Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Chử Thư Mặc cầm cái túi nhỏ màu hồng phấn, cứng ngắc cả người quay về phòng ký túc xá dưới ánh mắt khó nói của Chritian.
Vừa bước chân vào cửa phòng, cậu đã thấy Mắt Kính trở lại, trên bàn có hai cái bát đầy tràn thức ăn vẫn còn bốc hơi nóng.
“Tiểu Mặc à.” Nhìn thấy cậu đã về, Mắt Kính cầm thìa nhỏ quơ qua quơ lại: “Tôi mang cả phần cơm của cậu về rồi này. Cậu lạc đường à? Sao về muộn thế…..”
Nói tới đây, ánh mắt rơi xuống vật phầm chói mắt Chử Thư Mặc đang cầm, cái màu này, làm mắt cậu ta có hơi đau đau: “Tiểu Mặc à, cái này, là của cậu à?”
…..Không phải!
Ánh mắt Chử Thư Mặc mang theo u oán, giờ phút này, cậu chỉ muốn chạy về nhà ngay, túm lấy cổ Ngu Uyên, mở đầu hắn ra xem bên trong có bị chập mạch chỗ nào hay không. Màu hồng? Vì sao lại là màu hồng? Nhìn cậu giống người ưa thích màu hồng lắm à?
Tâm tình hết sức điêu đứng, Chử Thư Mặc yên lặng nhìn Mắt Kính, quyết định đi tắm rửa một cái cho tỉnh táo.
Đúng vậy, từ khi Phil không cho cậu mặc tã, cô ấy cũng sẽ không giúp cậu tắm rửa nữa.
Thực ra chính xác mà nói, Ngu Uyên đã ra lệnh không cho Phil tắm giúp cậu, cậu đã phải tự làm từ rất lâu trước đó. Nhưng do cảm thấy rất xấu hổ, Chử Thư Mặc chết sống không cho hắn vào phòng tắm hỗ trợ, lâu dần hình thành thói quen tự mình vệ sinh cá nhân.
Yên lặng mở ra ba lô nhỏ của mình, gẩy viên Huyết thạch sống sang bên cạnh, cậu định lấy một bộ quần áo mới để thay sau khi tắm.
Nhưng tay vừa phất qua, Chử Thư Mặc cảm giác hồn lực trong Huyết thạch sống đang thân thiết cọ cọ ngón tay cậu.
Cảm giác mềm mại mà dịu dàng này cứ quẩn quanh đầu ngón tay cậu, tựa hồ như đang đùa giỡn. Có vẻ như nó rất thích Chử Thư Mặc lại gần, mỗi lần cậu động đến, nó đều tỏ vẻ thân thiết lấy lòng.
Hồn lực bình thường là linh khí hình thành giữa núi sông, không có cảm giác riêng. Loại hồn lực có thể truyền đạt cảm xúc của con người, nếu nói không phải được tạo ra từ linh hồn, ai tin?
Nghĩ đến đây, lòng Chử Thư Mặc không khỏi thắt lại. (MTLTH.dđlqđ)
Vừa nghĩ tới những lúc động vào nó, hồn phách còn lại bên trong luồng năng lượng sẽ biểu đạt niềm yêu thích, vui sướng vô hạn và thân thiết đến không tưởng. Phần tình cảm này của hắn phải lớn lao đến nhường nào đây?
Nhưng kiếp trước, mỗi ngày cậu đều mang theo nó bên người, vì sao lại không cảm nhận được?
Chử Thư Mặc không nhịn được thở dài, nhẹ nhàng miết qua bề mặt viên đá, sau đó ánh mắt rơi lên túi nhỏ căng phồng màu hồng kia.
Trèo lên giường, mở túi nhỏ ra, bên trong tràn đầy kẹo Bass, nháy mắt cái gì cũng đều quăng ra sau đầu, ánh mắt lập lòe phát sáng.
Ăn cơm xong, Mắt Kính kêu cậu: “Tiểu Mặc, cậu tắm trước hay tôi tắm trước?”
Chử Thư Mặc vươn móng vuốt tội ác lại gần đống kẹo Bass, vui sướng nói: “Cậu tắm trước đi.”
Mắt Kính đã đi tắm rồi, cậu ta vừa bước ra khỏi phòng tắm, định kêu Chử Thư Mặc chuẩn bị đồ dần đi, không ngờ lại phát hiện phần cơm trên bàn đã hết veo.
“Hửm?” Mắt Kính dùng khăn lau tóc, nhìn Chử Thư Mặc, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Mặc, cậu đã ăn xong rồi à?”
Ai biết vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Chử Thư Mặc ưỡn bụng hạnh phúc nằm trên giường. Bụng nhỏ lộ hẳn ra, áo bị cuốn lên, làn da vừa nộn vừa mềm, bụng vừa tròn vừa to như thể chửa sáu tháng.
Mắt Kính không nhịn được lại gần, vươn bàn tay ra sờ sờ bụng Chử Thư Mặc. Cậu ta chỉ cảm thấy xúc cảm tốt vô cùng, chẳng muốn bỏ tay ra chút nào.
Mắt Kính vốn muốn hỏi Chử Thư Mặc sao lại biến thành bộ dạng này, lời vừa đến bên miệng, không ngờ lại bị cái bụng mềm mại mê hoặc, lời nói ra lại hoàn toàn thay đổi.
“Tiểu Mặc, sao bụng cậu lại mềm thế này?” Vừa nói, tay lại không nhịn được chọc chọc: “Vừa mềm vừa to, sờ sướng thật.”
Chử Thư Mặc vẫn còn đang mơ màng ôm lấy cái túi nhỏ màu hồng, nghe vậy cũng đưa tay sờ bụng mình. Không sờ không biết, vừa sờ đã kinh hãi mở to mắt.
“Bụng ổ làm sao thế này?”
Thanh âm dồn dập, cảm xúc kịch liệt, Mắt Kính bị cậu làm cho giật mình: “Có thể, là do ăn quá nhiều…..”
“Có lẽ.” Chử Thư Mặc vừa nói, tay lại vừa mò vào trong túi nhỏ.
Nhưng mà bên trong đã sớm rỗng tuếch.
Nhìn túi nhỏ đã không còn gì, Chử Thư Mặc ảo não nằm ườn ra giường.
“Tiêu hóa rồi hẳn sẽ tốt hơn.” Mắt Kính nói xong, cười hì hì vươn tay vò bụng Chử Thư Mặc: “Không cần quá lo lắng, cậu không định tắm rửa à?”
Chử Thư Mặc vẫn rất khổ sở ôm túi nhỏ không buông tay, nghe thấy lời Mắt Kính nói. Ba giây sau, cậu ưỡn ẹo vặn lưng. Năm giây sau, lại lắc đầu đầy bi thương: “Ổ không đứng dậy được.”
“……” Mắt Kính nhìn bộ dạng này của cậu, không biết vì sao lại nhớ tới Búp Bê rất thích xem mấy bộ phim truyền hình luân lý gia đình, buột mồm thốt ra: “Cậu đừng lo lắng nhiều như vậy, dưỡng thai cho tốt là được…..”
Nói xong, lại xoay người đi, chạy đến thu dọn bát đũa của Chử Thư Mặc, mang ra ngoài.
Lưu lại một người được cho là mang thai đang nằm trên giường, hồi tưởng lại lời Mắt Kính nói, Chử Thư Mặc đột nhiên lại có cảm giác mình chẳng hiểu gì cả: “……”
Trên đường về phòng, Mắt Kính gặp được mấy người Da Đen, nói là muốn đi tham quan căn cứ một lát. Cậu ta hỏi ‘trứng hoa nhỏ’ có muốn đi cùng hay không?
Chử Thư Mặc gian nan vùng vẫy nửa ngày, vẫn không thể đứng dậy, cuối cùng chỉ đành phải mắt ngấn lệ nhìn bọn họ rời đi.
Nhưng Chử Thư Mặc chẳng có chút hối hận nào cả. Bởi vì, cùng một lúc ăn hết năm viên kẹo Bass thực sự quá sảng khoái! Không những thế, còn là năm viên kẹo hoàn chỉnh! Từng viên từng viên một, không thể cưỡng lại được mà!
Nằm trên giường nhìn trần nhà, Chử Thư Mặc bắt đầu tự hỏi rằng không biết ngày mai Ngu Uyên có cho người đưa thêm kẹo Bass tới đây hay không? Cho dù có gói cậu vào làm quà cho Ngu Uyên, cậu cũng không cự tuyệt. (MTLTH.dđlqđ)
Dù sao, ăn được ngủ được là tiên.
Nghĩ đến đây, Chử Thư Mặc không khỏi thấy có chút kỳ quái. Cậu đến căn cứ Andrew ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, sao Ngu Uyên lại keo kiệt chỉ đưa cho có năm viên kẹo? Mười viên không được à? Một trăm viên lại càng tốt!
Nghĩ đi nghĩ lại, Chử Thư Mặc lại không cam lòng, đi mò mẫm lấy cái túi nhỏ, sờ một lượt bên trong bên ngoài hồi lâu.
Túi nhỏ cũng chỉ có bây nhiêu, nhưng có thể nhìn ra được đây chính xác là thành quả của người nào đó may. Bởi vì đường chỉ thực sự là….không nỡ nhìn, thế nhưng không ngờ lại làm Chử Thư Mặc cảm thấy ấm áp.
Thiên Diễn Đế là người cầm đao kiếm trời sinh, ai lại có thể nghĩ được hắn lại cam tâm tình nguyện làm chuyện này chứ? Tuy rằng thẩm mỹ chẳng ra đâu vào với đâu…nhưng mà….
Chử Thư Mặc không nhịn được bật cười.
Móng vuốt nhỏ bóp bóp mấy cái trên túi hồng, vừa cảm nhận xúc cảm mềm mượt. Dù Ngu Uyên chẳng có chút thẩm mỹ nào cả, nhưng chọn nguyên liệu lại rất được. Ví dụ như vải này chẳng hạn, rất mềm, rất…..
Hử?
Chử Thư Mặc vuốt vuốt, ngoài ý muốn phát hiện ra một chỗ rất cứng.
Nhíu mày, nghi hoặc sờ soạng hồi lâu, nâng lên mắt nhìn, hình như…là vật gì đó?
Nhịn không được muốn mở ra xem.
Dù may thành cái dáng hình vặn vẹo thật, nhưng mà lại rất chắc chắn. Chử Thư Mặc loay hoay nửa ngày mới thành công mở được nó ra.
Vì thế, năm giây sau, trên giường xuất hiện một thanh kim loại màu bạc nho nhỏ.
Nói nhỏ cũng không phải giả, dù sao từ khi Chử Thư Mặc biến thành Noelle, cậu chưa từng vật nào có thể coi là nhỏ trong mắt cậu.
Nhưng sao cái thanh kim loại này lại nhỏ như vậy? Nó có công dụng gì vậy?
Không cẩn thận làm mắc vào? Chẳng giống tính cách của Ngu Uyên chút nào…..
Chử Thư Mặc nghĩ, đưa tay khều nhẹ vào thanh kim loại kỳ lạ này, thật vất vả mới nâng được người lên, ưỡn bụng căng tròn, quần áo chảy sang một bên, lộ ra một bên vai trắng mịn.
Chử Thư Mặc cân nhắc một thời gian, móng vuốt nhỏ sớ rớ từ trên xuống dưới, không ngờ nó lại tỏa ra ánh sáng.
Sau đó, một màn hình ảo đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
Mà hình ảnh kia….lại là một bên mặt nghiêng đẹp đến thần hồn điên đảo của Ngu Uyên. Hắn đang bưng tách trà lên uống, ánh mắt chăm chú vào một màn hình khác, bên cạnh còn có sự xuất hiện của bác sĩ Ficker.
Bác sĩ Ficker tựa như đang trình bày cái gì đó, kích động đến mức dùng tiếng địa phương không nói, tay chân lại còn vung vẩy loạn lên. (MTLTH.dđlqđ)
Mà người phát hiện ra khác thường trước, lại chính là bác sĩ Ficker.
Ánh mắt của anh nhanh chóng rơi vào trên người Chử Thư Mặc, sau đó, không chút lưu tình nào nhìn thẳng vào cái bụng tròn căng của cậu. Phát hiện ra bụng cậu vừa to vừa tròn, sắc mặt anh cứng đờ, tựa như đang nhìn thấy cái gì đó rất vi diệu.
Miệng há to, trừng mắt nhìn Ngu Uyên, một lát sau mới kinh hô lên: “Ôi giời ơi! Cậu đã làm gì tiểu Mặc!”
Chử Thư Mặc hồn nhiên vẫn chưa nhận ra được ý nghĩ kỳ lạ của bác sĩ Ficker, cậu xoa xoa bụng, vẻ mặt còn rất là hãnh diện, đây chính kết quả của việc ăn thoải mái kẹo Bass đó!
Mắt Kính cũng đã nói rồi, ngủ một giấc dậy là tiêu hóa xong! Tuyệt đối không thành vấn đề!
Nghĩ như vậy, Chử Thư Mặc nở nụ cười ngọt ngào, chép chép miệng, lại sờ cái bụng tròn căng của mình, khát vọng nhìn Ngu Uyên.