Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Anh vừa dứt lời, hai người bên cạnh lập tức nhìn nhau.
A Trạch còn đỡ, dù sao thì anh ta cũng đã bị Ngu Uyên hành một trận mới đây, nhưng Ficker vẫn luôn tin tưởng vào khoa học – kỹ thuật hiện đại thì đã thành cây cột luôn rồi.
Tộc Noelle nửa tuổi đã tiến vào kỳ trưởng thành, nhưng rõ ràng bé con này mới được hai, ba thàng tuổi, sao lại có thể có được hình thể to lớn nhường này? Vả lại hắn mới chưa gặp Chử Thư Mặc có ba mươi phút thôi đấy! Lúc tạm biệt vẫn còn là một cục bông trắng mềm mại, còn đáng thương xin hắn kẹo ăn cơ mà….Chưa đến một tiếng đã biến thành……chàng thanh niên xinh đẹp đến kinh động nhân tâm thế này?
Kỳ thật không riêng gì Ficker, tất cả mọi người biết chuyện đều vô cùng khó hiểu. Đặc biệt là Đại sư Maca, nhưng tốt xấu gì ngài cũng là một lão Hồn Thuật sư đã trải qua nhiều sóng gió, khi đã bình tĩnh lại, ngài lập tức đi tra xét các số liệu tương quan.
Đây chính là thành ý lớn nhất mà Turon có thể đưa cho Ngu Uyên tại thời điểm này.
“Trước đó em bị bác sĩ Lý mang đi.” Ngu Uyên nhìn vào đôi mắt của Chử Thư Mặc, nghiêm túc nói. Nhưng hắn lại không hỏi tại sao anh lại bị mang đi, hoặc chính xác nên nói là tại sao lại đồng ý đi theo.
“Đúng vậy.” Chử Thư Mặc trả lời.
“Ông ta đã…..trói em vào ghế. Sau đó có phải trước mặt em xuất hiện một ống tiêm có chứa thuốc thử?”
Chử Thư Mặc nhớ lại, gật đầu: “Phải.”
“Ống tiêm đó, chính là thông qua……sợi dây trói qua eo em, rồi tiêm vào cơ thể em.” Ngu Uyên tiếp tục phần giới thiệu: “Chất lỏng kỳ lạ này chính là thủ phạm biến cơ thể em trở nên lớn như thế này.”
Chử Thư Mặc chớp mắt, cũng thực nghiêm túc hỏi lại: “Sao mỗi lần nói đến việc tôi bị trói, anh đều phải tạm dừng một chút vậy?”
Ngu Uyên:……
A Trạch:……..
Ficker:………
Đại sư Maca và Búp Bê mới vừa đi vào:……
Cửa phòng vốn không đóng, vì vậy Đại sư Maca mang theo Búp Bê đi vào. Búp Bê mặc dù đã được nhắc nhở trước, nhưng nhìn thấy Chử Thư Mặc thế này, cô không khỏi giật mình.
“Búp Bê!” Chử Thư Mặc mắt sáng ngời, chạy tới, nhưng lại quên mất hình thể hiện tại của mình, dùng sức hơi lớn. Nếu không phải được Ngu Uyên nhanh tay kéo lại, đại khái anh sẽ giẫm bẹp luôn cả Búp Bê.
Miễn cưỡng dừng lại, lại phát hiện Búp Bê vẫn luôn ngốc nghếch đứng đó, không tiến cũng không lùi.
“Búp Bê.” Chử Thư Mặc còn muốn nói với cô mấy câu, nhưng nhìn hình thể chênh lệch giữa hai người, lại nhìn biểu tình của Búp Bê. Anh mềm lòng, ngồi xổm xuống đất, xoa xoa đầu cô.
Thế này mới đúng là một cô em gái thực thụ chứ. Búp Bê nhỏ hơn anh nhiều như vậy, một bàn tay đã có thể ôm cả người cô ấy vào lòng, nhỏ xinh quá.
“Khụ khụ.” Đại sư Maca đứng bên cạnh, ho nhẹ: “Ngu tổng, có thể cho tôi thời gian nói chuyện với ngài được không?”
Ngài vừa nói, tay vừa nâng màn hình điện tử lên. Ngu Uyên quay đầu nhìn Chử Thư Mặc và Búp Bê, phất tay với hai người A Trạch, bốn người lập tức nối đuôi nhau ra ngoài.
“Búp Bê.” Đợi đến khi cửa đã được đóng, Chử Thư Mặc lại xoa đầu Búp Bê, hỏi lại: “Tại sao lại khóc?”
Búp Bê ôm lấy ngón tay Chử Thư Mặc, một tay nâng lên lau mắt, khuôn mặt mềm mại ướt nước dán lên đầu ngón tay anh, thút thít mấy cái mới đứt quãng trả lời: “Tiểu Mặc, xin lỗi, tôi thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy….Là, là bác sĩ Lý nói với tôi, nếu như tôi làm theo lời bọn họ, bọn họ có thể sẽ nhẹ nhàng nói chuyện với cậu. Nếu, nếu như không làm, bọn họ sẽ dùng vũ lực bắt cóc cậu. Còn nói sẽ làm cho cậu bị thương, tôi….tôi không biết nên tin ai, tôi thật sự không biết….”
Một đoạn nói như vậy, Búp Bê tốn mất hai phút mới trình bày xong.
Nhưng Chử Thư Mặc lại không để ý đến điều đó, dịu dàng lau mặt cho cô ấy.
Trước đây anh đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng gặp qua nhiều người. Kỳ thật Búp Bê cũng chỉ là đứa nhỏ, dù có lớn hơn Chử Thư Mặc hai tháng, nhưng cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Lúc trước vì chuyện của Mắt To mà lo lắng, khổ sở, sau khắp nơi đều chăm sóc Chử Thư Mặc, đó là do cô ấy thiện lương. Một đứa trẻ, lại là đứa trẻ của tộc Noelle, bị bắt phải biết tình cảnh thực sự của chủng tộc từ nơi khác. Biết cái gọi là tốt nghiệp thực chất là rơi từ địa ngục này vào địa ngục khác, khẳng định cả người đều hỏng mất.
Cô ấy có thể nghĩ đến cái gì chứ? Hẳn là có thống hận với tộc Hồn thú, trách bản thân quá nhỏ yếu, nhưng cái gì cô ấy cũng không làm được.
Cô ấy cũng chỉ lớn có thế, năng lực của cô ấy cũng chỉ có thế. Búp Bê chỉ muốn dùng hết khả năng của mình để bảo vệ những người xung quanh.
Cho dù phải đi theo Đại sư Maca trên một con đường xa lạ, thứ cô ấy có cũng chỉ có hy vọng. Mặc cho có thể sẽ bị thương, có thể phải đối mặt với cái chết, nhưng cô ấy vẫn lựa chọn.
Búp Bê mặc dù không thông minh lắm, nhưng Chử Thư Mặc biết, cô ấy là một cô gái tốt.
Vài lần Đại sư Maca xuất hiện, lại trùng hợp đến mức đợi anh phát hiện mới biến mất. Anh đã đoán được hẳn là có chuyện không hay, nhưng bởi vẫn luôn lo lắng cho Búp Bê, anh biết, nhưng vẫn đi.
Mà nếu như anh đi, tức là đã tin tưởng Búp Bê. Vì vậy anh không cần nghe giải thích, bất luận đúng sai, không nhìn tốt xấu, vẫn nguyện theo như ước nguyện ban đầu, anh tin Búp Bê.
“Cậu vẫn định đi theo Đại sư Maca?” Chử Thư Mặc bỏ qua đề tài kia, hỏi lại.
Búp Bê hít mũi, sau đó nặng nề gật đầu: “Ngoài đi theo Đại sư Maca, tôi không còn con đường nào khác. Tôi nghĩ cho dù kết quả thế nào, tôi cũng nhất quyết phải thay đổi tình cảnh của tộc Noelle. Đi theo Đại sư Maca có thể tiếp cận Tam Điện hạ, có thể có được nhiều tài nguyên hơn.
Búp Bê nói đến đây, dừng lại một chút, cúi đầu nói: “Tiểu Mặc….kỳ thật, kỳ thật tôi cũng không biết phải làm thế nào, nhưng Đại sư Maca lại nói một câu, tôi nghĩ hẳn là đúng.”
Chử Thư Mặc nhướn mày: “Hả?”
“Tôi phải trở thành người có năng lực, tôi phải mạnh mẽ hơn mới có thể. Hiện tại….hiện tại tôi còn quá nhỏ bé. Nếu như tôi có thể trở thành Hồn thạch sư lợi hại, tôi mới có thể bảo vệ người thân của tôi, mới có thể thành người hữu dụng.” Búp Bê nói lời này vô cùng kiên định, kiên định đến mức chính Chử Thư Mặc sau này cũng không ngờ cô gái nhỏ xinh năm đó lại có thể có được tài năng bực này.