Thành thật mà nói, Ngu Uyên không hề thích giao tiếp với Trung tướng Kalman, cho dù là trong quá khứ hay hiện tại. Bởi vì phong cách của ông, thực khiến cho người ta….. chẳng còn lời nào để nói.
“Tiểu Uyên Uyên?” Hai giây trước khi Ngu Uyên theo đường tắt mà A Trạch đã chỉ đi tới nơi Chử Thư Mặc đánh dấu, Trung tướng Kalman đã tới nơi, còn mang theo tên gọi khiến Ngu Uyên trầm mặc, người này từ khi hắn còn rất nhỏ đã gọi như vậy rồi.
A Trạch để ý rằng khi thanh âm này vang lên, sắc mặt Ngu Uyên không chỉ đen, thậm chí hai cánh tay còn run run một chút. Vì vậy anh thực kính nể ngẩng đầu nhìn vị Trung tướng già trước mắt này.
Trung tướng hiển nhiên đã không còn trẻ nữa, hai bên tóc mai đã điểm bạc, nhưng khi nhìn thấy Ngu Uyên thì lại cực kỳ vui vẻ, hân hoan hỏi: “Chú nghe nói gần đây con có quan hệ mật thiết với một Noelle?”
Ngu Uyên nhìn mặt đất trước mặt, không trả lời ông, cũng không phát hiện ở đây có gì đặc biệt đáng để Chử Thư Mặc ấn nút vàng làm đánh dấu.
Ngoại trừ chiếc phi thuyền rất lớn kia, chẳng lẽ là thứ này? Nhưng từ khi cậu lấy chiếc kính mắt kia ra khỏi khoang cabin đặc biệt, thiết bị định vị đã hoạt động trở lại trên hệ thống. Cách làm của cậu có thể nói là đang làm điều thừa, huống chi bên trong phi thuyền cũng có một bộ định vị. Giả thiết rằng lúc Chử Thư Mặc lấy được kính mắt, hẳn cậu phải ấn ngay lúc đó, chứ không phải đánh dấu ở vị trí này. Vả lại, làm sao cậu lại có thể biến mất không chút dấu vết như vậy được?
Nơi này là vị trí của đuôi cánh bị lật lên, tình cờ làm phi thuyền bị chao đảo, nhưng Ngu Uyên lại không cho rằng đây là sự trùng hợp, hẳn tiểu Mặc đã phát tín hiệu ở bên ngoài cho hắn.
Vấn đề là, vì sao?
“Hử?” Trung tướng Kalman hoàn toàn không để bụng Ngu Uyên không quan tâm tới ông. Nếu như Ngu Uyên vẫn không chịu nói gì, A Trạch hoài nghi rằng ông có thể một mình một người tự hỏi tự trả lời được cơ đấy. Không bao lâu sau, đúng như dự đoán của A Trạch, Trung tướng Kalman lại nói tiếp: “Hai người quyết định ở bên nhau sao? Chú nghe nói rằng đó là một cậu trai trẻ tuổi đáng yêu đấy.”
“Bọn họ hẳn là phải đăng kí với thân phận là người bị hại, đi kiểm tra xem có đứa nhóc nào tên Mắt Kính hay không?” Ngu Uyên ngẩng đầu, vừa dặn dò A Trạch, vừa cau mày nhìn hiện trường.
Hắn đã rất cẩn thận nhìn qua nhiều lần, nhưng vẫn không tìm được địa phương nào đặc biệt đến mức để nhóc con ấn nút cầu viện trợ. Điều này làm cho hắn cảm thấy không cam lòng, sau khi A Trạch nhận mệnh lệnh đi tìm người, hắn vẫn còn cúi đầu tập trung suy nghĩ. Đương nhiên, Trung tướng Kalman ở phía sau vẫn không chịu ngưng cái miệng.
“Trước đó chú còn tưởng rằng con sẽ tìm một cô gái dễ thương cơ đấy, đúng không tiểu Uyên Uyên?”
“Hồi con còn nhỏ, nhiều người đã vội vội vàng vàng mang con gái, cháu gái tới để con làm quen, không nghĩ tới rằng thì ra con thích con trai….. Chú nghe nói con còn vì cậu bé đó mà lập nên một căn cứ nghiên cứu bí mật?”
“Tiểu Uyên Uyên?”
Ngay khi Trung tướng Kalman nói những lời này, đồng thời Ngu Uyên chú ý tới một vệt sáng mờ mờ đột ngột hiện ra trước mắt, còn dùng một tốc độ phải gọi là cực kỳ nhanh nhẹn chui vào tay áo hắn….. còn thân mật cọ cọ vào ống tay?
Cái gì vậy?
Cảm xúc lạnh lẽo ở trên da khiến hắn hơi sửng sốt.
Trung tướng Kalman ở phía sau vẫn không chịu dừng lại, Ngu Uyên đã nhanh chóng tới nơi không người xem rốt cuộc là cái gì. Hắn nắm chặt cổ tay mình, kiên quyết không để cho năng lượng nhỏ bé kỳ lạ này chạy mất.
“Chú phải nhắc nhở con một chút.” Trước khi Ngu Uyên rời đi, thái độ của Trung tướng Kalman biến chuyển, thậm chí còn có chút cứng rắn: “Tự ý đột nhập vào khu vực điều tra của quân đội là phạm tội, còn chưa kể đây chính là hành động mà Trung tướng của Tổng bộ tự mình điều quân. Chú còn chưa hỏi con đang làm gì ở đây đâu? Vừa rồi người ta gọi con là gì? Ngu tổng?”
Ngu Uyên dừng chân, quay đầu nhìn Trung tướng Kalman, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Chú rốt cuộc muốn thế nào?”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sắc mặt Trung tướng Kalman biến đổi tức thì, nhanh chân tới trước mặt Ngu Uyên, mặt chờ mong hỏi han: “Thế cho nên không phải là cậu bé kia đúng không?”
…….
>>>>
Năng lượng nhỏ bé kỳ lạ kia tất nhiên là Hồn thuật do Chử Thư Mặc điều khiển, bao gồm cả hành động chui vào cổ tay áo Ngu Uyên – tuy rằng điều này khiến cậu có chút khó chịu nho nhỏ.
Nhưng tựu chung là vẫn thấy an tâm hơn một chút.
Tất cả mọi người đều là như thế, đối với đồ ăn mình quen thuộc lại càng yên tâm hơn. So với máy định vị gì đó, Chử Thư Mặc vẫn có lòng tin với Hồn thuật trong tay mình hơn. Huống chi loại Hồn thuật này là do cậu tạo ra, nói theo cách nào đó thì có thể hiểu là nó và cậu là nhất thể. Tuy nói rằng nhóc con hư đốn kia nhào vào trong tay áo Ngu Uyên khiến cậu khó chịu, nhưng mà…..
Không đợi Chử Thư Mặc nghĩ hết, phía góc phòng đột nhiên sáng lên, còn có thể nghe thấy tiếng động khe khẽ.
Chử Thư Mặc dùng Hồn thuật dò xét góc tường, sau đó nhíu mày, cùng lúc đó, tiếng động kia cũng đột ngột biến mất.
Chử Thư Mặc hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh hồi lâu. Thành thực mà nói, hoàn cảnh mà Brwonie bố trí cho cậu rất tốt, nhưng gã cũng không xem nhẹ vấn đề cả hai có hai lập trường đối lập. Nói cách khác, Chử Thư Mặc không hoài nghi việc Brownie sẽ lắp đặt camera trong căn phòng này, cũng không hoài nghi rằng tiếng động bất chợt vừa rồi không phải là một cạm bẫy gì đó.
Gã ta không có khả năng đưa cậu vào chỗ chết, bởi vì cậu vẫn còn giá trị lợi dụng, cũng không thể giam cầm cậu vĩnh viễn, bởi thực lực hai người cách nhau rất xa, gã không cần phí nhiều tâm tư đi thiết lập bẫy rập tinh vi như thế.
Chử Thư Mặc nghiêng đầu nghĩ, lại lắc đầu, ba giây sau đó, cậu tiến lên phía trước, dùng bàn tay nhỏ bé sờ soạng vách tường để đứng lên.
Sự thật chứng minh rằng đúng là Brownie không tốn quá nhiều tế bào não cho cậu, không bao lâu sau, Chử Thư Mặc đụng đến một chốt mở. Cậu yên lặng xem thường ở trong lòng, lại càng chắc chắn với ý nghĩ của mình hơn, lại còn phải giả vờ thuận theo bày tỏ nét mặt giật mình, mở cái chốt kia ra
Chử Thư Mặc tin tưởng rằng nhất định có người đang theo dõi nhất cử nhất động của cậu.
Cậu hít sâu một hơi, cuối cùng đè toàn bộ chốt mở kia xuống.
>>>>
Trước khi mở cửa, Chử Thư Mặc đã nghĩ tới vô số khả năng.
Có thể là một căn phòng giam giữ riêng biệt, Brownie đã phát hiện ra trên người cậu có thiết bị định vị. Hoặc cũng có thể là một cơ sở nghiên cứu phù hợp với trình độ biến thái của tiến sĩ Lý. Nhưng cho dù thế nào cậu cũng không thể ngờ được rằng, xuất hiện trước mắt mình lại là cảnh tượng như vậy.
Căn phòng bên cạnh này là một không gian không lớn cũng chẳng nhỏ, lại có hàng trăm tộc Noelle. Bọn họ nhìn qua không hề….khỏe mạnh. Vết sẹo, ốm đau, gầy yếu đều xuất hiện trên người họ, thậm chí Chử Thư Mặc còn chú ý tới nơi góc phòng sáng sủa, có một đám người Noelle đang hôn mê bất tỉnh.
Có thể là do quá nhiều người, lại có lẽ bởi những vết thương bắt mắt trên người họ, tóm lại, mùi trong căn phòng này không quá tốt, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Chử Thư Mặc nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt mình, lại quay đầu nhìn phía sau. Trong khoảnh khắc ấy, cậu thậm chí sinh ra ảo giác rằng nơi mình đang đứng là ranh giới giữa Thiên Đường và Địa Ngục.
Trước sự đối lập này, hiển nhiên không chỉ có một mình cậu nghĩ vậy.
Nhóm tộc Noelle bên này thấy cánh cửa được mở đều ngạc nhiên không thôi. Hai giây sau, dường như họ đã lấy lại tinh thần, và mỗi người trong số họ đều tỏa ra ánh sáng khát vọng trong ánh mắt. Ai cũng muốn đi lại tới bên này, cũng chính ngay lúc ấy, Chử Thư Mặc mới phát hiện ra rằng đôi mắt của họ tất cả đều bị thương tổn.
Đôi mắt bị tổn thương……
Cho nên, tên khốn Brwonie kia để họ ở cách vách căn phòng cậu bị giam?
Chử Thư Mặc đang tự hỏi, còn lùi về sau một chút, tránh cho những người này làm cậu bị thương khi tinh thần bị kích động, một số Noelle nhanh chân xông về phía trước đột nhiên cứng người lại.
Sau đó họ một lần nữa bị kéo ngược lại, trong đó có mấy người còn bị đụng vào người. Trong không gian chẳng mấy lớn này chớp mắt tràn ngập tiếng rên rỉ. Lúc này Chử Thư Mặc mới phát hiện ra rằng, trên người nhóm Noelle đều có một tầng xiềng xích bao quanh, rõ ràng rằng họ đã bị khóa lại ở căn phòng này.
Nhìn ánh mắt mang theo khát vọng của mọi người, lại mang theo cả sự sợ hãi, còn có vết thương to nhỏ trên người, Chử Thư Mặc dừng một chút, sau đó lắc đầu, thở dài.