Sau khi tiểu trợ lý đọc tin nhắn trên thiết bị liên lạc xong, cậu ta vẫn luôn tỏ ra cực kỳ căng thẳng. Biểu cảm từ sợ hãi, bất an dần chuyển thành áy náy, bồn chồn, thậm chí còn muốn giả vờ như chưa có có chuyện gì xảy ra. Chử Thư Mặc nhìn anh ta chỉ thấy có chút….đau 'bi'.
Nhưng khổ nỗi cậu lại đang đóng vai vào một Noelle bé nhỏ với chỉ số IQ thấp, nên phải tỏ vẻ như bản thân không nhìn thấy gì, ngơ ngác ngồi trong lòng bàn tay nhìn tiểu trợ lý, lại còn phải bày ra bộ dạng trẻ con vô tội.
Quả nhiên, không để Chử Thư Mặc phải diễn lâu, áy náy của tiểu trợ lý lên đến đỉnh điểm. Cậu ta xoay người trốn vào một góc kín đáo, nâng bàn tay lên, lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu có muốn chạy trốn không?”
“Hả?” Chử Thư Mặc nhìn cậu ta nghẹn nửa ngày mới phun ra được một câu như vậy.
“Tôi nói, tôi nói là.” Tiểu trợ lý nói xong, nuốt một ngụm nước miếng: “Cậu có muốn chạy trốn không?”
Chử Thư Mặc chớp mắt, phỏng đoán ý nghĩ của tiểu trợ lý, trả lời lại một câu: “Vì sao lại muốn chạy trốn á?”
Tựa hồ chính cậu cũng ghét bỏ mình tỏ ra chưa đủ ngây thơ, lại bồi thêm một câu: “Không phải chỉ cần ở đây hai ngày nữa thôi là sẽ được về nhà sao?”
Tiểu trợ lý ngây thơ khù khờ, nghe Chử Thư Mặc nói xong những lời này, trong đầu lập tức tưởng tượng Chử Thư Mặc thành một đứa trẻ đáng thương, rồi lại nghĩ tới đứa trẻ này hiện đang bị coi thành một con tốt thí. Nhất thời lòng càng mềm, nhìn trái nhìn phải xem xét hồi lâu, cậu ta mới nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ thả cậu đi. Bọn họ, bọn họ vừa mới thông báo tin tức cho tôi, nói, nói rằng phải chuẩn bị xuất phát, phải đưa cậu tới chỗ tiến sĩ Lý….Cậu không thể tượng tượng được đâu, tiến sĩ Lý thực sự rất ác độc với tộc Noelle. Phòng thí nghiệm ở tổng bộ đều bị hắn ta…. Nói tóm lại, chờ tôi tìm được cơ hội, cậu tốt nhất nên chạy càng xa càng tốt!”
Tiến sĩ Lý là một tên biến thái tàn nhẫn Chử Thư Mặc cũng đã được nghe nói, cậu chỉ không ngờ tiểu trợ lý lại có lá gan lớn như vậy, mệnh lệnh cũng đã ra, vậy mà cậu ta còn dám làm trái.
“Kia, tiến sĩ Lý liệu có bỏ qua cho anh không?” Cậu nghiêng đầu hỏi.
“Kệ, kệ mẹ nó đi!” Tiểu trợ lý nói xong, lòng căm phẫn sục sôi: “Tôi đã sớm không vừa mắt với kế hoạch và cả chính bản thân hắn ta. Mỗi ngày, mỗi ngày hắn ta đều làm những chuyện này. Tôi mới không thèm làm đồng nghiệp với hắn ta, tôi chẳng có quan hệ gì với hắn hết. Cậu hãy nghe cho kỹ, để cho….”
“Cậu đang làm gì ở đây?”Ngay lúc tiểu trợ lý đang nói vô cùng hăng hái, thanh âm lành lạnh mới vừa được nghe mười phút trước lại vang lên.
Vừa nghe thấy giọng nói này, Chử Thư Mặc lập tức trừng mắt nhìn tiểu trợ lý.
Quả nhiên, tiểu trợ lý có phản ứng quá khích với giọng nói này, rõ ràng đã là lần thứ hai mà cậu ta vẫn chẳng có chút tâm lý phòng bị nào cả. Cả người run lây bẩy không khác gì vừa rồi, lòng căm phẫn đang trào dâng không đánh mà bay, lắp ba lắp bắp đứng đó khiến người nhìn không hợp mắt.
“Anh, anh Crans, tôi, tôi, tôi….” Cách thức quen thuộc, bộ dạng quen thuộc.
“Trước tiên, cậu mang tộc Noelle đến khoang thứ ba.” Lúc này, vị trợ lý này không kiên nhẫn nghe cậu ta nói hết mà lập tức ngắt lời. Không chỉ như vậy, ánh mắt anh ta còn có chút lo lắng thoáng qua rất nhanh.
Chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt mà thôi, nhưng Chử Thư Mặc vẫn tinh mắt phát hiện ra.
“Khoang, khoang thứ ba?” Tiểu trợ lý ngây ngẩn cả người, thân kinh căng thẳng cũng bị đánh gãy.
“Đúng vậy, khoang thứ ba.” Crans gật đầu: “Mang đi nhanh đi, mười phút nữa sẽ đưa tới chỗ tiến sĩ Lý.”
Lời vừa dứt, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, lâu sau đó tiểu trợ lý mới nhẹ nhàng nâng Chử Thư Mặc lên, liếc Crans mấy lần. Nhưng Crans lại không thèm quan tâm đến cậu ta, chỉ cúi đầu nhìn màn hình trên quang não của mình, sắc mặt còn cực kỳ nghiêm túc, bày ra dáng vẻ không kẻ nào được kháng lệnh.
Nhưng tiểu trợ lý biết, khẳng định có vấn đề.
Người khác không biết, nhưng bốn trợ lý của tiến sĩ Lý lại là những người biết rõ ràng nhất, khoang thứ ba không nằm trên chiếc phi thuyền bị cướp này, mà chính là một khoang nhỏ chứa đường ray sau khi phi thuyền được kết nối. Điểm đặc biệt của nó chính là, nơi này cách bề mặt hành tinh này gần nhất.
Khoang thứ ba tuy rằng không có khe hở, nhưng lại có thể chạm tới bề mặt, tiểu trợ lý nơm nớp lo sợ ôm Chử Thư Mặc tới khoang thứ ba. Cậu ta lặng lẽ năm chặt tay, cúi đầu suy nghĩ kỹ ý của Crans, có phải anh ta muốn mình thả tiểu Noelle ra ngoài hay không?
Nhưng không có lối ra ở khoang thứ ba này, rốt cuộc Crans có ý gì?
Hơn nữa quan hệ của Crans với…. tiến sĩ Lý rất tốt, có lẽ trong khoang thứ ba có cạm bẫy? Crans phát hiện ra ý nghĩ của mình, biết mình muốn trốn chạy, nên lừa mình vào tròng?
Nghĩ tới đây, tiểu trợ lý cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi ướt đẫm cả người, thậm chí không hiểu sao còn muốn quay đầu bỏ chạy.
Chỉ còn cách khoang thứ ba một cánh cửa, Crans mới cùng cậu nói chuyện trước đó hẳn là đã chờ ở bên trong….
Ngay lúc tiểu trợ lý đang rối rắm, hai người cũng đã tới khoang thứ ba.
Nơi này bốn phía đều là bức tường bằng kim loại, kể cả mặt sàn cũng rất bình thường.
“Rốt cuộc là muốn làm cái gì đây….”
Tiểu trợ lý thần kinh căng thẳng soi xét kỹ càng mỗi góc tường, sau đó phát hiện ra thực sự chẳng có bẫy nào cả, cậu ta càng chẳng hiểu Crans có ý gì nữa.
Cậu ta không rõ, nhưng Chử Thư Mặc thì lại hiểu rồi. Cậu giống như lão tăng nhập định ngồi trong lòng bàn tay tiểu trợ lý, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cảm giác bất an càng ngày càng dữ dội.
Chử Thư Mặc vừa nghĩ vừa yên lặng cúi đầu. Lúc phi thuyền mới chấn động, năng lượng kỳ lạ đột ngột tràn ngập khắp bốn phía. Ở đây lại càng cảm nhận mạnh mẽ hơn bao giờ hết, dấu vết của Hồn thuật Thượng cổ cũng càng ngàng càng rõ ràng.
Chử Thư Mặc nhíu mày, rốt cuộc đây là cái gì?
Hồn thuật phong ấn rất mạnh mẽ, điều đặc biệt là không hiểu vì sao lại rất nặng mùi máu tươi. Bởi vì thời gian phong ấn đã lâu, Chử Thư Mặc đứng ở vị trí này thậm chí còn không phân biệt được rằng chính bản thân thứ bị phong ấn tràn ngập máu tươi, hay trận pháp phong ấn này cần máu tươi nữa.
Chỉ là cho dù thế nào, loại phong ấn cao cấp này kết hợp với mùi máu tươi, thực sự thì chẳng cho người khác cảm giác tốt đẹp gì.
Trầm mặc một hồi, Chử Thư Mặc lắc lắc ngón tay tiểu trợ lý, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể xuống dưới được không?”
Tiểu trợ lý đang mải rối rắm vì những tưởng tượng của bản thân, còn không biết bây giờ mình nên làm gì, nghe vậy không nói hai lời lập tức đặt Chử Thư Mặc xuống. Sau đó, cậu ta lùi vào trong góc nhỏ, nơm nớp lo sợ nhìn Chử Thư Mặc một lúc lâu, lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, chỉ sợ bất ngờ có mấy mươi người vạm vỡ xông vào.
Thừa lúc tiểu trợ lý đang tự dọa bản thân mà không để ý đến xung quanh, Chử Thư Mặc lén truyền tin cho Ngu Uyên.
Đương nhiên tin tức không phải loại đơn giản trực tiếp như vậy, thủ pháp đó tám –phần mười sẽ bị tiến sĩ Lý phát hiện ra, nơi này cách tổng bộ nghiên cứu gần như vậy.
Vì vậy con chip Ngu Uyên gắn cho Chử Thư Mặc không có lớn gan như vậy, mặt trên cũng chỉ có ba phím nhỏ mà thôi, lần lượt màu đỏ, vàng, xanh lục.
Thông thường, bộ định vị của cậu sẽ hiển thị đèn màu xanh cho Ngu Uyên thấy. Khi cậu phát hiện ra điều gì đó không ổn và cần viện trợ, cậu sẽ ấn vào nút màu vàng. Giả sử rằng điều phát hiện được không quá nguy hiểm, cậu sẽ ấn lại vào nút màu xanh. Nếu không, trên thiết bị định vị ở sở nghiên cứu của Ngu Uyên sẽ chỉ hiện lên chấm màu vàng.
Mà nút màu đỏ, chính là được sử dụng cho tình huống nguy hiểm đến tính mạng, không phải trường hợp đặc thù, Chử Thư Mặc và Ngu Uyên thực sự không muốn nhìn thấy màu sắc này chút nào.
Sau khi ấn nút màu vàng, Chử Thư Mặc quay đầu nhìn tiểu trợ lý một cái. Tên kia quả thật đang vô cùng sợ hãi, cả người đều run như cầy sấy, không còn tâm trí nào mà đề phòng Chử Thư Mặc. Thừa cơ tiểu trợ lý không chú ý, nhóc con này len lén bước vài bước nhỏ, đứng ngay cạnh chân cậu ta, ngồi xổm xuống vẽ trên sàn nhà một đồ án kỳ lạ.
Đồ án kia rất nhỏ, người bình thường không thể nhìn rõ được, nhưng nếu có người nhìn chằm chằm vị trí này, có thể phát hiện ra sau khi Chử Thư Mặc hoàn thiện, đồ án này hiện lên ánh sáng màu xanh nhàn nhạt. Cùng thời gian đó, tiểu trợ lý cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Tình huống gì đây?
Tiểu trợ lý không hiểu sao thấy trước mắt đột ngột tối sầm xuống, cậu ta cố gắng di chuyển người, sau đó hoảng sợ nhìn sang bên cạnh. Âm, âm mưu đã, đã xuất hiện rồi sao? Hay, hay là cậu ta bị dọa sợ đến choáng váng?
Lý do thứ hai nghe thực sự rất ngu, vì vậy tiểu trợ lý không nguyện ý thừa nhận. Cậu ta cúi đầu muốn mình tỉnh táo hơn, bất ngờ thanh âm mềm mại của Chử Thư Mặc lại vang lên: “Đã đến mười phút rồi mà.”
Tiểu trợ lý theo bản năng nhìn đồng hồ.
Cũng trong nháy mắt ấy, cậu ta luôn cảm giác có thứ gì đó lóe qua trước mắt mình.
Chử Thư Mặc, người đã lén thay đổi vị trí đứng, khe khẽ thở ra.
Cậu vừa dùng một loại Hồn thuật có công dụng dò xét hồn lực, bởi vì tình huống khẩn cấp, cậu không thể không trộm một ít hồn lực của tiểu trợ lý….. không nhiều lắm, đảm bảo không ảnh hưởng tới sức khỏe của cậu ta, vả lại chốc lát nữa cậu sẽ bù lại cho cậu ta sau.
Nghĩ như vậy, Chử Thư Mặc lại đoan trang ngồi lại trong lòng bàn tay tiểu trợ lý. Anh chàng này vốn cũng đã căng thẳng, tất nhiên không thể phát hiện ra rằng sau lưng mình có chút ánh sáng lóe lên.
Hồn thuật dò xét này là một loại Hồn thuật có thể xuyên qua bề mặt cứng để thăm dò bên trong. Chẳng qua hiện tại hồn lực không nhiều lắm, hoàn cảnh cũng không đủ lý tưởng, môi trường khan hiếm hồn lực tự nhiên ở Ater cũng không thích hợp sử dụng Hồn thuật cao cấp hơn, vì vậy cậu cũng chỉ dò xét ở một phạm vi nhất định mà thôi.
Nhưng đối với Chử Thư Mặc mà nói, đây cũng là một cách thức thăm dò rất an toàn.
>>>>
“Mẹ ơi!” Thụy Hoan vừa tan học vui vẻ về nhà: “Con nghe bố nói nhà chúng ta có thêm một ít tiền nữa đúng không?”
“Đúng vậy, con yêu à.” Mẹ của Thụy Hoan nhìn qua cũng vô cùng sung sướng: “Điện hạ Brwonie là một người hào phóng, căn cứ vào tỉ lệ nhà chúng ta đổi tộc Noelle trước đó, ngài ấy đã gửi chúng ta một món tiền rất lớn.”
“Thật vậy ạ?” Thụy Hoan nho nhỏ nghe xong, hai đôi mắt như thể biết phát sáng.
Mẹ Thụy Hoan mỉm cười, vui vẻ đáp lại: “Đúng vậy, kế hoạch của ngài ấy sắp thành công rồi. Đến lúc đó, mọi nhà đều có riêng mình một máy cơ Hồn thạch, chúng ta sẽ không cần phải lo lắng vì hồn thạch nữa con à.”
“Điện hạ Brwonie đúng là một anh hùng!” Thụy Hoan hưng phấn nhảy nhót.
Đúng lúc này, anh trai Tạp Bố Kỳ của Thụy Hoan vẫn im lặng nãy giờ, đột ngột thấp giọng hỏi một câu: “Nhưng, còn tộc Noelle phải làm sao bây giờ?”
Tiểu Thụy Hoan vung tay lên: “Điện hạ Brwonie sẽ xử lý họ một cách ổn thỏa, anh cứ yên tâm đi, anh trai ạ.”
Nhìn bộ dạng hưng phấn của con trai nhỏ, mẹ Thụy Hoan chỉ dịu dàng cười, cũng không chú ý nhiều đến cảm xúc bồn chồn của đứa con lớn mà xoay người đi vào bếp.
Mà tình huống này cũng không chỉ xảy ra ở nhà của Thụy Hoan.
Thời gian trước, máy cơ Hồn thạch của Brownie đã được đưa vào sản xuất hàng loạt, gã ta gọi kế hoạch này là ‘Doss’ và công bố cho công chúng. Toàn bộ Ater đều chìm trong không khí vui sướng, tất cả mọi người đều biết rằng Đại Điện hạ đã tìm ra một loại có thể thay thế hoàn toàn tộc Noelle, gã ta gọi đó là ‘Những con mắt của Doss’. Người ta nói rằng ‘Những con mắt của Doss’ này có thể tìm ra hồn thạch phù hợp với Hồn thú còn nhanh hơn cả tộc Noelle, còn không xuất hiện bất kể một sai lầm nào. Những viên Hồn thạch họ đang sử dụng chính là minh chứng.
Hồn thạch mà ‘Những con mắt của Doss’ cung cấp có năng lượng gấp mấy, thậm chí là gấp mấy chục lần so với tộc Noelle!
Quan trọng nhất, giả thiết ‘Những con mắt của Doss’ được đưa vào sinh hoạt của dân chúng, nó có thể thay thế toàn bộ công tác của tộc Noelle, điều này làm cho đại đa số tộc Hồn thú cảm thấy rất hưng phấn!
Toàn bộ dân chúng ở Ater đều bị kế hoạch này của Brownie hấp dẫn, danh tiếng của Brwonie đạt tới đỉnh cao, tất cả các Hoàng tử còn lại cộng lại cũng chẳng bằng gã. Những người dân này tin tưởng vững chắc rằng Brwonie Điện hạ có thể dẫn dắt Ater hướng tới đỉnh cao! Mà tộc Noelle cũng sẽ không còn là uy hiếp đối với họ được nữa!