Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“A Trạch, liên hệ với lão Ưng.” Ngu Uyên ngồi sau xe huyền phù, vừa nhìn màn hình ảo trước mặt, vừa phân phó: “Nói với họ phải giám sát thật kỹ.”
“Vâng.” A Trạch đáp lời, phát hiện quang hoàn trên cổ tay lóe sáng, hắn cúi đầu nhìn, hai giây sau nói: “Ngu tổng, bác sỹ Lý hỏi có cần phải đến nơi nghiệm chứng hay không?”
“Không cần.” Ngu Uyên vừa nói vừa kéo chiếc túi A Trạch đặt ở ghế sau. Tay vừa đụng tới, hắn nhíu mày, mắt liếc sang bên cạnh.
A Trạch nhìn qua kính chiếu hậu, lập tức phản ứng: “Ngu tổng, có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, anh tiếp tục lái xe đi.” Ngu Uyên trả lời, cơ thể hơi dịch sang bên phải, tay đè xuống cái nút ở sau ghế. Ngay sau đó xuất hiện một cái bàn dọc nhỏ, Ngu Uyên đặt chiếc hộp lên, mày nhíu lại.
“Ngu….” A Trạch cũng đã phát hiện ra có chuyện gì đó không bình thường, thấp giọng gọi. Nhưng còn chưa nói hết câu, Ngu Uyên đã giơ tay ra hiệu đừng lên tiếng.
Người phía sau nhẹ nhàng xoa lên mặt ngoài chiếc hộp, mày nhíu càng sâu. Một lát sau, hắn cầm chiếc hộp lên, lắc nhẹ.
A Trạch khẩn trương nhìn thoáng qua phía sau. Tuy bây giờ đang trong giai đoạn hòa bình, tuy không đến nỗi ngày ngày hô đánh hô giết, khắp nơi đều là cạm bẫy mai phục, nhưng với thân phận của Ngu Uyên, bên người khả năng xuất hiện nguy hiểm là rất cao.
Cha là Tướng quân, ông nội lại là Thống soái tối cao của Đế quốc, ông chính là công thần lớn nhất trong trận chiến cuối cùng. Ngu Uyên không đi theo con đường quân gia của gia đình, mà hắn tự mình lặn lội trên thương trường, là con cá mập lớn trong giới. Với một thân phận như vậy, không có khả năng không gây đỏ mắt ai đó, vì vậy công tác bảo an bên cạnh Ngu Uyên vẫn làm rất tốt. (MTLTH.dđlqđ)
Vì lão phu nhân đột nhiên yêu cầu phải tiến hành phát trực tiếp hôn lễ, đồng thời không cho nhân viên an ninh vào nơi tổ chức. Sau lại gọi Ngu Uyên quay lại nhà cũ, quy củ Ngu lão phu nhân đặt ra cho Ngu Uyên từ trước tới nay, mỗi khi hắn về nhà, không cho phép có vệ sĩ theo bên người.
Cứ liên tục ha bai lần như vậy làm gián đoạn công tác bảo an, người kế nhiệm mới lại đang chờ ở bảo tàng, cho nên đây chính là khoảng thời gian bên người Ngu Uyên không có đảm bảo nhất.
A Trạch vừa nghĩ, lại không thể khống chế được trái tim đập thình thịch trong ngực, nhìn tay Ngu Uyên tiếp xúc ngày càng gần chiếc hộp. Chân hắn giẫm vào phanh, xe huyền phù từ từ dừng lại.
Lúc xe vừa dừng lại, A Trạch nhanh chóng xoay ghế lại, vì vậy không thể nhìn thấy thông tin xuất phát từ Tổng bộ. Hắn nghiêng người lên trước, căng thẳng nói: “Ngu tổng, để tôi…..”
Nhưng tay hắn vừa giơ ra, Ngu Uyên cũng đã quả quyết mở hộp, nắp màu đen từ từ mở rộng ra.
Bên trong chiếp hộp màu đen ấy lại chẳng có gì nguy hại, chỉ là đột ngột xuất hiện một oắt con tí hon mặc yếm nhỏ màu xanh nhạt có in hình ngón chân xinh xắn, trên chiếc đầu nhỏ là cả một mớ tóc xù.
Nhóc con vừa hé mắt đã đối mặt với bên ngoài, tựa hồ cũng biết bản thân tránh không được. Cậu chớp đôi mắt to tròn, hai tay bám vào chiếc yếm nhỏ màu xanh trước ngực.
Hai người lớn cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ với cái đầu tí hon này. Thấy sắc mặt Ngu Uyên càng ngày càng lạnh, Chử Thư Mặc nhịn không được, khẽ uốn éo, trở mình, xoay mông về phía Ngu Uyên.
A Trạch:….
Ngu Uyên:….
“Bé con này sao lại….khụ khụ, Ngu tổng, có cần tôi thông báo với Tổng bộ….” A Trạch không thể tin được vào mắt mình, nhìn chằm chằm cái người nhỏ bé này hồi lâu, thân thể vẫn căng cứng dần thả lỏng. Hắn còn chưa nói xong đã bị Ngu Uyên đánh gãy.
“Không cần, anh lái xe đi.” Hắn vừa nói vừa nhìn bốn phía.
Đèn cảnh báo ở khắp mọi nơi, bọn họ dừng đột ngột đã gây trở ngại nghiêm trọng đến giao thông của đoạn đường này.
A Trạch thấy thế, gãi đầu: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghĩ nhiều như vậy. Vậy, chúng ta tiếp tục.”
Còn lại một câu hỏi Ngu tổng có muốn Tổng bộ phái người đến đón không, ngẫm lại những người trước, hắn lại nuốt câu này vào bụng.
Xe lại tiếp tục lăn bánh, oắt con trong hộp vẫn chưa chịu nhúc nhích. Cậu không mặc tã, đôi mông núng nính trắng mây mẩy cứ như vậy đối diện với Ngu Uyên, trên mông còn có một vết bầm nho nhỏ.
Ngu Uyên nhìn chằm chằm một lúc lâu, nghĩ rằng chẳng lẽ Phil đã làm bé con bị thương trong lúc tắm rửa? Nhóc con này thân thể chỉ bé có bây nhiêu, hắn chỉ cần dùng một ngón tay là đã có thể làm cậu biến mất. Cân nhắc cả nửa ngày, Ngu Uyên trầm ngâm vươn một ngón tay.
Sau khi khế ước, Hồn thú và Noelle có thể bù trừ cho nhau, nghĩ như vậy, tay Ngu Uyên đặt lên vết bầm kia, nhẹ nhàng xoa.
Hắn lập tức cảm giác được cơ thể oắt con cứng ngắc, tay Ngu Uyên run lên rồi thu lại. Hắn trầm mặc một lát, lại duỗi tay ra gẩy gẩy bả vai Chử Thư Mặc.
Không nhúc nhích.
Lại gẩy gẩy.
Vẫn không nhúc nhích.
Lát sau, Ngu Uyên lấy ra một chiếc khăn tay, đặt lên người Chử Thư Mặc rồi ngẩng đầu nhìn A Trạch: “Liên hệ với bác sĩ chữa trị cho tộc Noelle.”
“Hả?” A Trạch vừa mới ngắt điện thoại của Phil từ Tổng bộ, nghe một câu như vậy, ngẩn người: “Bé, bé bị bệnh?”
Ngu Uyên liếc hắn một cái. (MTLTH.dđlqđ)
A Trạch rụt cổ: “Vâng, tôi đi liên hệ ngay.”
>>>>>>>>
Hắn hắn hắn, hắn sờ mông tui!!!
Chử Thư Mặc nằm trong hộp, nhìn viên đá màu xanh thi thoảng lại lóe sáng, cổ cứng ngắc, hai chân xiết chặt dây yếm. Sau một lúc, cậu yên lặng dịch dịch mông vào trong.
Nhưng hiển nhiên Ngu Uyên vẫn không buông tha cho suy nghĩ kia của hắn, hắn tạm dừng một hồi, cũng không biết nghĩ tới điều gì, lại duỗi tay ra gẩy bả vai cậu.
Bởi vì chệnh lệch hình thể quá mức lớn, mặc dù Ngu Uyên đã cố gắng khống chế sức lực của mình, nhưng đối với Chử Thư Mặc mà nói, vẫn là mạnh đến nỗi không có sức phản kháng.
Cơ thể thẳng nhỏ bụp một cái ngã xuống đáy hộp, Chử Thư Mặc hít mũi, trầm mặc nghĩ về nhân sinh.
Không đợi cậu nghĩ ra biện pháp kháng nghị, ngón tay Ngu Uyên lại vươn tới, lướt qua cái bụng tròn vo của cậu, nhấn nhấn vào eo.
Đèn cảnh báo trong đầu Chử Thư Mặc kêu liên hồi, nhưng không đợi cậu hiểu Ngu Uyên đang định làm gì, đã bị người nọ ôm lấy eo kéo ra ngoài.
Cậu còn chưa kịp lo lắng lại bị dê xồm sờ mông, một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên chiếu vào, Chử Thư Mặc theo bản năng cuộn mình, hai tay che mắt, chật vật trốn sâu vào bên trong.
Nhưng rõ ràng tốc độ của Chử Thư Mặc làm sao có thể so với Ngu Uyên, bò chưa được bao lâu đã bị Ngu Uyên xốc nách bế lên, đặt ngồi lên đùi của hắn.
Chử Thư Mặc im lặng nhìn chiếc hộp, mếu máo.
Ngu Uyên bên kia nhìn nửa người dưới trần truồng của Chử Thư Mặc, nhanh nhẹn lấy một chiếc khăn từ trong túi áo, gấp gọn vào rồi quây vào cho cậu.
Phận ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu trước thế lực tà ác, Chử Thư Mặc vừa nghĩ, tay vừa không tự nhiên túm lấy cái váy màu hồng vừa tự chế. Sau đó lại trơ mắt nhìn Ngu Uyên đóng nắp hộp, ánh đỏ kia dần dần biến mất trước mắt mình.
Chử Thư Mặc thở dài, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, trầm mặc leo xuống khỏi người Ngu Uyên, dịch dịch thật xa, cuối cùng nằm bẹp dí trên nắp hộp, bất động suy nghĩ về cuộc đời.
Sự tình phát triển theo hướng tốt hơn những gì mà cậu nghĩ. Nói ví dụ như việc không biết viên đá kia có phải khế hôn thạch năm đó thật hay không, nhưng cậu cũng đã rời được khỏi nhà lớn.
Nhìn thế giới sớm được ngày nào hay ngày ấy, rất có lợi cho việc nếu sau này cậu rời đi.
Cũng không biết có phải nhìn Chử Thư Mặc nằm trên nắp hộp rất ngoan hay không, Ngu Uyên không động đến cậu nữa. Cậu cứ úp sấp một đường như vậy cho tới bảo tàng.
>>>>>
Nhìn từ bên ngoài, bảo tàng khoác lên mình vẻ trang nghiêm, cổ kính, đây chính xác là một bảo tàng lịch sử.
Khi Ngu Uyên lần đầu tiên làm ra ‘hũ vàng’ đầu tiên của mình trong giới thương nghiệp vào năm ấy, tất cả mọi người đều cho rằng bằng với nhãn lực và tài năng của hắn, chắc chắn hắn sẽ làm ra điều gì đó phi thường hơn. Ai ngờ Ngu Uyên lại đi mở một viện bảo tàng.
Điều này làm mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Nhưng sau đó Ngu Uyên lại nhanh chóng hạ bệ công ty giải trí lớn nhất lúc bấy giờ để soán ngôi, khuếch trương dần dần thành quy mô như ngày hôm nay, đại bộ phận cũng đã dần quên rằng sản nghiệp của Ngu Uyên còn có một viện bảo tàng.
Phần lớn công việc ở viện bảo tàng này, Ngu Uyên đều đã chuyển giao cho cấp dưới. Viện bảo tàng này hoạt động rất tốt, hấp dẫn rất nhiều du khách, trở thành một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng tại thủ đô.
Trong đó có một chủ đề được mọi người chào đón nồng nhiệt, đồng thời cũng là chủ đề được bảo tàng đặc biệt chú trọng, đó chính là Ater nghìn năm trước, hay còn gọi là thời đại Thái Huyền.
Tượng của Thiên Luân Đế - vị vua khiến triều đại trở nên cường thịnh nhất của Thái Huyền lúc ấy được trang trọng đặt giữa đại sảnh.
Trước ngài còn có một vị vua niên hiệu Thiên Diễn, họ Ngu tên Uyên, sống tới trung niên, hy sinh nơi sa trường. Ban đầu, khi quyết định lấy thời kỳ này làm trọng điểm phát triển, cấp dưới của Ngu Uyên tỏ ra khá kiêng kị , nhưng Ngu Uyên lại thản nhiên như không.
Hắn rất có hứng thú tìm hiểu triều đại này, văn vật hay sách sử có quan hệ đến Thiên Diễn Đế hắn đều tỏ ra ham thích một cách khó hiểu. Hắn còn âm thầm tổ chức một đoàn khảo cổ hòng tìm ra lăng mộ hợp táng của Đế Hậu.