước do chính Nhà Vua chỉ định. Quyền quý trên vạn người dưới một người, từ xưa đến nay chỉ có trường hợp của ông là duy nhất.
*Hồng nhân: ý chỉ người được vua hết sức tín nhiệm và coi trọng.
Vị Bá Tước này từng thịnh sủng một thời gian rất dài, khiến nhiều người tỏ vẻ hâm mộ.
Về sau, quan hệ của Bá Tước này với Đại Hoàng tử Brownie càng ngày càng tốt.
Tuy nói hơn chục năm trước không biết vì lý do gì mà bị tước đi danh hiệu, dần dần biến mất trong tầm nhìn của huân quý tại Ater, nhưng cho dù thế nào, Ngu Uyên cũng không thể nào quên được ông ta.
Bời vì người tiến hàng nghi thức cắt hồn năm đó, chính là vị Bá Tước này.
Mà bác sĩ Lý lại là con trai của người này…..
“Trước đây là tôi không chu toàn, tra xét không rõ ràng.” Nói đến đây, A Trạch xấu hổ cúi đầu nhận sai.
Ngu Uyên nhíu mày, lắc đầu: “Nói tiếp đi.”
Chuyện năm đó hắn chẳng còn nhớ được bao nhiêu, chỉ nhớ được trước khi tiến hành nghi thức, hắn đối thoại với Brownie, chọc giận hắn ta, sau đó thì lại chẳng còn biết gì nữa.
Người ngoài nói rằng hắn không nhớ chuyện gì xảy ra là bởi hắn đã hôn mê, nhưng Ngu Uyên lại không nghĩ vậy.
Hắn cảm thấy rằng hình như mình đã đánh mất thứ gì rất quan trọng, vì vậy người khác nhắc đến chuyện này, hắn chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Ngược lại, hắn lại cực kỳ để ý đến sự cố năm đó của mình.
Chắc chắc rằng lúc đó đã xảy ra chuyện gì đó, hắn nhớ mang máng rằng bản thân trải qua một hành trình rất dài, hiện tại lại chẳng nhớ được gì cả.
“Nói là Ngu lão phu nhân tiến cử nhân tài cho Điện hạ….nhưng chuyện không thể đơn giản như vậy được. Có thể làm cho Brownie phải tự mình đi một chuyến, chắc chắn rằng bác sĩ Lý đã mang thứ gì rất đặc biệt đến.” A Trạch nhỏ giọng nói.
Anh ta nói tới đây, Ngu Uyên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhíu mày: “Trước khi xuất hiện vụ nổ kỳ lạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn nói ra lời này, nhóc con trên bàn vẫn còn mang khuôn mặt ‘sinh vô khả luyến’ mà uống sữa lại đột nhiên giật giật thân thể, yết hầu nuốt một hớp sữa lớn, đôi mắt đảo quanh căn phòng.
*Lảm nhảm đôi chút về nội dung: Làm bộ chuyện này đã mấy tháng mà giờ tui mới thực sự hiểu dụng ý của tác giả ==”
Đại khái là trong nghi thức cắt hồn và việc Ngu Uyên hôn mê mất một năm, anh chàng đã có một vé xuyên không, về lại Thái Huyền xưa để gặp gỡ chân ái của đời mình. Vì vậy mới có đoạn Chử Thư Mặc tự thuật rằng anh gặp Thiên Diễn Đế lần đầu là lúc có một cậu nhóc đột nhiên xuất hiện giữa nơi lạnh giá nơi anh đang du ngoạn. Bởi lẽ đó nên việc Thiên Diễn Đế dũng mãnh thiện chiến đột nhiên chết trận là do anh chàng phải về lại không gian mình sống. Và viên hoạt huyết thạch mà Hoàng Hậu Chử Thư Mặc vẫn luôn cho rằng là Khế ước thạch thực chất chính là một nửa tinh hồn của Ngu Uyên. Nói một cách ngắn gọn, chẳng có chuyển thế gì ở đây cả, Thiên Diễn Đế và Ngu Uyên là một người.
Tui suy luận có đúng không nhỉ? @@