Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Chử Thư Mặc đang ngủ rất ngon, đột nhiên cảm giác cơ thể tựa như đang rơi từ trên núi xuống.
Cậu theo bản năng giãy giụa, vừa quờ tay chân vừa cố gắng mở mắt ra.
Bản thân thật sự đang lăn lông lốc từ trên bàn rơi xuống, Chử Thư Mặc trợn to mắt, cổ co lại, sợ đến mức cả nọng cằm cũng xuất hiện rồi.
“A!!!!Cứu, cứu, cứu!!!!!” Trong lúc hoảng loạn, Chử Thư Mặc cũng chỉ thốt lên được mấy từ như vậy, sau đó lại cảm thấy có người đang ôm lấy mình.
Cúi đầu nhìn, một là bàn tay Ngu Uyên, hai là….hồn lực màu đỏ?
Hồn lực có thể cứu người?
Chử Thư Mặc trợn mắt, trong đầu đã hiện lên hình ảnh của một Huyết thạch sống siêu dính người. Không đợi cậu kiểm chứng chính xác suy nghĩ của mình, đã thấy hồn lực màu đỏ kia lấy tư thái sét đánh không kịp bưng tai, huyễn hóa thành một chiếc roi đỏ, quất một cái thật mạnh lên tay Ngu Uyên.
ồ, trên tay Ngu Uyên đã từ một vết đỏ thành hai rồi.
Chử Thư Mặc:…..Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong lúc tui đang ngủ vậy? Sao không khí trở nên căng thẳng như vậy?
Hồn lực màu đỏ kia đánh người xong, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, xoay đầu lại thành một hồn lực siêu dịu dàng, thân mật cọ cọ vào má Chử Thư Mặc.
Cũng không biết có phải bởi vì tuổi sinh học của cậu hãy còn nhỏ hay không, hay là da còn quá non mềm, hơi dùng sức đã để lại vết đỏ. Gương mặt mũm mĩm kia của Chử Thư Mặc bị nó cọ đến mức thành một chiếc bánh nếp nặn lệch, cái mặt bên phải sắp bị chen đến không nhìn thấy nữa rồi.
Chử Thư Mặc ngồi trong lòng bàn tay Ngu Uyên bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, cậu cảm thấy cái tên dính người này hoàn toàn không giống ông chồng trước mặt than mắt lạnh. Chẳng lẽ kiếp trước mình có hoa đào nát?
Nhưng ngẫm lại viên đá này là do Thiên Diễn Đế tự tay đưa cho cậu, vì vậy giả thiết kia không có khả năng thành lập. Với cái tính tình chó gặm kia của hắn ấy à, hắn sẽ có suy nghĩ giúp người làm niềm vui à?
Hồn thuật sư đã từng nói, hồn phách bị rút đi chính là bản năng ý thức của chủ thể.
Cúi đầu nhìn tiểu tiên hồng* vẫn còn cọ tới cọ lui trên bụng mình, thi thoảng lại vòng quanh thân mình một vòng. (MTLTH.dđlqđ)
*Tiểu tiên hồng: cây roi nhỏ màu đỏ.
Chử Thư Mặc lại nghiêng đầu nhìn Ngu Uyên vô cớ bị quất hai phát đang ngồi thẳng tắp trên ghế, ánh mắt bất thiện nhìn tiểu tiên hồng.
À….bản năng ấy mà.
Vậy mà không đợi Chử Thư Mặc suy nghĩ kỹ, Ngu Uyên đã nhanh chóng bắt được Huyết thạch sống, thuận tay ném thẳng vào trong túi đồ của Chử Thư Mặc, sau đó kéo khóa lên thật nhanh. Tốc độ kia quả thật làm cho người ta phải kinh hãi, viên đá cơ hội phản kháng cũng không có.
Hắn còn quăng túi đồ đến chỗ cách bọn họ xa nhất. Xong việc rồi, ánh mắt vừa hạ, một lần nữa nhìn Chử Thư Mặc, sắc mặt nghiêm túc không tưởng.
Chử Thư Mặc mở to hai mắt, đây là đang định đến đòi nợ à?
Suy nghĩ trong khoảng thời gian này uống sữa, ăn kẹo, tâm cậu đột nhiên lại cảm thấy áy náy. Đã nói bên nợ là bên yếu thế, vì vậy cậu rất quy củ ngồi xuống.
“….Biết sai ở đâu chưa?” Ngu Uyên nhìn bộ dạng thuận theo này của cậu, không biết phải làm sao. Hồi lâu sau, vẫn là thấp giọng hỏi.
Chử Thư Mặc biết nghe lời phải, non nớt nói: “Biết rồi ạ.”
Ngu Uyên chớp mắt, tiếp túc âm trầm nói: “Sai ở đâu?”
Chử Thư Mặc ngẩng đầu, bắt đầu dùng kỹ năng diễn xuất thượng thừa của mình, cười ha ha ngu ngốc với Ngu Uyên.
Ngu Uyên:……
3,2,1……
Được rồi, thu!
Biết nắm giữ đúng mực là vàng bạc, Chử Thư Mặc nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của mình, khóe miệng xụ xuống, khóe mắt rặn mãi mới được hai giọt nước mắt, đuôi lông mày mang theo mấy phần ưu thương.
Chử Thư Mặc vẫn còn có tâm trí tự cho mình một tràng vỗ tay ở trong lòng. Diễn được là cứ diễn đến cùng, cậu còn muốn diễn thành dạng lòng đau như cắt, tiếng khóc nức nở có thể làm mềm lòng bất kỳ ai. Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ thời.
Nhưng miệng còn chưa kịp há, Ngu Uyên đã cô tình cắt đứt: “Không cho phép giả bộ.”
Chử Thư Mặc nháy mắt bị chặn đứn, xong rồi vẫn còn muốn tiếp tục giả vờ ngốc nghếch, lại bị một ánh mắt nghiêm nghị khiến trách.
Trời ơi.
Chử Thư Mặc cúi đầu, cong môi, nghe lời ngừng lại. Cậu vuốt vuốt bụng mình, lại cảm thấy hình như không đúng, vừa xoa vừa cúi đầu nhìn.
Ồ, hình như nhỏ hơn một chút rồi thì phải.
Ngu Uyên lúc này cũng đã mở miệng: “Hiện tại đã đỡ hơn rồi. Sau này phải chú ý hơn nữa, thời gian này không cho em ăn kẹo Bass nữa.”
Nửa câu đầu của Ngu Uyên, Chử Thư Mặc chẳng có chút cảm giác gì cả, vẫn còn bình tĩnh hòa nhã nhìn bụng nhỏ của mình. Nửa câu sau đối với cậu chính là sấm sét giữa trời quang, trong đầu nháy mắt trống rỗng, không thể tin nhìn Ngu Uyên. (MTLTH.dđlqđ)
“Đừng mà!!!!!” Nghĩ tới nghĩ lui, Chử Thư Mặc sử sụng vốn từ Hồn thú vỗn đã ít ỏi của mình cầu xin.
Bởi vì tâm tình quá mức kích động, âm thanh mềm mại lại chẳng có chút khí thế nào. Cho tới khi nhìn Ngu Uyên chẳng chút lung lay, vẫn không thay đổi ý định. Hắn cúi đầu, nghiêm nghị nhìn cậu.
Lấy nhu thắng cương, lấy nhu thắng cương.
Chử Thư Mặc mặc niệm nhiều lần trong đầu, ngẩng đầu trộm nhìn Ngu Uyên một cái, vừa nói thầm trong lòng đây là người duy nhất có thể cho cậu kẹo Bass. Cậu điều chỉnh nét mặt, đầu cúi thấp, lông mi run rẩy, giọng nói mang theo ấm ức: “Không cần như vậy mà.”
Với thân phận này của Ngu Uyên, người theo đuổi hắn rất đông đảo. Bởi vì sản nghiệp liên quan đến giới giải trí rất nhiều, cho nên không thiếu diễn viên cả nam lẫn nữ với dáng người như thiên tiên ngồi cạnh hắn nũng nịu, dùng rất nhiều phương pháp hòng khơi dậy hứng thú của hắn.
Dĩ nhiên Ngu Uyên vẫn bất vi sở động. Phương diện này, hắn giữ mình trong sạch đến mức mọi người còn thầm nghi ngờ tính hướng của hắn, thậm chí còn cho rằng hắn bị lãnh cảm.
Tất nhiên Ngu Uyên không phải lãnh cảm, hắn chỉ đơn giản là không muốn.
Cũng không biết tại sao, mặc kệ bộ dạng đối phương có đẹp đến đâu, mặc kệ tính tình hoặc thanh thuần, kiều diễm, thành thục, hay cay như quả ớt nhỏ, vậy mà cũng chẳng gợi lên chút hứng thú nào trong hắn.
Ngược lại, có vài lần hắn sẽ mơ thấy cùng một giấc mơ, cũng chỉ là một bóng lưng gầy gò thấp thoáng. Nhưng buổi sáng hôm sau mở mắt ra, y như rằng sẽ có chuyện.
Tình huống ấy cũng không nhiều cho lắm.
Ngu Uyên không hề có một chút hoài nghi nào đối với chuyện này của mình, Hắn cứ sống như vậy hơn hai mươi năm, tựa như hắn vẫn luôn đang chờ một người nào đó không biết mặt, không biết tên.
Một người không dễ dàng động tâm tư như vậy, hôm nay nhìn nhóc con còn thơm mùi sữa, nũng nịu nhìn mình, không ngờ tim cũng mềm hết cả rồi.
…..Thì ra bản thân thích loại hình này à?
Hắn vừa cau mày vừa tiếp thu thẩm mỹ thần kỳ này của mình, vừa tiếp tục nhìn chằm chằm Chử Thư Mặc vẫn còn giả ngây giả dại.
Hắn đương nhiên nhận ra Chử Thư Mặc đang giả bộ. Trên thực thế, Ngu Uyên còn biết bé con này rất thông minh, chỉ là không biết lý do vì sao, từ trước đến nay vẫn cứ luôn giả bộ như vậy.
Cho dù biết nhãi con này đang giả bộ, lòng Ngu Uyên vẫn mềm đến rối tinh rối mù.
Hắn trầm mặc, lâu sau mới nói: “ Tôi sẽ thương lượng với Ficker.”
Chử Thư Mặc nghe vậy, lập tức biết mình đã thành công, đầu nhỏ nâng lên, giơ lên ngón út vừa ngắn vừa bé, đôi mắt trong suốt nhìn hắn, nhân cơ hội trả giá: “Một ngày ba viên.”
Ngu Uyên cau mày, chống lại đôi mắt to, lấp lánh như nước, lâu sau mới đàm phán: “Nửa viên.”
Hắn vừa dứt lời, cậu nặng nề lắc đầu, kích động nhảy lên hai cái, mông nhỏ bị đập trúng, gấp gáp vung vẩy tay: “Hai viên!”
“Nửa viên.” Ngu Uyên mặt lạnh như tiền nhìn hành động của Chử Thư Mặc, giọng điệu kiên quyết, không cho phép trả giá.
Chử Thư Mặc uất ức chép miệng, lén lút nhìn Ngu Uyên một cái: “Phải nhiều hơn chút chứ!”
“Không được.”
Cậu cúi đầu hít mũi, nhìn tay chân mình, Chử Thư Mặc cảm thức rất uất ức: “Vậy, vậy cũng được, nửa viên thì nửa viên!”
Lúc này cậu đã chuyển sang ngôn ngữ thông dụng của tộc Noelle, âm thanh như muỗi kêu, tràn ngập không cam lòng. Lòng đang tự an ủi bản thân, có còn hơn không, đúng không?
Mà chính cậu không thấy, Ngu Uyên vừa mới khẽ cười, vươn tay khẽ vuốt đầu nhỏ.
“Đúng rồi, sao ổ lại ở chỗ này?” Từ trong sự việc bi thương tỉnh lại, Chử Thư Mặc tựa như nhớ tới cái gì đó, cặp mắt trợn trừng lên: “Mắt Kính!”
Vừa nghĩ tới, cậu lập tức vác bụng nhỏ chạy ra ngoài. Vậy mà còn chưa chạy được hai bước chân đã bị bàn tay to của Ngu Uyên đã bắt lại.
“Việc của em bây giờ là nghỉ ngơi. Sáng mai có muốn thi nữa hay không?” Ngu Uyên nhíu mày nói. (MTLTH.dđlqđ)
“Nhưng Mắt Kính…..”
Lời cậu nói còn chưa hết, Ngu Uyên liếc túi đồ nhỏ ở trong góc: “Đây là đồ của một người bạn cùng phòng em đưa tới.”
Chử Thư Mặc ngẩn người: “Da Đen?”
“Ừ, hoạt huyết thạch* cảm ứng được chủ nhân rời đi, trở nên không an phận.” Nói tới chỗ này, Ngu Uyên tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó không vui, trực tiếp chuyển đề tài: “Cậu ta đưa tới, chứng tỏ rằng….. Mắt Kính đã không có việc gì.”
*Từ bây giờ Huyết thạch sống mình sẽ chuyển thành hoạt huyết thạch nhé.
“Nhưng vết thương của cậu ấy….” Chử Thư Mặc vẫn nghĩ tới chuyện của Mắt Kính, nhớ đến hình ảnh cậu ấy tay không vơ lấy nắm kính vỡ.
“Ficker đã mang thuốc theo.” Ngu Uyên sờ đầu Chử Thư Mặc: “Đừng lo lắng.”
Chử Thư Mặc trầm mặc, quay lại bàn sách, ngồi phịch xuống.
Nói thế nào thì cậu cũng đã chẳng còn cái loại nhiệt huyết tuổi trẻ như thời thanh niên nữa rồi. Cậu cau mày không náo loạn nữa, chỉ là bắt đầu suy tính tới việc gì đó.
Ngu Uyên ngồi bên cạnh không quấy rầy cậu, chỉ lẳng lặng nhìn mà thôi.
Lâu sau, Chử Thư Mặc nhỏ giọng nói: “Kính mắt đối với tộc Noelle mà nói…..là rất đắt, đúng không?”
Ngu Uyên đáp: “Ừ.”
“Vậy, vậy ổ….” Chử Thư Mặc ấp úng, thanh âm bé đến mức không chú ý là không nghe được: “Có biện pháp nào mà chỉ dựa vào năng lực của bản thân, trong thời hạn ngắn nhất có thể tặng cho cậu ấy một chiếc kính mới?”
Lúc Chử Thư Mặc nói lời này, trong lòng có chút khó chịu. Kiếp trước của cậu, có năng lực, tay dài chân dài, có gì mà cậu không làm được? Đừng nói một chiếc kính mắt, hàng trăm hàng vạn chiếc, cậu cũng có thể tặng ra ngoài.
Nhưng bây giờ lại không giống, Mắt To đã bệnh thành cái dạng kia, nếu như không có Ngu Uyên hỗ trợ, chắc chắn chẳng qua nổi. Mà các Noelle tốt nghiệp Học viện, trừ số ít ra…..Sống một cuộc sống so với nô lệ thì có gì khác nhau?
Sinh ra với địa vị như vậy, hỏi cậu có thể làm cách nào có thể hỗ trợ Mắt Kính có kính mới?
Không suy nghĩ cũng có thể đoán được ra. (MTLTH.dđlqđ)
Nhưng cậu không thể dựa mãi vào Ngu Uyên, mặc dù còn nhỏ, nhưng cậu có tay có chân, cậu nghĩ có thể tự mình thử một chút. Huống chi cậu cũng không nhẫn tâm nhìn Búp Bê bọn họ…..giống với tộc Noelle ở nhà cũ Ngu gia.
Cậu còn rất nhiều chuyện phải làm.
Trong thời gian ngắn nhất, với sự kỳ thị của xã hội này dành cho tộc Noelle, cậu phải làm thế nào mà có thể mua được một chiếc kính mới?
Chử Thư Mặc đang hoang mang, Ngu Uyên đột nhiên lại trả lời: “Có.”
Chử Thư Mặc ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Ngu Uyên, ánh mắt sáng ngời.
Ngu Uyên cúi đầu nhìn cậu, ngón tay vẫn luôn đặt sau lưng che chở cho cậu. Nhân tiện còn đưa tay lên vuốt má cậu, nhẹ giọng nói.
“Đạt được quán quân trong lần tranh hạng này.”