Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Mới vừa vào đến cửa, Ngu Uyên đã lại ra ngoài thúc giục chuyện quần áo, Chử Thư Mặc lại nhàm chán ngồi trên ghế, tò mò nhìn màn hình trước mặt. Mở ra mới phát hiện đây là thiết bị theo dõi trận đấu.
“Hả?” Ngu Uyên vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chử Thư Mặc lắc qua lắc lại trước màn hình. Hắn lại gần anh, cúi xuống hỏi: “Em muốn nhìn cái gì?”
Mặc dù đã có hình thể của một người trưởng thành, nhưng trong mắt Ngu Uyên, Chử Thư Mặc vẫn là nhóc con nhỏ bé nhà mình. Chử Thư Mặc hiện tại cao khoảng mét sáu, bởi vì hình thể gầy yếu, ngồi trên ghế của Ngu Uyên nên nhìn người lại càng kiều nhỏ. Vì vậy Ngu Uyên nghiêng người về phía trước để có thể nghe rõ hơn, và hành động này hắn làm trong vô thức.
Nhưng khi hắn làm động tác này, vì không khống chế được góc độ, cắm hắn cọ lên mái tóc mềm mượt của Chử Thư Mặc. Mềm mại như bông, không có hương thơm đặc biệt, nhưng không biết có phải vì đột ngột bị kích gen, hắn vẫn cảm thấy trên người anh có mùi sữa thơm của trẻ con.
Làm cho tim Ngu Uyên đột ngột đập thình thịch.
“Tôi muốn nhìn nhóm nhỏ của tôi.”Chử Thư Mặc nghĩ vậy, nhíu mày: “Có phải bộ dạng hiện tại của tôi không thích hợp dự thi?”
Ngu Uyên áp suy nghĩ trong lòng xuống, điểm mấy cái lên màn hình, nhóm nhỏ của Chử Thư Mặc lập tức xuất hiện. Mao Đầu và Tạ Thụy vẫn đang nghiêm túc xem xét các loại tinh thạch, chỉ có Lục Đậu ngẫu nhiên mới động động mấy viên đá, biểu tình trên mặt có vẻ như không được tốt cho lắm, có chút không yên lòng.
Tàn Nhang đang hỗ trợ mọi người, nhưng ánh mắt cậu ta tỏ vẻ lo lắng rõ ràng, trạng thái không khác lắm với Lục Đậu. Nhưng không phải dạng bày ra vẻ khó coi, mà giống như đang hết sức lo lắng tìm ai đó.
“Không được, tình huống cơ thể em hiện tại còn chưa điều tra rõ ràng. Phải tìm được thuốc mà bác sĩ Lý dùng trên người em để phân tích mới có thể hiểu rõ được tình trạng của em.” Ngu Uyên lắc đầu: “Vì vậy, trong thời gian này, em không những không thể dự thi, mà còn phải tránh mặt mọi người.”
“…..” Chử Thư Mặc nhíu mày, nhớ tới Búp Bê và Mắt To: “Nhưng tôi còn có việc phải làm, phải chờ tới khi nào chứ?”
Anh nói chuyện vẫn không được thông thuận lắm, thi thoảng còn nói lắp, nhưng giọng nói đã khác hoàn toàn với khi còn bé tí tẹo. Cũng không biết có phải do hình thể thay đổi hay không mà anh giống như đã biến thành người khác, kỳ lạ lại Ngu Uyên lại không có chút ngoài ý muốn nào cả.
Ngược lại, không hiểu sao hắn lại có cảm giác an tâm, cho dù là Chử Thư Mặc, hay là tiểu Mặc bé con, lúc nhìn kẹo Bass thì mắt phát sáng, hay lúc âm thầm làm chuyện xấu với Mập Mạp, đều là người mà hắn rất quen thuộc.
Loại cảm giác này Ngu Uyên cảm thấy rất kỳ diệu.
“Tôi sẽ giải quyết xong sớm thôi.” Ngu Uyên vẫn giống như trước, chưa từng hỏi việc mà Chử Thư Mặc muốn làm là gì. Hắn mở một ngăn kéo ra, sau đó lấy một hộp hình chữ nhật mới tinh.
“Đây là điện thoại di động.” Ngu Uyên đặt đồ vật trước mắt Chử Thư Mặc, ra hiệu cho anh tự mở hộp: “Trước kia, lúc em còn nhỏ, tôi đã đặt người chế tạo nó, kích thước dựa trên hình thể của em khi đó. Hiện tại mà nói thì nhìn có vẻ như nó khá nhỏ, em cứ tạm dùng trước, hai ngày nữa tôi lại sắm cho em chiếc mới.”
“Điện thoại?” Chử Thư Mặc hai mắt trợn to: “Cho tôi sao?”
“Phải.” Ngu Uyên lên tiếng.
Hắn là người không nói nhiều, ngoại trừ những lúc cần giải thích ra, câu hỏi và câu trả lời của hắn luôn rất ngắn gọn. Nhưng cho dù chỉ như vậy, Chử Thư Mặc cũng hiểu được ý hắn.
Có thể nói từ trước đến nay, anh luôn sống dưới sự bảo hộ của Ngu Uyên, nơi lui tới nhiều nhất là Học viện, ngoại trừ lần về nhà cũ với Ngu Uyên, kiến thức của anh về thế giới này không khác gì trẻ nhỏ, thậm chí còn thiếu hụt một số nhận thức hơn cả đám Búp Bê.
Nhưng nếu như anh muốn làm chuyện mình cần làm, hiểu biết về Ater là điều cơ bản nhất, và đó cũng điều anh trăn trở nhất ngay lúc này.
Nếu không, một Noelle nhỏ như vậy, ai sẽ cho dùng điện thoại di động đây?
Nghĩ như vậy, Chử Thư Mặc không nhịn được mà lòng cũng mềm mại hơn.
“Đại khái cách dùng chính là như vậy.” Ngu Uyên tự mình giảng giải một lần, sau đó xoa đầu Chử Thư Mặc: “Trong khoảng thời gian này em chịu khó ở trong phòng, cần gì cứ nói với tôi.”
Rất hiếm khi hắn tỏ ra dịu dàng đến vậy, đặc biệt là với động tác xoa đầu này. Trừ lúc còn là một Noelle nhỏ xíu, Chử Thư Mặc hay bị Ngu Uyên cọ ngón cái lên đầu, còn từ trước đến giờ anh chưa được ai xoa đầu một cách thân thương đến vậy, không ngờ anh lại có chút xấu hổ với hành động này. Anh rầm rì một câu anh thật dong dài, sau đó quay sang một bên không để ý đến hắn nữa.
Hai ba phút sau lại đột ngột đứng bật dậy.
Ngu Uyên: ?
“Tôi muốn….đi xi xi.” Chử Thư Mặc nói xong, trên mặt tỏ vẻ thiếu tự nhiên.
Ngu Uyên chỉ sang một hướng, rồi là bất chợt tiến lên: “Tôi đi dạy em cách sử dụng….”
“Không cần!” Chử Thư Mặc nhanh chóng đánh gãy hắn, nhanh chóng chạy vào toilet, tốc độ nhanh đến mức Ngu Uyên chỉ kịp nhìn thấy đôi tai hồng hồng của anh.
Ai lại muốn dạy cách xi xi chứ! Chử Thư Mặc đã nghĩ như vậy đấy.
Nhìn bóng lưng vội vàng kia, Ngu Uyên không nhịn được khẽ nhếch khóe môi. Hắn ngồi vào ghế của mình, bắt đầu tự hỏi về chuyện của nhóc con.
Thực ra, Ngu Uyên chưa từng sinh ra cảm tình kỳ lạ với ai như vậy. Tuy nói không biết bác sĩ Lý dùng thuốc không nguồn gốc xuất xứ nào, cũng không biết có tác dụng phụ gì không, nhưng nếu như tiểu Mặc vẫn luôn giữ vừng được hình dáng này….tựa hồ cũng không có gì là xấu hết.
Lúc còn nhỏ nhìn thì đáng yêu, hơi có chút thông minh, đôi khi còn biểu hiện suy nghĩ quá mức trưởng thành, nhưng lại mang theo tảng đá kia….làm Ngu Uyên thậm chí còn cảm thấy tin tưởng.
Hắn không phải người dễ tin tưởng người khác, nhưng nghĩ đến những việc trước đây, cũng như những giấc mơ không thể giải thích được trong khoảng thời gian này, khiến Ngu Uyên có sự mong chờ kỳ diệu…..Hắn cảm thấy rằng mình có thể khám phá ra nhiều điều hơn từ thiếu niên này, có thể là một thứ gì đó rất khác mà hắn không thể tưởng tượng được ra.
Nghĩ đến con dấu trên khế ước, Ngu Uyên híp mắt. Thiếu niên tóc tơ mềm mại, thân thể kiều nhỏ, còn có năng lượng bất tận khi đối mặt với đồ ăn, bộ dạng náo loạn lúc bình thường. Cứ nghĩ như vậy mà đã qua mười phút, hắn đột nhiên nhận ra Chử Thư Mặc vẫn chưa ra, sau khi sửng sốt, hắn lập tức hiểu rằng có lẽ anh không biết cách dùng.
Đang chuẩn bị đến hỏi, lại không ngờ nghe thấy âm thanh kỳ quái truyền qua cánh cửa….
Như là có đồ vật gì đó bị đập thùng thùng bên trong, nhưng âm thanh này lại rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu không chú ý có lẽ sẽ không phát hiện ra. Ngu Uyên đi qua không quá hai giây, âm thanh đó lại đột ngột biến mất.
Vài giây sau lại xuất hiện, sau đó lại biến mất. Cứ thế lặp lại hai, ba lần, mãi cho đến khi hắn nhịn không được cau mày mới thôi.
Là cái gì….