Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 113: Chương 103-3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai mắt Chử Thư Mặc trừng lớn, sao có thể như vậy được?

Trong nhất thời cậu cực kỳ lo lắng, sau đó lại cực kỳ cẩn thận giấu đi cảm xúc của mình, tìm kĩ lại một lượt, vẫn không thấy đâu!

Thời gian của cậu không còn nhiều, không nói tiểu trợ lý có thể phát hiện mục đích thật sự của cậu hay không, tín hiệu bị đóng băng cũng không thể kéo dài thêm được bao nhiêu. Nhưng tại sao lại không thấy chiếc kính đâu cả chứ?! Rõ ràng vừa rồi cậu còn nhìn thấy nó, xung quanh đều là Noelle bị thương đôi mắt, liệu ai sẽ đi lấy nó chứ….. Thúy Hoa?!

Ngay tại lúc Chử Thư Mặc vừa sợ hãi lại vừa bối rối, ánh mắt cậu vừa chuyển, lập tức rơi vào trên người một Noelle đang cuộn chặt người, im lặng ghé vào người bên cạnh, nháy mắt không thể tin được.

Cậu vẫn luôn chăm chú nhìn vào góc chiếc kính rơi xuống mà không chú ý tới nơi khác, vì vậy mới không nhìn thấy Thúy Hoa. Thật sự là Thúy Hoa sao? Cả người cậu ấy nhìn gầy gò ốm yếu, mí mắt đỏ rực, thậm chí vẫn còn vương tơ máu, đôi cánh tay nứt nẻ ôm chặt lấy người mình, cả người run rẩy.

Vừa nhìn thấy người quen, cậu theo bản năng hô lên khiến đối phương cũng phát hiện ra cậu.

Cậu ấy nhìn có vẻ kích động, bị đèn sáng chiếu xuống thời gian dài khiến cho cậu ấy khó phát ra âm thanh, nhưng cậu ấy vẫn rất cố gắng mở ra hai mắt, tựa hồ cực kỳ muốn nhìn thấy người vừa lên tiếng.

Khi Thúy Hoa dùng hết sức lực mở ra hai mắt, nước mắt của Chử Thư Mặc không nhịn được rơi xuống.

Cơ thể nhỏ bé này của Chử Thư Mặc có tuyến lệ cực kỳ phát triển, huống chi ….cậu đang nhìn thấy cái gì vậy?



Trên cơ thể tộc Noelle, đôi mắt là đặc điểm quan trọng nhất, bởi vì nó có thể trực tiếp nhìn thấy hồn lực. Đôi mắt Thúy Hoa….đó thật sự là đôi mắt của cậu ấy sao? Đục ngầu, tơ máu xen kẽ, giống như thủy tinh sắp sửa bị vỡ tan.

Chử Thư Mặc trừng lớn hai mắt, nhìn người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mặt. Rõ ràng mấy ngày hôm trước, cậu ấy vẫn ngồi bên cạnh mình, còn hi hi ha ha chào hỏi, làm sao có thể….

Lúc Chử Thư Mặc khiếp sợ nhìn Thúy Hoa, Thúy Hoa cũng đã nhìn thấy cậu. Thực ra cậu ấy không nhìn rõ lắm, nhưng cậu ấy có thể cảm giác được người này chính là tiểu Mặc. Sau đó, cậu ấy cố nén đau đớn, nhìn Chử Thư Mặc như thể nhìn cọng rơm cứu mạng, si ngốc ngơ ngác, tựa như nhìn thấy hy vọng cuối cùng, dùng cổ họng khản đặc rát khô của mình nức nở hai tiếng.

Hai tiếng khô khốc của Thúy Hoa khiến cho Chử Thư Mặc cảm thấy trái tim đau đớn. Cậu giật giật người, thậm chí còn muốn ngồi xuống nhìn Thúy Hoa, còn muốn ôm lấy cậu ấy. Lúc này Chử Thư Mặc mới cảm thấy cực kỳ khó chịu, bởi cậu không mang theo bất cứ thứ gì có thể tạm thời bảo vệ Thúy Hoa.

Nhưng ngay khi cậu vừa tới gần, Thúy Hoa rõ ràng đã trở nên thả lỏng đột nhiên lại căng thẳng, thanh âm khàn khàn dần kháng cự hơn, tựa hồ không muốn Chử Thư Mặc tới gần. Cậu ấy còn thường thường nhìn về phía cửa, bắt gặp bóng dáng màu trắng đang tỏ vẻ như không quen biết họ lại càng lo lắng, như thể chỉ muốn Chử Thư Mặc đừng xuất hiện ở đây….đừng xuất hiện trong cabin này.

Vốn Chử Thư Mặc còn muốn giải thích, đúng lúc này, dư quang lại nhìn thấy có đồ gì đó thoáng hiện ra trong lòng Thúy Hoa. Cậu sửng sốt, không ngờ lại là chiếc kính của Mắt Kính mà cậu đã tìm thật lâu.

Là Thúy Hoa, Thúy Hoa chính là người đã giấu